Ghét Của Nào Trời Trao Của Ấy - Chuương 35
Cập nhật lúc: 2024-11-12 22:56:31
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trịnh Quân từng nhiều thăm dò nàng rõ ý, nàng đương nhiên hề thích nàng , nhưng cũng vì mà cái phiến diện, che mờ đôi mắt, ngược thả hung thủ thực sự.
Nàng xong câu , Lục Thời Khanh gì, dường như đang suy nghĩ gì khác.
Nguyên Tứ Nhàn tưởng y nghi ngờ Trịnh Quân, bèn thẳng y giải thích:
– Lục thị lang, thể nào là Thiều Hòa. Thứ nhất, thủ đoạn của chúng ngài cũng thấy đấy, quy củ đến mức thể xưng là tử sĩ, một công chúa như nàng năng lực gì dám nuôi thuộc hạ như mắt thánh nhân? Nếu thật chuyện , chứng tỏ nàng nhân vật đơn giản. là nhân vật đơn giản, vụng về đến mức vì chút chuyện cỏn con mà mạo hiểm lớn đến ? Một khi thánh nhân tra rõ chân tướng, lòng nghi ngờ nàng nuôi tử sĩ thì e là ngay cả mạng nàng cũng còn.
…
– Thứ hai, nếu Thiều Hòa thật địch ý với thì đơn giản chỉ vì khút mắc yêu đương với ngài thôi. Như , nàng mong biến mất mới đúng. mục đích của bọn sát thủ rõ ràng là bắt sống . Việc giải thích đây? Thứ ba, như ngài từng , trừ phi mấy kẻ đó úng não, bằng thể chạy về phía kinh kỳ? Lưu thiếu doãn cũng , thà tin ông ngoài đá từ trời rơi xuống đập gãy ngón chân chứ tin ông thể “vô tình” phát hiện hành tung của chúng.
…
– Cộng thêm thứ tư, ngài cũng nghi ngờ họ là ngoại vực.
Nói tới đây, dường như nàng cảm thấy vô cùng buồn :
– Như càng kỳ lạ, chuyện yêu đương nam nữ chẳng lẽ như cơm ăn ? Có ai vì một tình địch mà thông đồng với địch phản quốc chứ, chẳng lẽ Thiều Hòa công chúa yêu ngài chân thành tha thiết tới mức điên? Nàng lý lẽ chứng cứ, ngôn từ chuẩn xác, Lục Thời Khanh chỉ lặng lẽ ở đối diện bàn dài, vẻ mặt bình thản nàng. Thiều Hòa công chúa thế nào y rõ, cũng rõ, nhưng y , Nguyên Tứ Nhàn điên.
Trong khi y vì một câu buột miệng của nàng mà thể nào kiềm chế tâm trạng vui buồn của bản , thì nàng vẫn tiến thoái tự nhiên, thông minh sáng suốt như hiện tại.
Nàng gần như cần suy nghĩ nhiều là thể phân tích rõ ràng, vì nàng ngoài cuộc, bình tĩnh và tỉnh táo. Thiều Hòa công chúa cách nào gây nên sóng gió trong lòng nàng, y cũng thế.
Đương nhiên, lời nàng đều đúng. Rất rõ ràng, chuyện thực sự liên quan tới Trịnh Quân.
Hồi lâu, Lục Thời Khanh mới kéo khóe môi :
– Ta nàng .
Nguyên Tứ Nhàn khó hiểu y. Nếu sớm , còn mang dáng vẻ khổ nặng thù sâu, suy nghĩ lâu đến ?
Chưa đợi nàng nghĩ thông, Lục Thời Khanh chợt lên tiếng đuổi Tào Ám và Thập Thúy ngoài, chờ trong phòng chỉ còn hai , y mới từ tốn :
– Nguyên Tứ Nhàn, cô trả lời một vấn đề.
Vẻ mặt y nghiêm túc, Nguyên Tứ Nhàn khó hiểu:
– Ngài cứ .
– Từ khi tiên thái tử phế, trong triều còn hoàng tử đích xuất, nhị hoàng tử lớn tuổi và tam hoàng tử luôn các triều thần gửi gắm hi vọng thái tử kế tiếp. Trong đó, tam hoàng tử là vương thực phong duy nhất hiện nay ở Đại Chu, thánh nhân cai quản Hoài Nam, sự cai trị của , sản vật phong phú, nhân dân an lạc, trừ thiên tai hồng thủy , nhiều năm qua cũng xem như an .
…
– Nhị hoàng tử thì quân công hiển hách, lúc trẻ từng liên hợp với Hồi Hột đánh bại Đột Quyết, thánh nhân giải trừ tâm bệnh nhiều năm. Chỉ là đây vài ngày, ngài lén buôn lậu đầu mũi tên, qua mật thiết với Hồi Hột, bụng khó lường, khiến thánh nhân thất vọng, ngược lục hoàng tử ai đến đề bạt.
