Gen Z Tại Tu Tiên Giới - Chương 20: Cột qua kèo là kèo qua cột

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-10-25 11:50:51
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 20: Cột qua kèo là kèo qua cột

 

Sau khi thấy câu , Trác Quỳnh Dao thoáng ngẩn

 

Đương nhiên nàng mong Tâm Thạch cam kết trung thành với Trác Gia. nàng nghĩ đến việc Tâm Thạch quyết tâm đến . Có vẻ như nàng còn đ.á.n.h giá thấp thiếu niên mặt . Việc Tâm Thạch giao an nguy cho Trác gia thì chẳng khác nào tự trói Trác gia. Điều hơn, cũng tạo thuận lợi cho nàng thu lấy trướng. 

 

Tuy , kinh nghiệm nhiều năm của bản để nàng dễ dãi chấp nhận.

 

“Trác phủ cũng nuôi rảnh rỗi. Người nhà của ngươi thể gì cho Trác gia?”

 

Nghe đến đây, Tâm Thạch mừng thầm, đúng hướng. Sắp xếp lời cẩn thận một trong đầu, đáp: 

 

“Thưa tiểu thư, võ giả cũng cần chữ mới học võ công. Gia gia của vốn là dạy chữ, thể phụ giúp Trác gia việc

Còn , năm nay mười tuổi, tính tình lanh lợi. Nếu tiểu thư chê phiền, thể để nàng cái nha ở cạnh hầu hạ.”

 

Việc mang “bán” tuy là bất đắc dĩ, nhưng là biện pháp nhất thời nghĩ thể vẹn đôi bên. Nếu Trác gia cần sự trung thành, cột nhà bảo đảm. Ngược , nếu Trác gia bảo hộ họ chu , Tâm Thạch thể tâm ý cống hiến cho Trác Gia. Hơn nữa, ý định mang hai thành cho an , nên cứ thế thuận lý thành trương.Tâm Thạch cũng sợ đám thổ phỉ sẽ trở báo thù nhà, dù để đám thổ phỉ đàn áp lượng thôn dân thì bọn chúng tập hợp thêm nhân thủ. cảnh tượng trong mơ cho một loại cảm giác, gì là chắc chắn. Mang Trác phủ là biện pháp mà một mũi tên cứ thế trúng hai con nhạn.

 

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tâm Thạch. Môi Quỳnh Dao khẽ nhếch, nàng diễn nét đăm chiêu suy nghĩ một hồi. Sau đó, nàng lấy từ trong thư án một tờ giấy, cặm cụi ghi cái gì đó bằng bút lông. Viết xong, nàng lấy con ấn Trác phủ đóng lên tờ giấy công chứng. Nhìn tờ giấy, Quỳnh Dao gật đầu hài lòng: 

 

“Chữ của nguyên vẫn còn tạm…” 

 

Nghĩ xong, Quỳnh Dao sai tên binh lính bên cạnh mang tờ giấy đến cho Tâm Thạch. 

 

Tâm Thạch thấy tiến đến thì vô thức đề phòng, nắm tay siết chặt. khi rõ thứ trong tay đối phương chỉ là tờ giấy, khẽ thở phào trong lòng. Đón lấy, Tâm Thạch nghi hoặc, cố gắng nội dung ghi, chỉ tiếc là gì vì phần lớn văn tự học qua. 

 

Không để Tâm Thạch bối rối quá lâu, Quỳnh Dao liền giải thích: 

 

“Đây là đơn chứng nhận ngươi chính thức gia nhập Thạch Mã thương đội. Cầm nó, ngươi thể đưa nhà thành. Sau khi đến Trác phủ, sẽ sắp xếp nơi ở.”

 

Lời của Quỳnh Dao từ tốn, khiến Tâm Thạch buông lỏng đề phòng. Hắn lo sợ cái giống như một loại khế ước bán nào đó, nhưng thường văn bản bán cần xác nhận từ hai bên, đằng Quỳnh Dao chỉ đóng dấu, thành khá yên tâm về độ uy tín của tờ đơn . Hơn nữa, nếu gặp Lý gia gia sẽ nhờ ông tờ đơn xem trá gì cũng muộn. 

