Gia Đình Bạo Hành Tôi, Sống Lại Tôi Bạo Hành Họ. - Chương 596: Ngoại truyện – Tô Kiều
Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:56:22
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Năm 2013, tại một khu chợ đêm ở phía Nam, một phụ nữ mặt đẫm mồ hôi, vai gù, kéo chiếc xe xiên que nướng đến một vị trí quen thuộc và dừng .
Bà bán xiên que nướng ở đây nhiều năm. Vì hương vị độc đáo, nguyên liệu đầy đặn, giá cả chăng, quán xiên nướng của bà vô khách quen ở chợ đêm, lời khen ngớt.
Đặt nồi lên bếp, loảng xoảng đổ dầu . Dầu mua từ siêu thị, loại hàng trôi nổi.
Khách hàng quen với điều . Họ đồ của bác Tô dùng nguyên liệu tươi ngon, hương vị tuyệt hảo, ngay cả dầu cũng là dầu xịn.
"Bác Tô, cho cháu hai xiên nấm đùi gà, hai cái xúc xích, một cánh gà, hai xiên cá viên."
"OK.", Bà chủ quán mỉm , nhanh nhẹn lấy nguyên liệu từ đống đồ ăn, ném chảo dầu. Làm nghề bao năm, bà kiểm soát thời gian chiên chuẩn: nấm 25 giây, xúc xích 1 phút, các loại thịt tùy kích cỡ mà chiên từ 2 đến 4 phút.
"Đây, xiên nướng của đây."
Người khách nhận lấy, phàn nàn: "Bác Tô ơi, xiên nướng nhà bác ngon thì ngon thật, nhưng mà bất tiện quá. Bác xem đều dán mã QR . Sao bác một cái? Giờ còn mấy ai mang tiền mặt nữa? Thanh toán di động tiện bao."
Bác gái Tô hì hì, nhỏ: "Hì hì, cái đó."
Khách , Lưu Minh bán bánh kếp tương ở bên cạnh vọng sang: "Chị Tô, cái đó khó . Chị mà , dạy cho?"
Ánh mắt gã liếc về phía cổ áo trễ nải, ướt đẫm mồ hôi của bà Tô. Lọt mắt là một mảng đầy đặn. Đường cong cơ thể tuyệt từng sinh nở của bà bao bọc bởi lớp vải rẻ tiền.
Người ở chợ đêm cũng từng hỏi bác Tô. Bà nhà bà ở phương Bắc, chồng mất , cũng con cái, hiện giờ sống một .
Ở cái nơi chợ đêm tầng lớp đáy xã hội , cũng đùa mấy câu tục tĩu vô thưởng vô phạt. Bác Tô nào cũng chỉ gì, e lệ cũng tức giận.
Ngược , Lưu Minh bán bánh kếp tương bên cạnh thường xuyên hì hì giúp bà giải vây, còn giữ chỗ giúp bà.
Bà trong lòng, Lưu Minh thích . Vị trí bán xiên nướng , cũng từng đến giành. Lần nào cũng là Lưu Minh hung hăng đuổi , thậm chí còn động dao, đổ cả máu.
Từ đó, cả chợ đêm đều bác Tô là của Lưu Minh. Cứ việc khác thèm đỏ mắt vị trí của bà, nhưng Lưu Minh quá dữ tợn, ai dám thò tay .
Nghe vợ gã theo khác chạy . Có một đứa con trai vứt ở nông thôn cho ông bà nội nuôi, năm nay cũng nhà máy .
Đối mặt với ý của Lưu Minh, bà ngẩng đầu : "Thôi, cái đó rành. Cứ thu tiền mặt vẫn hơn."
Nghe cái thanh toán đó, cần xác thực danh tính. Bà thể xác thực danh tính.
Mọi theo bản năng đều cho rằng, mã QR thu tiền đều là thật thà. Hơn nữa, bà ăn cũng thật thà, bao giờ gian lận.
Rạng sáng 2 giờ 30, chợ đêm cũng dần vắng khách. Bác Tô dọn hàng, đẩy xe xiên nướng về căn nhà trọ.
