GHI CHÉP THĂNG TRẦM CHỐN HẬU VIÊN - 1
Cập nhật lúc: 2025-12-11 13:53:52
Lượt xem: 161
1
Ta sinh ở Khổng phủ, mặc gấm vóc y phục, vàng ngọc chăn.
Phụ quan nhất phẩm, mẫu xuất danh môn.
Trong bốn tỷ đích xuất, cùng đại tỷ thiết nhất.
Nàng lớn hơn hai tuổi, từ nhỏ thông minh tuyệt luân.
Kinh thi phu t.ử giảng, nàng chỉ cần một liền thể thuộc lòng; khi học đàn, ngón tay khẽ gảy là khúc điệu nước chảy mây bay.
Còn thì luôn chậm hơn một bước, lặp lặp nghiền ngẫm mới miễn cưỡng đuổi kịp.
Phu t.ử mà phụ mời đến đều là danh nho đương thời, nhập phủ liền nhận chỉ:
“Nghiêm sư mới cao đồ, kẻ lười biếng, thước giới dung.”
Thế nhưng đại tỷ bao giờ đ.á.n.h một .
Bài vở của nàng vĩnh viễn tinh xảo như chạm trổ, bút son của phu t.ử rơi giấy, chỉ lời khen ngợi.
Đến mặt , chân mày phu t.ử thường nhíu , lòng bàn tay cũng thường thước giới đ.á.n.h đến đỏ ửng.
dịp phụ khảo bài, sợ hãi đến mức đầu cũng dám ngẩng, nửa nấp lưng đại tỷ, ngón tay nắm c.h.ặ.t t.a.y áo nàng.
Ánh mắt phụ rơi xuống , lạnh như băng phủ đỉnh, tựa hồ chỉ chốc lát nữa bão tuyết sẽ sập xuống.
Đại tỷ nghiêng , che phía .
“Nhị còn nhỏ, bài vở nặng nề, xin phụ rộng lòng cho thêm ít ngày.”
Phụ trầm ngâm một lát, bỗng mỉm .
“Tỷ hòa thuận, mới là phong thái đại gia.”
khi sang , trong mắt ông vẫn sâu thẳm như vực.
“Chim vụng bay sớm mới rừng. Nữ nhi phủ thừa tướng, phép sai sót nửa phần.”
Đợi phụ khỏi, cúi đầu ngọc bội đeo bên hông khắc gia huy Khổng gia, nước mắt liền rơi xuống gấm vóc.
“Ngày mai phu t.ử tra bài Đằng Vương Các Tự, những câu biền văn như ngọc vỡ vụn, mãi vẫn ghép nổi…”
Đại tỷ vươn tay lau lệ cho , giọng dịu dàng như nhỏ nước.
“Sợ gì chứ, trời sập xuống, cũng đại tỷ chống đỡ.”
Nữ nhi Khổng gia bảy tuổi ban danh tự.
Phụ đặt tên là Tương Huệ.
Ngày nhập tộc phả, phụ dùng nhành liễu chấm giọt sương trong chậu ngọc, khẽ chấm lên giữa mày .
“Nguyện con thông minh sáng suốt.”
Ta cúi đầu hành lễ, bàn tay trong ống tay áo cắm chặt lòng bàn tay.
Thì sự ngu độn của , cần phụ khắc trong tên để nhắc nhở.
Đại tỷ bắt đầu gọi là Huệ Huệ.
Nàng thường chờ dốc hết sức mới thuộc xong bài, liền dịu dàng lấy tay cọ nhẹ lên chóp mũi .
“Huệ Huệ học thuộc thật giỏi.”
Ta chiếc trâm phượng vàng rực rỡ nơi búi tóc nàng, trong lòng lạnh lẽo như băng.
Đó là phần thưởng phụ ban tháng , hạt châu Đông treo nơi miệng phượng khéo rơi xuống đáy mắt , sáng loáng đến nhức tim.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ghi-chep-thang-tram-chon-hau-vien/1.html.]
Thai nhi trong bụng mẫu ngày ngày lớn lên trong đống gấm vóc, nữ nhi phủ thừa tướng chỉ càng lúc càng nhiều.
Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối
Khi , sẽ trở thành kẻ vô dụng nhất.
Không rõ từ khi nào, sự ỷ của với đại tỷ dần dần hóa thành oán hận.
Nàng thoa t.h.u.ố.c tay , chằm chằm chiếc vòng ngọc mới cổ tay nàng.
Đó là phần thưởng mẫu ban, mặt khắc hoa văn tinh xảo.
Mà thì chẳng gì.
2
Đêm , ánh nến leo lét.
Lý ma ma nâng tay , chấm t.h.u.ố.c cao lạnh lẽo bôi lên vết bầm nơi lòng bàn tay.
Cao d.ư.ợ.c mang theo mùi thơm thanh đắng, thấy trong mắt bà ánh lên nước.
“Đây nào dạy học trò, rõ ràng là giày vò bàn tay vàng ngọc của tiểu thư!”
Ta mặt , ngắm bóng trúc lay ngoài cửa sổ, khẽ :
“Lời phụ răn dạy, ăn khổ mới thành .”
Lý ma ma sụt sịt, giọng tràn ngập phẫn uất:
“Lão nô một câu mạo phạm… đại tiểu thư nào từng chịu qua khổ nhọc thế ?”
Cơn gió luồn qua hành lang, ngọn nến án bỗng chao mạnh.
Bóng sáng vách lay dữ dội, như tâm tư rối loạn trong lúc .
Bà ghé sát hơn, thở phả bên tai .
“Đừng trách lão nô nhiều lời, nếu đại tiểu thư thật sự thương , thì hẳn che giấu bớt thông minh. Lấy cái vụng của để nền cho sự khéo léo của , chẳng …”
Câu bà nuốt , chỉ còn một tiếng thở dài.
Nếu là ngày thường, hẳn bực bội quát bà câm miệng.
đêm nay, lời bà như mũi kim đ.â.m trúng nỗi đau ẩn sâu bấy lâu trong .
Thấy sắc mặt d.a.o động, giọng bà càng thấp càng dồn dập:
“Tiểu thư của lão nô, thật thà quá ! Thừa tướng đại nhân cách ba bữa gọi đại tiểu thư thư phòng khảo hạch chỉ dạy, chuyện cả phủ đều . Nếu nàng thật lòng coi là , từng nghĩ đến việc dắt cùng?”
“Tiểu thư của lão nô, nay mới nửa lớn nửa nhỏ, còn chẳng hiểu sự hiểm ác trong nội viện. Dù là ruột thịt cũng đề phòng, kẻo đến khi đem bậc thang cho khác!”
Đêm đó, tâm trí rối như tơ vò.
Lời của Lý ma ma như hòn đá rơi xuống mặt hồ c.h.ế.t, khơi lên gợn sóng đục ngầu trong lòng .
Thư phòng của phụ là cấm địa trong phủ, ngay cả mẫu cũng dễ dàng bước .
Đại ca, nhị ca là nam tử, phụ đích dạy dỗ vốn là lẽ đương nhiên.
đại tỷ, nàng là gì?
Mỗi khi hỏi nàng phụ những gì, nàng chỉ mỉm lướt qua, bảo rằng phụ khảo vài bài học thường.
nếu chỉ là thường, vì chỉ riêng nàng?
Vì vĩnh viễn chẳng bao giờ đến lượt , Khổng Tương Huệ!
Một ngọn lửa lẫn lộn ủy khuất, bất cam và oán hận, lặng lẽ bùng cháy trong lòng.