 

Sau mấy suy nghĩ, Tâm Thạch cảm thấy vấn đề gì đáng ngờ, mởi hỏi Quỳnh Dao một vấn đề canh cánh trong lòng bấy lâu: 

 

“Tiểu thư cho tại hạ xin hỏi, ngoại thành an ? Nếu an , tại hạ thể rời thành ngay lập tức để thu xếp nhà. Không chậm trễ đại sự của tiểu thư.”

 

Nói đến “đại sự”, cũng chuyện gì lớn. Với , chuyện của đại nhân vật luôn là “đại sự”. Vỗ m.ô.n.g ngựa như thế bắt chước mấy truyện mạng thôi. đúng là Tâm Thạch lo lắng cho nhà. Nhất là ngày hôm qua, khi mà huyện lệnh dán bố cáo lập đội diệt phỉ, sợ bọn phỉ sẽ nhân cơ hội khác thiếu cảnh giác mà loạn. 

 

Quỳnh Dao thế thì nàng suy nghĩ một chút, nàng Tâm Thạch đang lo lắng chuyện gì, vì thế mà càng chắc chắn Tâm Thạch cơ linh.

 

“Ngươi cứ yên tâm mà . Hôm nay phụ xuất binh, còn lập đội tuần tra cận thành. Ít nhất vùng hoạt động của bọn phỉ sẽ đẩy xa một chút.” - Quỳnh Dao trả lời với giọng tự tin.

 

Tâm Thạch thế thì tảng đá trong lòng cũng hạ xuống. Hắn cũng thể xác minh một chút. Nếu thật sự binh lính tuần tra, độ uy tín của Trác Gia trong lòng sẽ tăng lên mấy phần. 

 

Thấy Tâm Thạch hỏi xong, Quỳnh Dao phất tay tiễn khách, cho gọi kế tiếp. Tâm Thạch chắp tay, cúi đầu rời . Sau khi Tâm Thạch rời từ lối bên hông, phía màn vang lên giọng của Bạch thúc, giọng ông mang theo mấy phần lạnh lùng: 

 

“Tiểu thư lão phu phái theo giám sát tiểu tử ?”

 

Quỳnh Dao thì suy nghĩ một chút

 

“Được a, miễn đừng để c.h.ế.t. Người về còn tác dụng.” 

 

Hiển nhiên, việc Quỳnh Dao đối đãi khác biệt với Tâm Thạch so với những ứng viên khác khiến Bạch thúc chú ý. Ông để ý tiểu thư nhà dường như phát hiện điều gì đó từ Tâm Thạch. Vì mà giải thích tại quá trình khảo vấn của Tâm Thạch khác biệt so với những đó. Chỉ là Bạch thúc chắc chắn là điều gì mà thôi, ông cũng hiểu vì thả Tâm Thạch trói gô .

 

Khả năng vị khác của Quỳnh Dao cũng chính là lý do khiến nàng tự tin nhận lấy việc chủ sự chiêu tuyển. Hơn nữa, kỹ năng quản lý nhân sự cũng là điều cần chú ý. Không khơi khơi mà việc cho , đúng là tại thế giới vũ lực đầu thì vẻ như cần quá để ý nhiều như . nếu thể nạp một gắn bó với Trác Gia lâu dài lợi nhất thời thì sử dụng phương án hơn ? Nhất là tại thời điểm Trác Gia đang cần , cũng nên để một nàng nắm hết mưu lược của gia tộc .

 

Chỉ là Tâm Thạch buông lỏng cảnh giác thôi, để cho chắc chắn thì Trác Quỳnh Dao vẫn trông coi Tâm Thạch. Nàng cũng Tâm Thạch khác bắt , nhất là trong thời điểm .

 

Tâm Thạch rời trong tâm tình thư sướng. vẫn còn một chuyện khiến áy náy trong lòng, cũng cầu việc cho cu Tí với cu Sửu. Chỉ là như lời Quỳnh Dao tiểu thư , tuyển vô dụng. Hai cu vẫn còn quá trẻ, đến Tâm Thạch nhờ vé vớt với một chút gian lận thì mới vượt qua, để hai tên thiếu niên ứng tuyển vẻ là quá sức.