Chiếc xe xiên nướng kéo một cái sân cũ nát. Toàn bà thả lỏng.
"Phù ~"
Lại một ngày nữa trôi qua an .
Bà lấy một chai nước nóng đến sắp sôi, chiếc ghế đẩu, cửa sổ xuất thần.
Bà là một kẻ trốn chạy bạt mạng. Cuộc sống đầy áp lực, đau khổ, cùng cực , bà trải qua bao nhiêu năm.
Và bà cũng hiểu rõ, nhiều năm như bà vẫn bình an vô sự, là bởi vì bà tự tách khỏi xã hội . Càng tách biệt, bà càng an .
Bà lo lắng đề phòng, quên chính , dám dùng bất cứ thiết điện tử nào cần đến chứng minh thư, thậm chí đối với quá khứ của , bà bao giờ nhắc nửa lời.
Rất nhiều năm về , bà sống . Lúc chật vật nhất, bà bới đống rác, thậm chí ngủ ở gầm cầu.
Mãi cho đến khi ở chợ đêm, trong cái môi trường hỗn loạn , bà mới tìm một nơi để thở.
Năm đó, bà trộm tiền trong nhà, lên xe lửa về phía Nam.
Vừa lên xe, túi hành lý của bà cánh mà bay. Còn xuống xe, bà móc túi sạch sẽ, còn một xu dính túi.
Xuống xe lửa, bà sợ hãi, bất lực giữa đám đông . Một bà thím " bụng" sẽ giới thiệu việc cho bà. Bà như vớ cọng rơm cứu mạng, căng da đầu theo.
Sau đó, bà đưa một xưởng nhỏ cũ nát ở vùng ngoại ô hoang vắng. Công việc của bà là dùng tay vớt đồ từ trong nồi nước bỏng rẫy để gia công.
Mới nửa tháng, đôi tay bà là mụn nước, m.á.u chảy ròng ròng. Bà cũng thể bỏ . May mà bà còn nhan sắc.
Bà cặp kè với một gã đội trưởng đội bảo an, kẻ trông coi bọn họ trong xưởng. Trở thành tình nhân của gã, bà cuối cùng cũng thoát khỏi cái xưởng tối tăm, ẩm thấp đó.
Gã đội trưởng bảo an đó vợ con ở nhà. Gã chỉ quyền uy tuyệt đối trong cái xưởng nhỏ đó, ngoài thì chẳng là gì.
Bà chắc chắn cam lòng cứ thế bám theo gã. Bà , nhưng bà tiền, quen ai, càng chỗ để . Bà thể dựa dẫm gã.
May mà hai năm đó, gã đội trưởng bảo an cũng khá cưng chiều bà, cũng chịu chi tiền cho bà. Cuối cùng, khi trong tay mấy trăm đồng, bà nũng, bảo gã đưa mua đôi bông tai vàng. Bà xe máy của gã từ vùng ngoại ô thành phố.
Sau đó, bà mượn cớ vệ sinh, lén chạy cửa trung tâm thương mại. Bà chạy thục mạng, cứ nhè chỗ đông mà lao tới.
Mấy năm , bà nhiều công việc: gội đầu, rửa bát, phục vụ bàn. nhanh, bên bắt đầu kiểm tra giấy tạm trú. Cái thứ đó quá đắt, lụng vất vả cả tháng cũng mất trắng. Bà nỡ, đành trốn đông trốn tây.
Mãi đến khi bà quen A Phi ca, một tay côn đồ, cuộc sống của bà cuối cùng cũng khá hơn một chút. Đó là đàn ông thứ hai bà yêu, Lục Kim An.
Hắn dắt bà ăn chơi, dỗ bà vui vẻ, lái xe máy kẹp bà lạng lách đường phố.
gã đàn ông cũng giống Lục Kim An, bà đau khổ. Cảm giác mới mẻ qua , gã bắt đầu đ.á.n.h bà, dắt cả đàn bà khác về nhà trọ của bà lêu lổng. Sau đó, gã còn ép bà ở khách sạn.