Đây đều là chuyện ai ai cũng . Nguyên Tứ Nhàn nghiêm túc lắng , nhưng càng càng hồ đồ, cuối cùng nhịn hỏi:
– Lục thị lang, rốt cuộc ngài hỏi gì?
Lục Thời Khanh nửa nửa :
– Ta hỏi, Nguyên gia cô thái độ và cách thế nào đối với nhị hoàng tử, tam hoàng tử và lục hoàng tử. Nói cách khác, trong ba , ai quan hệ thiết nhiều hơn với Nguyên gia cô .
Nguyên Tứ Nhàn nàng nhầm , nàng luôn cảm giác khi Lục Thời Khanh hỏi câu , nơi đáy mắt y thoáng hiện chút… mong đợi kỳ lạ.
nàng quan tâm y mong đợi cái gì, mắt, vị thần tử sủng ái nhất bên cạnh thánh nhân đang ném cho nàng một câu hỏi c.h.ế.t . Nàng mà mở miệng, đáp án sẽ truyền đến tai ai.
Nàng vội kiên quyết đáp:
– Nguyên gia nay tham dự tranh đấu, bất luận ai thái tử, chỉ cần cho Đại Chu, cho bách tính Đại Chu, đều cả.
Nói xong, nàng giơ thẳng bàn tay lên dấu thề thốt.
Lục Thời Khanh lòng bàn tay trắng như tuyết của nàng, khóe môi giật. Hình như nàng thề mặt y riết nghiện thì . Mấy , nào nàng cũng giả dối y .
Y im lặng, mắt nàng tiếp tục bình tĩnh :
– Nếu cô tin thì thật .
Nguyên Tứ Nhàn y mà chột , đầu óc nhanh chóng xoay chuyển.
Vụ là thế, chẳng lẽ a nàng ở Trường An gây họa gì khiến Lục Thời Khanh sinh nghi mối quan hệ giữa Nguyên gia và Trịnh Trạc ư? Hay y chỉ thuần túy là đang thăm dò nàng?
Nàng nghĩ nguyên cớ, cân nhắc đáp chắc chắn:
– Lục thị lang, đương nhiên tin ngài, nhưng lời là lời thật.
Lục Thời Khanh nhẹ nhàng chớp mắt, chống bàn dậy, thong thả bước đến bên cửa sổ, chắp tay hồi lâu mới :
– Ta .
Dù trong giấc mơ của Nguyên Tứ Nhàn, Lục Thời Khanh phò tá cuối cùng là thập tam hoàng tử, bởi nàng chỉ sợ y hiểu gì, đó nảy lên xung đột chính trị với Nguyên gia, cho nên nàng định thăm dò vài câu thì y lưng về phía nàng :
– Chuyện thích khách, tạm thời cô cần quan tâm. Ta và huyện lệnh việc bàn, cô về .
Nguyên Tứ Nhàn ngữ khí y nhàn nhạt giống nổi giận, đành tạm thời gác chuyện , ngoài phòng.
Nơi là phủ của Chu huyện lệnh huyện Đường Hà, vì Lục Thời Khanh vài việc cần xử lý nên bảo sẽ ở tạm đây hai đến ba ngày. Nguyên Tứ Nhàn ở viện sát bên cạnh, ở giữa cách một bức tường thấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ghet-cua-nao-troi-trao-cua-ay/chuuong-35.html.]
Ra khỏi viện của y, qua cổng tròn, nàng thấy Thập Thúy phía , hình như đợi nàng khá lâu.
Thấy nàng đến, Thập Thúy quanh hạ giọng:
– Tiểu nương tử, tin tức báo với .
Nguyên Tứ Nhàn hất cằm hiệu trong chuyện, phòng chính, đóng cửa sổ , nàng mới hỏi:
– Chuyện gì?
Thập Thúy đáp:
– Giản Chi về Trường An ạ.
Nguyên Tứ Nhàn khựng , vô thức nắm ống tay áo nàng , căng thẳng hỏi:
– Có kết quả phận của Từ ?
Giản Chi hồi đầu tháng bảy nàng phái Giang Châu thăm hỏi từng là đại quốc thủ – Hứa lão , lẽ đầu tháng tám về. đó vài ngày, nàng từng truyền tin về một , gặp chút chuyện đột xuất, cần kiểm chứng thêm, cho nên mãi trì hoãn đến bây giờ.
Vì thư từ qua an nên Nguyên Tứ Nhàn cũng gấp gáp mù quáng mà hỏi xem rốt cuộc nàng gặp chuyện gì.
