Giả Thiên Kim Dựa Huyền Học Mang Cả Nhà Bạo Hồng - Chương 25: Em bé ban đêm đừng đi lung tung

Cập nhật lúc: 2025-10-15 01:06:03
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Từ thùng rác bốc lên mùi tanh dầu mỡ, hôi thối như rác thải trong bếp để lâu, trộn thêm nước cống khuấy lên.

 

Thùng rác màu xanh cao đến nửa , Hùng Bồi Hãn từng ẩn nấp phía nó.

 

Giờ đây, bóng dáng biến mất, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.

 

Lòng bàn tay Ngu Thanh nóng lên, giáng cốt trong tay lóe ánh hồng nhạt. Cô xoay , ánh mắt lạnh như băng, chứa chút sát khí.

 

"Chị ơi, em tìm thấy ba , chị giúp em tìm họ ?"

 

Phía cô, một bé gái tầm tám, chín tuổi xuất hiện từ khi nào. Cô bé nghiêng đầu, đôi mắt trong veo Ngu Thanh.

 

Cô bé mặc áo bông đỏ rực rỡ, chân mang giày vải đỏ, tóc buộc kiểu Na Tra, bên mái còn treo chiếc lục lạc nhỏ khẽ rung theo gió, leng keng vang lên.

 

Vẻ ngoài ngây thơ, đáng yêu.

 

Cô bé như một đứa trẻ vướng bụi trần, chìa một bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn.

 

Bất cứ ai cũng sẽ nghĩ, nếu từ chối, cô bé chắc sẽ giận .

 

Ngu Thanh trầm ngâm . Cô bé khẽ nhếch môi, mỉm ngọt ngào lặp câu .

 

Nhìn kỹ sẽ thấy, trong đôi mắt đang thực chất chứa đầy vẻ lạnh lẽo, vô tình.

 

Ngu Thanh chuyển tầm mắt, sợi dây Nhân Quả cô bé, nhuộm đen vài chỗ.

 

"Chị ơi, em tìm thấy ba , chị giúp em tìm họ ?"

 

"Chị ơi, em tìm thấy—"

 

Giọng lạnh lùng vang lên ngừng.

 

Rất lâu , Ngu Thanh mới phản ứng. Cô đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ đang đưa giữa trung: "Được thôi, chị đưa em tìm."

 

"Cảm ơn chị." Nụ môi cô bé càng lúc càng rộng.

 

Lối nhỏ tối tăm đột nhiên biến mất, mắt chỉ còn một con phố dài thẳng tắp.

 

Dọc hai bên phố, những ngôi nhà gỗ treo đầy Đèn Trường Minh, thắp sáng con đường phía .

 

Đèn Trường Minh màu sắc khác , cái vàng, cái tối đen, lác đác vài cái màu trắng tinh, ngọn nến bên trong cháy bao giờ tắt.

 

Tiếng giày "lộp cộp" vang nhẹ mặt đất, xen lẫn tiếng lục lạc nhỏ khẽ reo.

 

Lần thứ hai qua vài cửa hàng quen thuộc, Ngu Thanh xoay nhẹ Giáng Cốt, thản nhiên : "Em bé ban đêm đừng lung tung, nếu sẽ dễ gặp như bây giờ đấy."

 

Giọng cô vẫn bình thản như nhận điều khác thường.

 

Bé gái gật đầu, liếc cây bút lông trong tay cô, trong lòng dấy lên một cảm giác sợ hãi mơ hồ. Cô bé kiêng dè thẳng về phía , dám ngó lung tung nữa.

 

"Em thể kể cho chị chuyện của em ?"

 

Cô bé nhắm mắt , giọng lạnh lùng: "Biết những điều đó để gì?"

 

Ngu Thanh đột nhiên dừng bước, cúi đầu cô bé, nở nụ : "Tò mò."

 

Nụ đó, hệt như nụ của bé gái ban nãy...

 

Cô bé c.ắ.n môi, chằm chằm cô vài giây, trả lời mà hỏi ngược : "Chị đưa em tìm ba nữa ?"

 

"Tìm chứ," Ngu Thanh : " chị tò mò hơn về việc em lạc như thế nào. Đường còn dài lắm, với chị mà sẽ nhàm chán."

 

Ánh sáng ấm áp từ Đèn Trường Minh bao trùm nửa thể cô. Trong ánh sáng mờ ảo, bé gái bỗng thấy gương mặt Ngu Thanh rõ ràng, rốt cuộc là đang đang...

 

Thương hại?

 

Thương hại ai, thương hại cô ?

 

Bé gái bối rối dời ánh mắt, theo bản năng kéo c.h.ặ.t t.a.y Ngu Thanh, nhưng hề nhúc nhích.

 

Một lát , mới khẽ : "Em tên là Hạ Hạ..."

 

Nói , hai tiếp tục bước . Hạ Hạ thở phào nhẹ nhõm, gần như thể nhận .