 

“Cũng , nếu võ công thì dạy cho bọn . Ta lăn lộn cho quen mặt, bảo lãnh bọn họ cũng muộn.”  - Tâm Thạch tự nhủ, để bản tiếc nuối quá lâu.

 

Giờ chỉ ăn mừng một phen. Những uất ức từng chịu mấy ngày qua, giờ đều quẳng đầu.

 

Cẩn thận nhét tờ giấy trong khe áo, Tâm Thạch rời doanh trại. Vừa bước ngoài, thấy những khác khảo vấn xong đang tụ tập bàn tán.

“Này, Trác tiểu thư hỏi các ngươi cái gì đấy?”

“Hỏi như mấy thôi, nhưng phát hiện Trác tiểu thư mỉm với cơ. Khà khà khà…”

 

Tâm Thạch liếc xung quanh, thấy bóng dáng Lâm Sở Khanh mới yên tâm về. Hắn cũng nán ngóng xung quanh bàn tán. Cái giống như ngươi thi cử xong . Bạn bè than với đề khó, ngươi bản trúng tủ thì đáng ghét ? Tâm Thạch vẫn là hiểu điều , vì thế mà lặng lẽ rời

 

Từ trong một góc khuất, một đôi mắt theo bước chân của Tâm Thạch. Người là một nữ tử, hình thon gọn, khoác hắc bào che kín , bộ pháp nhẹ nhàng.

 

“Không giống lắm, vẫn là tìm kẻ khác tra hỏi một phen.” - Nghĩ thầm trong lòng, rời mắt khỏi Tâm Thạch.

 

 

Trở về khách điếm, Tâm Thạch hội họp cùng cu Tí với cu Sửu. Nghe tin tuyển thương đội Thạch Mã, hai tên thiếu niên lập tức hớn hở. Không để bọn họ vui mừng quá lâu, Tâm Thạch với giọng áy náy:

 

“Tiếc là ca xin cho hai đứa cùng gia nhập. Ài, để ca cố gắng bảo kê cho hai đứa cùng .”

 

Nói xong, về phía hai tiểu , trong lòng chuẩn sẵn lời an ủi. Nào ngờ, mặt hai chẳng lấy chút thất vọng nào. Cu Tí nhanh miệng :

 

“Không Thạch ca, miễn Thạch ca quên bọn .” 

 

Cu Sửu cũng gật đầu phụ họa :

 

a Thạch ca, bọn bản lĩnh ứng tuyển, đợi thêm vài năm nữa cũng muộn.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gen-z-tai-tu-tien-gioi/chuong-20-cot-qua-keo-la-keo-qua-cot.html.]

Tâm Thạch thế thì trong lòng cảm thấy một tia ấm áp. Hai tên tiểu phần hồn nhiên thật lòng chung vui cùng . Tâm Thạch chống nạnh, vẻ tự tin với hai :

 

“Đi, dọn dẹp đồ đạc về thôn. Ca ngoại thành an , cần lo lắng bọn thổ phỉ.”

 

Cu Tí với cu Sửu thế thì nhảy cẫng hân hoan. Bọn vốn nhớ nhà lâu, bảo bọn chúng về nhà mừng cho

 

Đồ đạc cũng gì nhiều, mỗi đứa mặc cái áo cũ với đội đấu lạp mà rời tiểu điếm. Tâm Thạch thanh toán tiền thuê phòng, ba ngày tròn hết hơn một lượng bạc. Nhìn nén bạc trong tay chưởng quỹ, thấy lòng chua xót. nghĩ đến việc bao ăn bao ở trong Trác phủ, còn tiếc nuối quá nhiều. Tất nhiên, lấy trường cung từ tay tên chưởng quỹ. 

 

Phố xá lúc vẫn nhộn nhịp như cũ, nhưng vì tâm trạng mà Tâm Thạch cảm thấy thành Cổ Lư hôm nay náo nhiệt lạ thường. Hắn cũng định ăn uống gì mà cùng hai tên tiểu thẳng về phía cổng Bắc, gấp rút về thôn.

