Gặp Giữa Mùa Hè - 17.
Cập nhật lúc: 2025-03-20 06:41:38
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bọn họ hiện đang ở một sân thượng bỏ hoang, phía lan can bảo vệ, tòa nhà cao đến hai mươi tầng, xuống thể khiến mắc chứng sợ độ cao cũng sợ đến phát bệnh.
Đây là địa điểm mà Lục Chỉ Niên cố ý chọn.
Anh đôi môi tái nhợt của hai , hứng thú hỏi: “Tụi mày thử xuống xem ?"
Động tác của hai giống một cách kỳ lạ, ngừng lắc đầu cầu xin: “ sai , Lục, chúng thực sự sai ."
" ở ?"
Lục Chỉ Niên thu hồi ánh mắt, khép hờ mắt, giọng điệu nhạt nhưng mang đến nỗi sợ hãi sâu sắc nhất: “Nói thử xem."
"Chuyện ngày hôm qua đều là do con nhỏ Lư San San sai chúng . , chính là cô , cô cho chúng một khoản tiền, bảo chúng giúp một việc nhỏ..."
Khi bọn họ bắt đầu thuật , Tề Thịnh nhận ánh mắt của Lục Chỉ Niên, sự ăn ý nhiều năm khiến lặng lẽ mở ghi âm điện thoại.
Khoảng nửa tiếng , hai nam sinh rời , mấy học sinh trường chuyên cũng lượt rời , sân thượng rộng lớn chỉ còn một Lục Chỉ Niên.
Tề Thịnh xuống lầu , thấy bóng lưng lúc nào cũng toát vẻ lạnh nhạt của .
May mà nhiều năm như , sớm quen .
Tề Thịnh tránh những mảnh ngói vỡ mặt đất, tới vỗ vai Lục Chỉ Niên, cảm thán: “Anh Lục, ít nhiều gì ít cũng ngoài dự đoán của em."
Lục Chỉ Niên đầu , lười biếng liếc .
"Chẳng ghét nhất là lo chuyện bao đồng ?"
Tề Thịnh bĩu môi, lôi sự thật từ trong ký ức để chứng minh: “Lần là nữa, bịa đặt , còn thèm để ý."
Sao để tâm thế nhỉ?
Tề Thịnh và mấy nam sinh trường chuyên đều thấy câu "Anh ở nhà " trong điện thoại của Lục Chỉ Niên, điều khác biệt là còn ai là gọi điện thoại.
Cậu đột nhiên hiểu , hỏi thêm một câu: “Chẳng lẽ là vì..."
còn xong Lục Chỉ Niên ngắt lời: “Cậu nghĩ nhiều , chuyện là do mà , cho một lời giải thích."
Trong ánh mắt rõ ràng tin của Tề Thịnh, tùy tiện : “ liên lụy đến vô tội, chỉ thôi."
"Đưa bản ghi âm đây."
Lục Chỉ Niên đưa tay nhận lấy điện thoại, một lời .
Để Tề Thịnh bóng lưng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ những cô gái liên lụy vì còn ít , cũng thấy an ủi từng ."
...
Nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, trạng thái tinh thần của Vân Hi hơn nhiều, khi Lục Chỉ Niên hỏi cô thứ hai cần xin nghỉ tiếp , cô vẫn quyết định học như bình thường.
Cô lưu giữ đầy đủ bằng chứng liên quan, chuẩn đến trường xong sẽ tìm Lư San San.
Không ngờ đến trường , Lư San San là tìm cô .
"Xin !"
Khác hẳn với vẻ hung hăng chiều thứ sáu, Lư San San né tránh ánh mắt, sợ hãi xin : “Hôm đó đều là của , ảnh trong điện thoại cũng xóa hết ."
Vân Hi cô , ban đầu chút hiểu tại Lư San San đổi lớn như , hỏi cô cũng chịu .
Sau đó, sự uy h.i.ế.p "Cô thì tha thứ cho cô" của Vân Hi, cuối cùng Lư San San cũng nhỏ giọng cái tên "Lục Chỉ Niên".
Cô , Lục Chỉ Niên tìm cô .
Khi Lư San San nhớ chuyện , sắc mặt cứng ngắc.
Lục Chỉ Niên tìm cô , hai lời ném bản ghi âm cho cô , khi phát xong mặt thì từ tốn : “Có một chuyện, nếu truyền ngoài thì cho lắm."