 

"Em sinh trong một ngôi làng nhỏ. Tuy nghèo, giao thông thuận tiện nhưng phong cảnh , trời xanh mây trắng, ruộng lúa vàng óng ả, khí trong lành thoang thoảng mùi cỏ cây."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gia-thien-kim-dua-huyen-hoc-mang-ca-nha-bao-hong/chuong-25-em-be-ban-dem-dung-di-lung-tung.html.]

 

Năm Hạ Hạ bảy tuổi, khi nghiệp mẫu giáo, cô bé chuẩn tiểu học. Làng nhỏ trường, nên lên trấn học.

 

Lúc đó đường xi măng, chủ yếu là đường đất. Thỉnh thoảng trận mưa lớn, đường , nhưng cô bé vẫn kiên trì một đến trường mỗi ngày.

 

Ruộng đồng và gia súc trong nhà cần chăm sóc, cha thời gian đưa đón cô bé. Hạ Hạ bé bỏng cứ thế tự học hết nửa học kỳ lớp Một, cho đến khi cô bé tròn tám tuổi.

 

Hôm đó trời lạnh, tuyết phủ khắp đường. Cô bé mặc bộ quần áo mới may cho dịp Tết, chống gió lạnh, sắp đến trấn thì bất ngờ trượt chân, lăn xuống triền núi. Khi tỉnh , trời tối đen.

 

"Sau khi tỉnh , em ở đây. May mắn gặp chị. Em lung tung, em chỉ là... thương nên tìm ba ."

 

Khi những lời , vẻ mặt Hạ Hạ chút buồn bã, hối hận.

 

"Thật ?" Ngu Thanh lạnh lùng hỏi.

 

Quần áo cô bé sạch sẽ, hề dính bẩn dấu vết thương nào.

 

Một rơi xuống vách núi, đến khả năng sống sót, chỉ riêng bộ dạng cũng giống từng lăn lộn qua núi rừng.

 

"Chị tin em ?" Hạ Hạ buồn bã : "Em bao giờ dối."

 

"Chị tin."

 

Tin ngươi là quỷ!

 

Nói dối chớp mắt.

 

Hạ Hạ đột nhiên khựng , đầu Ngu Thanh, nở một nụ quỷ dị: " em nghĩ chị đang dối đấy."

 

...

 

Tiệm Bánh Bao Thành An, cửa treo hai chiếc Đèn Trường Minh.

 

Phía cánh cửa gỗ, bàn bày vài con d.a.o bếp. Bên cạnh là những cục bột mốc meo, thối rữa. Những chiếc bánh bao trong lồng hấp cũng bám đầy bụi bẩn, biến chất.

 

Trong sân nhỏ gần khu nhà ở, một bóng khổng lồ một tay cầm dao, tay ôm vật thể hình đẩy cửa sân, thành thạo dùng dây thừng trói lôi .

 

Nơi đây treo hơn mười chiếc đèn lồng, ánh đèn màu sắc khác chiếu rọi lên khuôn mặt đất, chính là Hùng Bồi Hãn.

 

Anh nhắm chặt mắt, hôn mê, lưng dấu vết kéo lê.

 

Cách một mét, hố đất to bằng lớn đào sẵn. Người bên trong đang vật lộn bò , thỉnh thoảng phát vài tiếng kêu t.h.ả.m thiết.

 

Cho đến khi đó bò khỏi hố, đất thấm đẫm màu đỏ sẫm. Người đàn ông run rẩy mặt đất, đau đớn thấu xương.

 

Tiếng thở dốc "khù khà khù khịt" dần dần tiến gần.

 

Anh kinh hoàng ngẩng đầu, cố chịu đựng đau đớn dùng hai tay bò . Ánh mắt liếc thấy hố đất, đồng tử co rút vì sợ hãi tột độ.

 

Trong hố đất, ngoài m.á.u của , còn một lớp da hảo.

 

Anh tuyệt vọng cúi đầu, mới thấy đỏ máu, m.á.u chảy cuồn cuộn, ngừng thấm đất.

 

Đột nhiên, chân một bàn tay lớn túm lấy, kéo vực sâu.

 

Đôi mắt tĩnh lặng chờ đợi cái c.h.ế.t, buông bỏ sự giãy giụa.

 

...

 

Ngu Thanh thẳng mắt Hạ Hạ.

 

Hai , đối đầu âm thầm trong hai giây.

 

"Nói dối thì ?"

 

Đồng tử Hạ Hạ mở lớn như dám tin: "Chị, chị dám lừa em?"

 

Cô bé buông tay Ngu Thanh, tức giận lùi vài bước. Phía là tấm biển đề "Tiệm Bánh Bao Thành An".

 

Bấy nhiêu năm nay, đây là đầu tiên dám lừa gạt cô!

 

Hạ Hạ siết chặt nắm đấm, cơ thể cô bé xảy sự biến hóa.

 

Làn da trắng nõn dần rút sắc m.á.u chuyển thành đỏ tươi, đôi mắt đen kịt lõm sâu, từng vết nứt nhỏ thể mở , lộ rõ từng mảnh thịt đỏ lòm, trông vô cùng quỷ dị.

 

 

Loading...