 

Vừa , Tâm Thạch suy nghĩ:

 

“Không nên xử lý cây cung cùng với mớ vũ khí thế nào đây? Ta bây giờ cũng tính là của Trác gia, nên giao nộp ?”

 

Ý niệm lóe lên, Tâm Thạch lắc đầu bác bỏ.

 

“Vẫn là thăm dò Trác gia một hai, sẵn tiện tìm hiểu về vị Trác tiểu thư một chút. Người đơn giản.”

 

Tâm Thạch vô cùng nể phục Trác Quỳnh Dao. Trong thời đại mà đại hiệp nào cũng võ công cao cường, xuất hiện một nữ tử sắc sảo đến . Không những thế, bộ dạng nàng khảo vấn khác như việc hàng trăm . Cũng nữ đại hiệp, chỉ là hiếm mà thôi. 

 

“Lần cũng nên cái danh tính giả, sơ suất quá. ÀI…” - Tâm Thạch nghĩ nghĩ, thầm cho bản ghi nhớ bài học .

 

Ra khỏi thành, thấy quan đạo những tốp binh lính cưỡi ngựa tuần tra từ xa. Tâm thần khẽ buông lỏng. Hắn kéo hai tên tiểu rẽ con đường nhỏ dẫn về nơi ba từng chôn bốn thanh đao. Nhanh chóng thu hồi vũ khí để tránh kẻ khác nhặt tiện nghi.

 

Tâm Thạch chia cho mỗi đứa một thanh đao, bọc vải kỹ lưỡng mà đeo lưng nên sợ binh lính tuần tra giữ . Với cả ở thời đại cho mang theo đao kiếm phòng thì ép “đại hiệp” quá đáng.

 

Khoác lên hai thanh đao lưng, Tâm Thạch cảm thấy an tâm hơn nhiều. Cùng với đó là một cảm giác hào hùng, tràn đầy lực lượng ập đến. Giống như đang hóa thành mấy nhân vật võ công cái thế trong phim ảnh

 

Trên đường , Tâm Thạch suy nghĩ về những gì chứng kiến ngày hôm nay. Hắn cảm thấy uy tín của Trác Gia phần bản đ.á.n.h giá thấp. là việc vũ khí của bọn thổ phỉ hẳn cái gì đó liên quan với chính quyền địa phương. Cách mà Quỳnh Dao nhắc tới Dần Cửu cũng mang ý thù địch, cũng thể hiện ý truy tra gì sâu thêm. 

 

“Hẳn là Dần Cửu an . Chỉ thể mong là như .” - Tâm Thạch thầm cái kết luận trong lòng

 

Cũng thể bỏ qua việc Trác gia nỗ lực thành lập mấy trạm canh gác cận thành. Cộng với biểu hiện của Trác gia ngày hôm nay cho thấy , hẳn là ẩn tình gì đó phía . Vì các động tác của Trác Gia đơn giản như cách gia tộc ghi chép trong thư tịch.

 

Lúc bọn trở về đầu thôn thì trời cũng qua giờ Tỵ. 

 

Nhìn thấy cảnh tượng thôn quê quen thuộc. Thần sắc cả bọn đều buông lỏng. Ba tăng tốc, còn bước chạy hết tốc lực để trở về thôn.

 

khi đặt chân thôn, khí xung quanh nặng nề cho lòng như cái gì kìm nén . Nhiều hộ dân treo khăn tang vẫn gỡ xuống, bên trong đôi khi vang lên tiếng nỉ non của phụ mẫu. 

 

Tâm Thạch chợt nhớ cái gì, hiểu điều gì xảy . Tim bỗng siết , trong lòng dâng lên một nỗi bi thương khó tả.

 

“Ài…” - Tâm Thạch thở dài một cái, lặng một lúc lâu.

 

Hai tên tiểu cũng khá hơn là bao. Lệ nóng chực trào nơi khóe mắt. Tâm Thạch thấy thế thì vỗ vai hai :

 

“Về nhà cái , cha lo lắng cho hai đứa.”

 

Hai thế thì gạt nước mắt, gật đầu mà gì thêm, lủi thủi về nhà. Tâm Thạch thấy thế thì nhớ tới Lý gia gia với Tuyết Nhi.