, chính là loại khách sạn ở khu đèn đỏ.
Trong nhóm của A Phi ca, chuyện bình thường. Không ít bạn gái của đám lưu manh buổi tối đều sẽ ngoài " khách". Đàn ông của họ dùng tiền của phụ nữ, những ngại bạn gái chuyện đó, mà còn giúp tìm khách.
Họ đổi bạn trai, bạn gái như áo, thậm chí còn thể ngủ chung với .
Bà chịu . A Phi ca khó đối phó hơn gã đội trưởng bảo an nhiều. Bà chạy mấy đều thoát. Buổi tối, bà đưa đến nhà nghỉ nhỏ, bọn họ canh ở bên . Hết giờ , bọn họ đưa bà về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-596-ngoai-truyen-to-kieu.html.]
Thỉnh thoảng bọn họ cũng ngoài "kiếm ăn". Toàn mấy chuyện trộm cắp, lừa đảo, cướp giật. Bà , cứ tiếp tục như , bà vĩnh viễn ngày ngóc đầu lên.
Cuối cùng, một A Phi ca ép bà "tiếp" hai bạn của gã, bà giả vờ chấp nhận. Nhân lúc đối phương lơ là cảnh giác, bà dùng d.a.o gọt hoa quả đ.â.m tim gã. Bà hận gã. Bà gã tắt thở.
…
Lưu Minh bắt đầu tấn công. Gã mua quà vặt cho bà. Dựa sự hung hãn của , gã hết đến khác giữ chỗ cho bà. Bà , cho gã chút "ngon ngọt", nếu , ở chợ đêm , để ý Lưu Minh cũng ít, thậm chí còn trẻ hơn .
Bà hẹn Lưu Minh đến nhà trọ của . Mọi chuyện diễn tự nhiên. Lớp giấy ngăn cách chọc thủng, quan hệ hai càng thêm mật.
Bà rõ, Lưu Minh đối với bà thể là tình cảm thật, bởi vì cũng mấy cô gái trẻ mơn mởn lả lơi với gã, Lưu Minh đều thèm để ý.
bà thì tình cảm thật. Kiểu đàn ông che chở, nâng niu thế , bà chắc chắn hảo cảm, nhưng cũng chỉ là hảo cảm mà thôi.
Đời bà ngã hố hai . Bà sẽ rung động với bất kỳ đàn ông nào nữa. Bà bây giờ chỉ sống.
Bà tắm. Lúc , bà thấy Lưu Minh đang cầm một tờ báo tay. Tờ báo đó hình bà lúc trẻ. Đó là tờ báo bà cất kỹ đáy tủ. Sắc mặt bà lập tức trắng bệch.
Lưu Minh thất thần bà vài giây, lúc mới nhỏ giọng giải thích: "Anh chỉ tìm cái bật lửa hút thuốc. Em..."
"A ~"
Không đợi Lưu Minh thêm gì nữa, bà liền quấn lấy gã. Hai một trận mây mưa nồng nhiệt. Xong việc, Lưu Minh ôm bà : "Về quê với . Sau che chở cho em."
Bà nghĩ ngợi, gật đầu: "Được."
Vào nhà vệ sinh, sắc mặt bà lập tức lạnh . Bà nghiêng tai ngóng động tĩnh bên ngoài. Bao nhiêu năm nay bà còn sống, vì bà may mắn, mà vì bà cảnh giác hơn bất kỳ ai.
Ngoài cửa, Lưu Minh dường như đang chuyện với ai đó.
"Ừ, hơn bốn mươi tuổi... Hàng thật nhé. Địa chỉ là khu Bối Đế Điền, phường 3, nhà 101... Ông nhanh lên."
Bà cũng đau khổ lắm. Đàn ông chẳng đều giống ?
Từ nhà vệ sinh , lúc ngang qua bếp, bà thuận tay cầm theo con d.a.o chặt xương.
Một dao, hai dao, ba dao, bốn dao…
Mùi m.á.u tanh nồng nặc khắp phòng, giống như lúc bà g.i.ế.c A Phi ca nhiều năm .
