Phó Trinh bất giác  đầu , bóng dáng quen thuộc  đột ngột tiến  tầm mắt .
 
Đường Gia đội một chiếc mũ nhỏ màu trắng, cũng  thể là màu hồng hoặc màu xám, nhưng  tuyết phủ nên chỉ còn  màu trắng.
 
Thân thể   da  thịt hơn,  trong tuyết cũng  lảo đảo ngả nghiêng nữa.
 
Bên cạnh còn  một  hình cao gầy đeo kính mắt, luôn  cô đầy dịu dàng chăm chú.
 
Anh nâng mắt lên, tầm mắt dừng   Phó Trinh, đột nhiên dừng .
 
Hai  đàn ông cách  một luồng gió tuyết,  ai lên tiếng.
 
"Này, Giang Ngôn Châu,    em  gì ?"
 
Vẫn là ngữ khí quen thuộc, như đối tượng     đổi.
 
Giang Ngôn Châu dời ánh mắt: "Nghe , em   món bò hầm, nhưng   em  cháy nồi,  còn  kịp mua nồi mới."
 
Đường Gia chán nản cúi đầu: "À, xin ."
 
Giang Ngôn Châu vỗ vỗ mũ  đầu cô như đang vỗ về một con gấu trắng đáng yêu: "Em  nhà  , còn  cho con ăn kìa."
 
"Anh  ?"
 
"Mua nồi."
 
"Thịt bò thì ?"
 
"Thì mua luôn."
 
"Gấp như ?"
 
"Ừ, tối nay  ăn ."
 
Đường Gia một  chạy   hàng hiên.
 
Lúc  Giang Ngôn Châu mới  qua bên .
 
Phó Trinh   nên  gì, chỉ  thể : "Chúc mừng."
 
Giang Ngôn Châu mỉm : "Cảm ơn."
 
Thật    Phó Trinh  hiểu lầm: "con” của bọn họ là con mèo  và Đường Gia cùng  nuôi, nhưng Giang Ngôn Châu   giải thích, năm ngoái  dẫn Đường Gia  ngoài nặn  tuyết,  từng cho  một cơ hội.
 
Bất luận thế nào, Đường Gia và  coi như  chấm dứt  .
 
Hẳn sẽ  cả thôi.
 
"Bệnh của cô  ——"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gap-lai/chuong-12.html.]
"Đã  định." Giang Ngôn Châu  trực tiếp: "Cô    tính, cũng   nổi giận, là một cô gái ."
 
Đương nhiên Phó Trinh  cô đang sống , bởi vì  quá rõ Đường Gia vui vẻ trông như thế nào.
Tầm mắt Giang Ngôn Châu xuyên qua cặp kính mang theo dò xét: "Anh Phó,  quen  cô  bao lâu ?"
 
"Tròn mười bốn năm."
 
"Anh hiểu cô  hơn , sắp đến sinh nhật ,   tặng quà cho cô ."
 
"Đồ ăn vặt,  nhất là bim bim,  thích chocolate."
 
Phó Trinh đáp  chút nghĩ ngợi.
 
Giang Ngôn Châu thản nhiên gật đầu: "Cảm ơn."
 
Tròn mười bốn năm.
 
Anh hiểu cô  hơn .
 
Những lời  là lời trách móc bất mãn Giang Ngôn Châu dành cho .
 
Nếu hiểu rõ, vì   ghi hận Đường Gia thấu xương.
 
Vì  gặp  còn để cô nhận hết tra tấn.
 
"Phó Trinh?"
 
Giọng  lanh lảnh xuyên qua màn gió tuyết.
 
Phó Trinh nghiêng đầu  .
 
Gương mặt  ngày nhớ đêm mong cứ như  bất ngờ xông  tầm mắt, ngay cả nụ  cũng giống hệt như trong trí nhớ.
 
Đường Gia cầm ô,  tay còn ôm theo một chiếc nữa, kinh ngạc tròn mắt.
 
"Sao   ở đây?"
 
Trái tim Phó Trinh tê dại, ánh mắt cô     trong suốt và thản nhiên.
Cô  thật sự buông bỏ.
 
Hắn trầm mặc một lát mới : "Đi công tác ngang qua đây, gặp  Giang nên dừng   vài câu."
 
Đi ngang qua… tiểu khu ?
Đường Gia  nghi hoặc.
 
Giang Ngôn Châu hỏi: "Em xuống    gì?"
 
Đường Gia như chợt nhớ , đưa ô qua cho : "Thấy tuyết rơi dày quá, em sợ   cảm nên xuống đưa dù."
 
Lúc cô và Giang Ngôn Châu  chuyện, khóe môi cong cong, ánh mắt cũng ấm áp.
Cảnh tượng   Phó Trinh đau mắt.