 

“Không hai ăn uống đủ .”

 

Mang theo vẻ lo lắng, tăng tốc bước về ngôi nhà của Lý gia gia. Đứng hàng rào trúc, Tâm Thạch bật nhảy qua hàng rào, loạng choạng đáp xuống đất. 

 

Trong căn nhà, Lý phu tử đang cùng cái Tuyết nền đất mà gì. Cái Tuyết thì luyện tay chữ, tay nàng nhỏ nhắn, nhưng vẫn cố ghì từng nét chữ xinh . Lý phu tử thì hai tay nắm chặt bản thư tịch mà Tâm Thạch để . Vẻ mặt Lý phu tử nặng nề, ánh mắt dừng trang sách như đang trách chính . Bỗng tiếng bước chân từ bên ngoài vang lên, đó là tiếng đập cửa dồn dập.

 

Bịch! Bịch!

 

“Gia gia, Tuyết Nhi!! Mở cửa, là , Tâm Thạch đây.” - Tâm Thạch đập cửa hét lớn.

 

Nghe thấy tiếng Tâm Thạch, Lý Phu Tử bỗng ngẩng đầu về phía ngoài cửa, ông như mới hồn trở về. Lão đầu Vội vứt quyển đạo thư, Lý phu tử vớ lấy cây gậy chống dậy, đôi tay ông run rẩy nhưng nét vui mừng khuôn mặt thể che dấu. Cái Tuyết thì nhanh chân chạy lon ton đến bên cửa, nàng nhón chân tháo xuống then cài. 

 

Ở bên ngoài, Tâm Thạch thấp thỏm thôi.

 

“Cũng hai bọn họ còn trong nhà .”

 

Vừa nghĩ đến đây, Tâm Thạch bỗng thấy một tiếng “cạch” khẽ. Âm thanh tuy nhỏ nhưng khiến tim run lên.

 

Cánh cửa dần hé, ánh sáng từ ngoài hắt chiếu lên khuôn mặt bé nhỏ của Tuyết Nhi.

Mọi lo lắng chợt tan biến, trong lòng Tâm Thạch lúc như tan chảy. 

 

“Cái là cảm giác đợi về ?” 

 

Cũng Tâm Thạch từng ai mong đợi về. Chỉ là khác, giống như Tâm Thạch thoát khỏi hung hiểm trở về, tâm trạng đương nhiên sẽ khác một chút.

 

Thấy một nam tử đội đấu lạp cánh cửa, Tuyết nhi với Lý gia gia chút khựng . Tâm Thạch thấy thế liền vỗ đầu một cái, vội cởi đấu lạp xuống. Nhìn thấy gương mặt trẻ trung non nớt của Tâm Thạch, Lý Phu Tử cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

“Trở về liền ! Trở về liền !” - Vừa lão nhân cố chống gậy tiến về phía Tâm Thạch.

 

Lúc , Tâm Thạch thể thấy nét mừng hớn hở của Tuyết nhi, thấy vẻ mặt chào đón của gia gia. Đây là cảm giác từ lâu mới cảm nhận . Hắn lập tức ồm chầm vỗ về Tuyết nhi, dắt tay nàng tới đỡ lấy Lý gia gia.

 

“Gia gia, chứ? Mấy hôm nay ăn uống đủ ?” - Tâm Thạch đỡ Lý gia gia xuống, gấp gáp hỏi.

 

“Đủ, đủ… Ài, lão phu còn mấy cái hàng xóm đun lửa giúp! Không việc gì”

 

P/S: Xong chương chắc nghỉ một chút. Thề là kiểu bảo đảm chất lượng. Với sẽ audio đến chương . Uầy, cái khiến vui là cũng đạt đến con 20 chương. là nên cho bản một ngày nghỉ. Cảm ơn độc giả. Chúc chị em sức khỏe! Đa tạ!

 

Tại thời điểm chương thì truyện hai đề cử. Ta xài app nên chỉ là đề cử dư. Cái đoán là nạp. Nên chị em nào đề cử thì cứ bình luận cho . Ta bảng công đức. Úp lên audio lẫn trong truyện.

 

Loading...