Bà tê liệt trong bóng tối. Điện thoại của Lưu Minh reo lên.
Bà vươn tay lấy. Màn hình hiển thị là một "Làm giấy tờ". Người đó nhắn : "Hàng thật thì cũng . Loại của c.h.ế.t hoặc cướp . Có thể tìm cho ông một cái tuổi tương đương, nhưng giá sẽ đắt hơn."
Phía là tin nhắn thoại Lưu Minh gửi. Bà bấm .
"Ừ, tuổi hơn bốn mươi. Cần hàng thật, loại thể mua vé tàu xe . Địa chỉ gửi đến Bối Đế Điền, phường 3, 101. Làm nhanh lên, đang cần gấp."
Điện thoại rung lên bà hồn. Bà thoát khỏi khung chat với "Làm giấy tờ". Là một tin nhắn khác, từ lưu là "Em Ba".
[Lưu Minh]: "Ba ơi, đưa chị dâu mày về quê. Sau ngoài nữa. Mày với bố một tiếng, bảo ông bà dọn dẹp nhà cửa. Chăn màn giặt giũ phơi phóng . Chị dâu mày ưa sạch sẽ."
[Em Ba]: "Anh cả, thật ? Anh đừng lừa em nhé. Tốt quá ! Ha ha ha, bố chắc là vui phát điên."
Tay bà bắt đầu run. Bà cố nén cảm xúc phức tạp, thoát khỏi khung chat, thấy vòng bạn bè (Moments) mấy chấm đỏ.
Bấm xem. Là một bài đăng Lưu Minh mới đăng: "Mặc kệ đây em là thế nào, em chính là vợ của ."
Phía ba bình luận.
[Lão Mã]: Ố, Lưu chuyện vui ? [Thầy dạy lái xe]: Anh bạn, đây giới thiệu cho mấy mối đều chịu. Đây là gặp mỹ nữ nào ? [Cháu gái]: Cậu ơi, con sắp mợ ?
"Loảng xoảng!"
Điện thoại và nước mắt cùng lúc rơi xuống đất. Bà che mặt, run rẩy ngừng. Ngay cả bà cũng dám lớn. Bà sớm còn là nữa .
Rất nhanh, bà lau khô nước mắt, bắt đầu xử lý việc. Bà thể phán đoán sai. Có thể phán đoán sai bà mất cơ hội "lên bờ" duy nhất trong suốt mười mấy năm qua. bà thể tin tưởng bất kỳ ai.
Bận rộn cả đêm, bà cất Lưu Minh tủ đông. Sáng sớm, bà kéo rèm , ngủ.
Buổi tối, bà vẫn quán như thường lệ. Bà dán một tờ giấy lên sạp: "Giá đặc biệt: thịt xiên 10 đồng 20 xiên. Mua 20 đồng tặng 10 xiên."
Thịt xiên phết lớp tương dày, hương vị độc đáo, hoan nghênh.
Thỉnh thoảng khách ghé qua hỏi Lưu Minh bán. Bà gã về quê .
Rạng sáng hơn hai giờ dọn hàng. Chỗ thịt xiên mang hôm nay bán hết. Bà đẩy xe về nhà.
Ngày hôm , bà mang theo nhiều thịt xiên hơn. Một vị khách bước tới: "Ưu đãi thế ?"
Bà gật đầu: "Vâng, bán lãi ít để lấy lượng. Đang khuyến mãi để quảng bá tên tuổi."
Người khách gọi hơn 100 xiên, mang về mời ăn.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Bà tay chân lanh lẹ chiên xiên, phết tương.
12 giờ đêm.
lúc con phố đang sầm uất, náo nhiệt nhất, xa xa vang lên tiếng còi cảnh sát.
Nghe thấy âm thanh thường xuyên xuất hiện trong mơ, bà run sợ, lúc , sự căng thẳng và mệt mỏi bấy lâu của bà tan biến. Bà thở phào. Cả bỗng thấy nhẹ nhõm.
Ngày , cuối cùng cũng đến.
(Toàn văn )