Thập Thúy gật đầu, :
– Giản Chi phụ ủy thác, gặp Hứa lão , vòng vo thăm dò một phen, đại khái thể chắc chắn kỳ phổ mà Từ cho đúng là của trận chiến bên bờ sông Tầm Dương năm đó với Hứa lão . Giản Chi nhận kết quả liền về, nào ngờ giữa đường Hứa gia mời trở .
Nguyên Tứ Nhàn cau mày:
– Vì ?
– Người đích tôn nữ của Hứa lão là Hứa tam nương chứ ạ?
Nàng lắc đầu:
– Chưa bao giờ.
– Hứa tam nương là tài nữ nổi tiếng Giang Châu, tinh thông đủ thứ cầm kỳ thư họa, thơ từ ca phú, đương nhiên, cũng như tổ phụ , kỳ nghệ của cô cao. Hứa tam nương nay 24 tuổi nhưng từng hứa gả cho ai, thường ngày thích vân du khắp chốn, mấy tháng mới về, Hứa lão kể chuyện kỳ phổ liền vội vàng phái mời Giản Chi , hỏi thăm tung tích Từ .
Nguyên Tứ Nhàn như đoán gì đó, gì, hiệu nàng tiếp.
– Theo lời Hứa tam nương, cô và Từ từng một đoạn tình duyên, nhưng một ngày ba năm , Từ đột nhiên từ mà biệt, đó bặt vô âm tín. Cô tìm ròng rã ba năm, lật tung cả đại giang nam bắc cũng tìm chút manh mối nào, do khẩn cầu Giản Chi, nếu tung tích của Từ , xin hãy chỉ lối cho cô .
…
– Chưa tiểu nương tử cho phép, Giản Chi dám tự ý quyết định, sợ bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời để xác nhận phận Từ , sợ lớn chuyện sẽ khiến vui, nên tuyệt tình quá, chỉ với Hứa tam nương là kỳ phổ chỉ do ngẫu nhiên , cũng Từ rốt cuộc ở . Hứa tam nương kiên trì đòi điều tra theo manh mối , Giản Chi đành tạm thời mang cô về Trường An, thu xếp nơi ở cho cô , định định cô , đợi tiểu nương tử về tính . Người xem, việc mới ạ?
Thập Thúy xong, thấy ánh mắt Nguyên Tứ Nhàn đờ đẫn như hồn vía mây, nàng chần chừ hỏi thăm dò:
– Tiểu nương tử?
Nguyên Tứ Nhàn chợt hồn:
– Ờ, ngươi gì? Cô tìm ròng rã ba năm, đó thì ?
Thập Thúy sững sờ. Tiểu nương tử thế, sót một đoạn dài như . Thập Thúy dám hỏi nhiều, lặp một những lời .
Nguyên Tứ Nhàn vẫn lơ đãng, xong trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi :
– Nếu là quen cũ của Từ thì nên hỏi ý ông . hỏi thẳng thích hợp, khéo léo uyển chuyển một chút, ở Trường An, yên tâm giao cho a chuyện .
– Tiểu nương tử định thế nào ạ?
– Ta sang viện bên cạnh, tìm Lục thị lang một chuyến.
Nàng thoáng do dự, đầu ngoài viện, tới tấm bình phong thư phòng Lục Thời Khanh thì gõ cửa ba tiếng.
Lục Thời Khanh đang trò chuyện với Chu huyện lệnh, tiếng bèn hỏi “ai”, khi nhận giọng nàng, y đích tới mở cửa, thấy nàng thì cau mày hỏi:
– Sao thế?
Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy y là lạ, tự tay mở cửa cho nàng, ánh mắt sáng quắc như thiêu cháy da mặt nàng, vẫn đang thăm dò nàng chuyện theo phe phái .
Nàng lưỡng lự, ngập ngừng :
– Lục thị lang, lúc nãy về phòng ngẫm nghĩ, tuy Trường An bắt nhóm nghi phạm giả nhưng nghi phạm giả đến mấy cũng xem như bắt . Vừa lâu, a a tẩu đều nhớ …
Nói tới đây, nàng cảm giác ánh mắt Lục Thời Khanh lạnh , bỗng dưng khiến giọng nàng chùng xuống:
– Ơ… cho nên cáo từ ngài, về Trường An.
Nguyên Tứ Nhàn cụp mắt xong, ngẩng đầu y thì thấy sắc mặt y lạnh đến mức như đóng một lớp băng sương.
Nàng nhớ , vội vàng cứu chữa:
– Ta chỉ vì a a tẩu mà còn vì nghĩ cho ngài nữa. Ngài xem ngài bận rộn như trong khi cứ ở bên cạnh quấy rầy mãi, lắm!
Lục Thời Khanh dùng ánh mắt d.a.o găm cạo nàng một hồi, khi tin chắc là cạo đủ cho mặt nàng đau mới lạnh :
– Nguyên Tứ Nhàn, cô nghĩ nhỉ.