"Cô tự chọn , chủ động rời là để đoạn ghi âm truyền ngoài."
Anh luôn cách nắm bắt điểm yếu của một nhất.
Lư San San cực kỳ coi trọng thể diện, thậm chí cần đoán cô sẽ lựa chọn như thế nào.
Còn việc xin Vân Hi cũng là do Lục Chỉ Niên đề nghị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gap-giua-mua-he-gmdw/17.html.]
Vẻ mặt trông vẻ bình thản, nhưng khi chuyện chút thương lượng nào: “Xin cô , trực tiếp."
Nói thật, khoảnh khắc đó trong lòng Lư San San hoảng hốt.
Cô đột nhiên tò mò, rốt cuộc cảm giác bảo vệ như là như thế nào.
Đáng tiếc, cô sẽ bao giờ .
...
Trong lớp học, mặt Lư San San vẫn còn xen lẫn vẻ cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu Vân Hi: “ sẽ thôi học, xin ."
"Được , nhưng sẽ tha thứ cho cô, chuyện dừng ở việc cô xin ."
Vân Hi lạnh nhạt gật đầu, gì thêm.
Không tất cả lời xin đều đáng tha thứ.
Khi về nhà, xe của chú Trương vẫn đợi sẵn ở ngoài trường như thường lệ, Vân Hi lên xe.
Trong lúc chú Trương xuống xe mua nước, cô đột nhiên sang bên cạnh, nhẹ giọng hỏi: “Hôm đó, xe của chú Trương về đúng ?"
Bóng dáng đang cúi đầu lười biếng nghịch điện thoại ở ghế đột nhiên khựng .
"Lưu Hiểu Mạn gọi điện thoại cho , cũng máy đúng ?"
Vân Hi xác nhận.
Đây là chỗ sơ hở của Lục Chỉ Niên, khi dối quên xóa lịch sử cuộc gọi WeChat đó.
Vì Vân Hi thể khẳng định: “Cho nên, thật là đưa về đúng ?"
Mặc dù là câu hỏi, nhưng bên trong chút nghi vấn nào.
Cuối cùng Lục Chỉ Niên cũng gật đầu: “ ."
"Vậy ..."
Vân Hi thôi.
Lục Chỉ Niên dứt khoát hết: “Là cõng cô về."
Anh như thể hết cách: “Cô còn gì hỏi nữa , là cô hỏi luôn một thể ?"
Vân Hi nén , cong khóe mắt: “Không gì."
[Lời của tác giả]
Haizz, ngượng ngùng .
Còn là ai thì .
Ngoài : Hà mỗ sắp sửa bắt đầu rửa lòng đổi , mỗi ngày đều cập nhật┯_┯
Trong xe im lặng một lúc, dường như nhớ điều gì đó, Vân Hi liếc Lục Chỉ Niên đang lấy mũ lưỡi trai đội ở trong góc, : “Có điều, nhiều trong trường chúng đều khen ."
"Khen gì?"
Lục Chỉ Niên lười biếng duỗi chân, giọng điệu lộ vẻ thờ ơ.
Từ nhỏ đến lớn, ít những lời khen ngợi, từ ngoại hình đến thành tích học tập, nhiều , thực sự gì đặc biệt.
"Bọn họ hành hiệp trượng nghĩa..."
Vân Hi cẩn thận nhớ những lời tán gẫu ở trường, thuật từng chữ sót: “Là hùng lộ diện."
Lục Chỉ Niên: "?"
Khi học sinh trường trung học 1 những lời , giọng điệu chắc nịch là cực kỳ khoa trương, nhưng khi lời từ miệng Vân Hi, hầu như đùa vẻ kỳ lạ.
Mũ lưỡi trai nâng lên, đôi mắt đen của Lục Chỉ Niên lộ vành mũ, hiếm khi lộ vài phần nghi hoặc.
Thấy , Vân Hi kiên nhẫn nhắc nhở : “Hôm nay Vương Chí Cường kỷ luật."
Hôm nay chỉ việc Lư San San chủ động thôi học gây sóng gió lớn trong trường, mà điều bàn tán nhiều hơn cả là chuyện cũ Vương Chí Cường gian lận thi cử, tham gia đánh cũng lật tố cáo.