Gặp Giữa Mùa Hè - 30.

Cập nhật lúc: 2025-04-05 05:33:26
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vân Hi khẽ hỏi, đôi mắt trong veo, yên tĩnh và điềm đạm.

 

Nhìn giống một sẽ chủ động gây chuyện.

 

Dì Vương thu ánh mắt, thở dài một tiếng : “Cô Khang Mẫn Mẫn của bất động sản Thiên Vinh thương do ngã từ cầu thang xuống, cô Khang một mực khẳng định là do cháu đẩy cô , bây giờ đang ầm lên."

 

Vân Hi suy nghĩ một chút, mới nhận cô Khang mà dì Vương đến chính là cô gái hỏi cô mua vòng tay ở trong bữa tiệc .

 

Sự kiêu ngạo quá đáng của Khang Mẫn Mẫn để ấn tượng sâu sắc cho Vân Hi, nhưng cô hề nhớ đẩy cô , lời buộc tội quá vô lý .

 

Vân Hi lắc đầu, giọng tuy nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Cháu hề đẩy cô ."

 

Chuyện , cô sẽ bao giờ thừa nhận.

 

"Dì cũng tin, chỉ là..."

 

Dì Vương thở dài: “Cô Khang thương vô cớ, sắc mặt của ba nhà họ Khang đều , vì nể mặt nên nổi giận, nhưng chắc chắn là đòi công bằng."

 

"Đòi công bằng ư?" Từ khi dì Vương đến, Lục Chỉ Niên vẫn luôn im lặng, đột nhiên bật .

 

Vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, mặt Vân Hi, nhưng tư thế ngầm bảo vệ cô lưng.

 

"Vậy thì cho cô một lời giải thích.” Anh thản nhiên gật đầu, ánh đèn đôi mắt đột nhiên trở nên sắc bén.

 

Vân Hi vẫn còn ngây tại chỗ, thấy Lục Chỉ Niên đút tay túi quần về phía vài bước.

 

Khi ngang qua dì Vương, khóe môi khẽ cong lên: “Đi thôi dì Vương, cháu cùng dì."

 

Anh một ?

 

rõ ràng chuyện là chỉ đích danh cô mà.

 

Vân Hi phản ứng , vội vàng chạy theo bóng lưng của họ.

 

Tiếng bước chân lộn xộn vang lên cầu thang, rõ ràng.

 

Lục Chỉ Niên gần như ngay lập tức đầu , nhíu mày hỏi: “Cô theo gì?"

 

"Cô là do đẩy, thể, thể để một ."

 

Vân Hi ở cầu thang, tiến thêm một bước nữa, nhưng ánh mắt của ép lùi .

 

"Là cô đẩy ?"

 

Lục Chỉ Niên thản nhiên hỏi, giọng lạnh lùng dường như mang theo một chút cảm xúc nào.

 

Vân Hi lắc đầu.

 

"Vậy thì liên quan gì đến cô, ngoan ngoãn ở trong phòng ."

 

Lục Chỉ Niên lập tức , lời chắc nịch, cho phép khác phản bác.

 

...

 

Vân Hi ngơ ngác ở cầu thang, tay thả lỏng lan can. Trong tầm mắt, bóng dáng cao gầy càng càng xa.

 

Anh liên quan đến cô, nhưng vẻ mặt lo lắng của dì Vương khi lên tìm giống như giả vờ.

 

Nếu chuyện nghiêm trọng, lẽ nào định một gánh chịu trách nhiệm ?

 

Bữa tiệc đến hồi kết, khách khứa ở lầu tụ tập thành từng nhóm nhỏ, trò chuyện nghỉ ngơi.

 

Vân Hi quanh một vòng, thấy bóng dáng của Lục Vân Phong, khả năng cao là đang xử lý chuyện .

 

Nhà họ Lục tính riêng tư , hơn nữa nơi cách phòng tiệc xa là phòng việc, cô cánh cửa phòng việc đóng chặt, trái tim trong lồng n.g.ự.c đập loạn nhịp.

 

Trước giờ chú Lục luôn nghiêm khắc, đối với những chuyện liên quan đến giới hạn, bao giờ nuông chiều con trai , Lục Chỉ Niên cũng dễ dàng cúi đầu khác.

 

Vân Hi sợ đến lúc đó tình hình thể kiểm soát , cũng sợ khác chất vấn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gap-giua-mua-he-gmdw/30.html.]

Cô đột nhiên buông tay đang đặt lan can cầu thang, chạy về phía cửa phòng việc.

 

...

 

Trong phòng việc, Lục Vân Phong và ba của Khang Mẫn Mẫn đang ghế sofa da thật, trong im lặng xen lẫn tiếng nức nở của Khang Mẫn Mẫn, bầu khí ngột ngạt.

 

"Mẫn Mẫn chứ, cần chú gọi bác sĩ đến khám ?"

