Gặp Giữa Mùa Hè - 20.

Cập nhật lúc: 2025-03-20 06:42:46
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Vân Hi từ văn phòng trở về, cảnh tượng mà cô đối mặt chính là như , vô ánh mắt cùng đổ dồn về phía cô, trong mắt mỗi đều ẩn chứa sự tò mò và phấn khích.

 

Những bạn học vốn đang vội vàng về nhà dường như đột nhiên vội nữa, chen chúc ở cửa lớp, giả vờ như chuyện gì bắt đầu tán gẫu, nhưng lén lút liếc về phía cô, xem cô sẽ phản ứng như thế nào.

 

Điều khiến họ thất vọng là Vân Hi bất kỳ phản ứng nào.

 

Cô thu dọn cặp sách, nhanh chóng bước khỏi lớp, thậm chí còn thèm liếc bó hoa hồng và tấm thiệp chúc mừng đặt bệ cửa sổ.

 

"Vân Hi, bó hoa là dành cho ."

 

Phía nhịn gọi cô .

 

Vân Hi gật đầu đáp: “ ."

 

ý định nhận lấy, mà ngang dọc về phía cổng trường.

 

Không ngờ, nam sinh tỏ tình thấy Vân Hi nhận bó hoa mà cẩn thận chọn lựa, thế là đuổi theo đến tận cổng trường để chặn cô .

 

"Bạn học, thời gian chuyện một chút ?" Nam sinh từ chối vẫn bỏ cuộc, dùng sự chân thành để cô cảm động.

 

Vân Hi chỉ nhanh chóng lên xe, cô vội vàng lắc đầu : “ thời gian."

 

"Cho năm phút là , , hai phút!"

 

Xung quanh qua tấp nập, ít bạn học ném đến ánh mắt thăm dò, Vân Hi vây xem, vội vàng bỏ chạy về phía .

 

Nam sinh thấy Vân Hi rời , vội vàng vươn tay kéo cô .

 

Kết quả, còn chạm , thấy trong tiếng ồn ào truyền đến một câu chút cảm xúc nào: “Bạn học thích hợp lắm nhỉ?"

 

Âm cuối kéo dài như đang nhạo.

 

Nam sinh ngẩng đầu, lập tức thấy một bóng cao gầy, mũ áo hoodie rộng thùng thình che khuất phần lớn khuôn mặt, biểu cảm, cả toát vẻ lạnh nhạt rõ ràng.

 

Không để dấu vết chắn mặt Vân Hi.

 

Nam sinh còn kịp mở miệng hỏi một câu "Cậu là ai", thấy dễ dàng kéo tay áo đồng phục của Vân Hi, kéo lên xe.

 

Chỉ còn nam sinh nguyên tại chỗ.

 

Giống như thừa thãi, từ đầu đến cuối, chỉ .

 

...

 

Trên xe, Vân Hi ôm cặp, nhỏ giọng hỏi bên cạnh: “Sao đột nhiên xuống xe ?"

 

Lục Chỉ Niên cử động, chiếc mũ áo hoodie màu đen tuyền trượt xuống khỏi đầu, đường nét khuôn mặt rõ ràng hiện hết.

 

Lần , "Lười đợi" nữa, mà hất cằm về phía chú Trương đang lái xe, lười biếng : “Chú Trương chỗ dừng lâu."

 

Chú Trương: "?"

 

Rõ ràng ông là "Hôm nay ít , đợi thêm chút nữa cũng thành vấn đề."

 

Chú Trương thông qua kính chiếu hậu liếc đang mở mắt dối trong gương, thầm thở dài, nhưng cũng vạch trần.

 

Thay đó, ông sang Vân Hi, : “Hi Hi, tỏ tình với cháu ?"

 

"Có lẽ là ."

 

Lúc còn những bạn học vây xem hóng chuyện, tâm trạng Vân Hi thoải mái hơn một chút, đối với vấn đề cũng còn bài xích như nữa.

 

Chú Trương lái xe lo lắng như bậc phụ , ôn hòa khuyên nhủ: “Thật yêu đương cũng gì, chỉ là ở tuổi của các cháu tâm trí còn chín chắn, dễ xúc động trong chuyện tình cảm, vẫn nên lấy việc học trọng."

 

Tuy lời cũ rích, nhưng đạo lý là như .

 

lúc Vân Hi hé miệng định "Cháu ", bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng phụ họa nhanh chậm.