 

Lục Vân Phong đặt ly trong tay xuống, Khang Mẫn Mẫn mặt đầy tủi , quan tâm hỏi.

 

Vết thương của Khang Mẫn Mẫn chủ yếu tập trung ở vết bỏng cánh tay, là do khi ngã từ cầu thang xuống, cẩn thận đổ nước nóng bàn gây .

 

Bậc cầu thang cao, cô thương nặng do ngã, cùng lắm là trầy da một chút, còn vết bỏng tay xử lý và bôi thuốc.

 

"Có , còn đau... gọi bác sĩ..."

 

Khang Mẫn Mẫn thút thít, hề chút kiêu ngạo nào như trong bữa tiệc , lời vô cùng mâu thuẫn, đau nhưng chịu khám bác sĩ.

 

Lục Vân Phong biểu hiện mặt, đang định thêm vài câu an ủi Khang Mẫn Mẫn thì ba Khang lên tiếng: “Cảm ơn tổng giám đốc Lục quan tâm, còn bác sĩ thì cần ."

 

"Theo chúng thấy, việc cấp bách bây giờ là tìm khiến Mẫn Mẫn thương, bọn trẻ bình thường xích mích nhỏ cũng , Mẫn Mẫn là con gái, cánh tay bỏng một mảng lớn như là thế nào?"

 

Nói xong, Khang Mẫn Mẫn đúng lúc rơi hai giọt nước mắt.

 

Lục Vân Phong liếc vết đỏ nhỏ bôi thuốc mỡ màu trắng cánh tay Khang Mẫn Mẫn: “Nói thì như , nhưng..."

 

Lúc đang tìm cách thoái thác, bên ngoài phòng việc đột nhiên vang lên hai tiếng gõ cửa lanh lảnh.

 

"Vào ."

 

Lục Chỉ Niên bước , nhất thời ánh mắt của bốn trong phòng việc đều đổ dồn về phía , ánh mắt của Khang Mẫn Mẫn cực kỳ mãnh liệt.

 

"Mọi gì?"

 

Ngược hề câu nệ, lười biếng quét một lượt trong phòng, ánh mắt cũng dừng cánh tay của Khang Mẫn Mẫn.

 

Anh dừng hai giây, mí mắt khẽ nhấc lên, sang chỗ khác, giọng điệu thờ ơ : “Không một lời giải thích , cái gì thì mau hỏi ."

 

Ba Khang nhíu mày : “Tổng giám đốc Lục, Mẫn Mẫn đẩy con bé là một cô gái tên Vân Hi."

 

Ý tứ là tại xuất hiện ở đây là Lục Chỉ Niên.

 

Nghe , Lục Vân Phong về phía Lục Chỉ Niên, trầm giọng hỏi: “Hi Hi ?"

 

Lục Chỉ Niên trả lời mà hỏi ngược : “Chuyện liên quan gì đến cô , cô đến gì?"

 

Nói xong, liếc Khang Mẫn Mẫn đang dậy, giọng điệu chút lên xuống nào, nhưng ẩn chứa ý mỉa mai: “Cô Khang, cô suy nghĩ kỹ xem?"

 

Anh từng chữ từng chữ : “Thật sự đẩy cô ?"

 

"Cậu ý gì? Cậu đang nghi ngờ Mẫn Mẫn nhà chúng đang dối ?"

 

Hai hàng lông mày thanh mảnh của Khang lập tức dựng lên: “Chẳng lẽ là Mẫn Mẫn tự ngã ?"

 

Lục Chỉ Niên tỏ thái độ gì: “Vậy thì hỏi chính cô ."

 

Khi lấy chiếc vòng tay từ tay Khang Mẫn Mẫn, quả thực tâm trạng của cô chút bình thường, nhưng khi rời , cô vẫn còn bình yên vô sự.

 

Thấy bầu khí sắp trở nên căng thẳng, Lục Vân Phong ngắt lời: “Lục Chỉ Niên, con hãy chuyện cho đàng hoàng."

 

ba Khang cũng là m.á.u mặt ở Nam Xuyên, về cơ bản vẫn giữ mặt mũi.

 

"Mẫn Mẫn, cháu suy nghĩ kỹ , nếu là khác đẩy cháu, chắc chắn chú sẽ chủ cho cháu."

 

Khang Mẫn Mẫn bắt đầu lóc: “Cháu , cháu , cháu nhớ."

 

Trong phòng việc trống trải tràn ngập tiếng chút chói tai của cô gái, Lục Chỉ Niên mất kiên nhẫn ngoáy ngoáy lỗ tai: “Không nhớ , nhớ thì dựa khác đẩy cô?"

 

Thật đúng là bịa chuyện chỉ cần một cái miệng, câu chuyện dựa tưởng tượng?

 

Loading...