 

— " là nên lấy việc học trọng."

 

Lục Chỉ Niên, ít khi chủ động chuyện trong lúc xe đột nhiên xen , khiến chú Trương như tìm tri âm, hiểu lấy phận từng trải thêm vài câu.

 

"Bây giờ các cháu đối mặt với quá nhiều cám dỗ, chỉ cần sơ sẩy một chút, dễ sai đường, đặc biệt là yêu đương, mở to mắt ."

 

"Nhất là Hi Hi của chúng xinh như , thể để lừa."

 

Sau một tràng dài phát biểu của chú Trương, Lục Chỉ Niên tổng kết như một lời kết luận: “Ừm" một tiếng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gap-giua-mua-he-gmdw/20.html.]

Vân Hi: "?"

 

Đối mặt với hai một xướng một họa, cô chút ngây : “Hai đang cháu ?"

 

phức tạp Lục Chỉ Niên: “ thấy những lời thích hợp với hơn..."

 

Lục Chỉ Niên: "..."

 

Sau một hồi im lặng, cái miệng kiệm lời của thốt ba chữ: “Cùng cố gắng."

 

...

 

Buổi tối, Lục Chỉ Niên tùy ý liếc lịch điện thoại, phát hiện thời gian đến ngày mà Lục Vân Phong nhắc đến càng ngày càng gần.

 

hình như chuẩn gì cả.

 

Chẳng lẽ đến lúc sinh nhật, thật sự tặng món quà mà Lục Vân Phong chuẩn .

 

Anh bực bội thở dài, lấy điện thoại gọi cho Tề Thịnh.

 

Khi bên khoa trương "Ngọn gió nào đưa Lục nhớ đến em ", thẳng thắn hỏi một câu: “Nếu một bạn sắp sinh nhật, sẽ tặng gì?"

 

Tề Thịnh trả lời mà hỏi ngược , giọng chua loét: “Bạn nào của ? Hồi em sinh nhật hỏi em ?"

 

"Lần sinh nhật, gì cứ thẳng."

 

Lục Chỉ Niên lười nhảm với .

 

"Được , em ghi nhớ ."

 

Tề Thịnh lời của , bắt đầu nhanh chóng điều chỉnh thái độ phục vụ của , tỉ mỉ và chu đáo hỏi: “Bạn của là nam nữ?"

 

Sao còn phân biệt nam nữ?

 

Lục Chỉ Niên khựng , giọng điệu chút lên xuống nào: “Nữ."

 

Rõ ràng bên Tề Thịnh chấn động: “Anh Lục, ngờ lời bọn họ là thật, thật sự định tham gia tiệc sinh nhật của Vương Vi Vi ?"

 

"Sao em ? Anh quyết định khi nào ..."

 

"Tiệc sinh nhật gì?"

 

Lục Chỉ Niên lạnh nhạt nhếch môi, ngắt lời lải nhải của .

 

"Thì, thì là của Vương Vi Vi đó."

 

Tề Thịnh vô tội : “Chẳng thứ sáu tuần là sinh nhật của Vương Vi Vi ? Bọn họ đều sẽ ."

 

"Em nhớ còn cố ý tự tay đặt thiệp mời bàn học của , đừng đấy nhé."

 

Lục Chỉ Niên: "..."

 

Anh thật sự .

 

"Không ."

 

Anh giải thích nhiều, chỉ phủ định đáp án .

 

Tề Thịnh kỳ quái "ồ" một tiếng: “Vậy còn thể là ai?"

 

"Có là Vân..."

 

Lục Chỉ Niên mặt biểu cảm gọi đầy đủ tên của Tề Thịnh: “Tề Thịnh, thể bớt chút sự tò mò cần thiết của , ?"

 

Phía đột nhiên truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, dù cũng hỏi kết quả gì, Lục Chỉ Niên dứt khoát cúp điện thoại.

 

Vừa đầu , quả nhiên thấy Vân Hi vốn đang bài tập chạy phòng khách lấy nước uống.

 

"Hình như thấy sinh nhật gì đó."

 

Vân Hi bưng cốc, mặt lộ vài phần mờ mịt.

 

lúc Lục Chỉ Niên định bỏ qua chủ đề , thấy cô hỏi một câu: “Là sinh nhật của Vương Vi Vi ?"

 

Anh nhướng mày, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen sắc bén lộ vài phần thể tin .

 

Một lúc lâu mới nhạt: “Sao là cô ?"

 

 

Loading...