Giả Tiểu Thư Xuyên Không Gả Cho Chiến Thần Giả Bệnh bị cả nhà chồng cưng chiều - Chương 101: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-08 14:11:29
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gặp Trần Tú tài
Thẩm Thanh Ca thể chất luôn , mặc dù lâu luyện tập, nhưng chạy một đoạn như vẫn dễ dàng.
Liễu lão nhị và Liễu lão tam thì cơ bản như nàng, khi đuổi kịp Liễu phụ thì thở hổn hển ngừng.
"Cha , chạy nhanh như gì, phía rơi vàng ?"
Liễu phụ dường như thấy lời bọn họ, cứ bốn phía trong con hẻm trống .
Miệng ngừng lẩm bẩm: "Không thể nào... Ta thấy , rõ ràng là , biến mất ?"
"Cha, thấy ai ?" Thẩm Thanh Ca hỏi.
Liễu phụ kích động : "Ta thấy Trần tú tài , rõ, nhất định là Trần tú tài!"
Trần tú tài chính là mà Liễu Mộng Thu gả cho.
Mặc dù chỉ là thoáng qua khóe mắt, nhưng Liễu phụ vô cùng chắc chắn rằng đó nhất định là Trần tú tài.
Và chỉ một Trần tú tài, còn cẩn thận đỡ một phụ nữ bụng bầu.
Đối với phụ nữ đó, Liễu phụ ấn tượng gì, đây chắc chắn từng gặp, nhưng vẻ mật của nàng với Trần tú tài , hệt như một cặp vợ chồng ân ái, đứa con trong bụng nàng thể cũng là của Trần tú tài.
Liễu Mộng Thu là vợ mà Trần tú tài cưới hỏi đàng hoàng với ba mối sáu lễ, nàng liều c.h.ế.t sinh cho nhà họ Trần hai cô con gái, tận tâm chăm sóc cả nhà già trẻ lớn bé, công lao thì cũng khổ lao.
Hiện giờ hai bên hòa ly, Trần tú tài công khai hành xử như với phụ nữ khác giữa chốn đông , xem Liễu Mộng Thu là vợ. Chính vì mà Liễu phụ mới mất bình tĩnh đuổi theo như .
Vừa Trần tú tài nuôi phụ nữ bên ngoài, còn con , Liễu lão nhị và Liễu lão tam cũng nổi giận đùng đùng.
Liễu lão nhị nghiến răng nghiến lợi : "Cái tên ch.ó má Trần Minh Văn , dám phụ bạc Tứ , xem đ.á.n.h gãy hai chân ch.ó của mới lạ!"
"Nhị ca, đừng nóng vội," Liễu lão tam ngăn cản Liễu lão nhị đang bừng bừng lửa giận, "Chúng hãy tìm chỗ ở của Trần tú tài , chừng thể tìm Tứ . Đến lúc đó hãy từ từ trừng trị tên súc sinh ."
"Thế thì tìm kiểu gì, chẳng lẽ gõ cửa từng nhà một?"
Con hẻm hiện tại tuy thấy mấy , nhưng ít hộ gia đình sinh sống. Nếu thật sự tìm từng nhà một, e rằng nếu may mắn thì mất mấy ngày trời.
Thẩm Thanh Ca : "Chúng cứ về , còn nửa canh giờ nữa là cổng thành đóng . Dù bây giờ cũng vị trí đại khái, thành chúng đến, chỉ cần Trần tú tài sống ở khu vực , thì luôn cơ hội gặp ."
Liễu phụ ngẩng đầu thời khắc, quả thật sắp đến lúc cổng thành đóng.
Nếu bọn họ bỏ lỡ thời gian mà nhốt trong thành, thể sẽ quan binh bắt đến nha môn, đến lúc đó thì dễ dàng mà nữa.
"Thanh Ca lý, chỉ cần Trần tú tài còn ở Kinh thành, chúng luôn thể tóm , bây giờ cứ về ."
Liễu phụ lên tiếng, Liễu lão nhị và Liễu lão tam tuy bây giờ lôi Trần tú tài đ.á.n.h một trận, nhưng cũng chỉ đành tạm thời rời .
Trở về Hoàng Trang phía Bắc, Liễu lão đại và Liễu Giang Hải bọn họ đang vận chuyển gỗ xây nhà, thấy bọn họ trở về, liền lập tức tiến lên hỏi thăm tình hình vay lương thực.
Bây giờ nhiều nhà trong làng gần hết lương thực , thời tiết ngày càng lạnh, cứ tiếp tục như e rằng nhiều sẽ chống đỡ nổi.
Liễu phụ vốn đau đầu vì chuyện lương thực, thêm việc thấy Trần tú tài, sắc mặt càng khó coi đến cực điểm.
Mọi cũng mơ hồ đoán chuyện vay lương thực thuận lợi.
Liễu Giang Hà : "Thúc, nếu Hộ bộ chịu cho chúng vay lương thực, bằng chúng bỏ tiền mua , dù trong tay đều còn chút bạc, cứ ứng phó qua mùa đông năm nay ."
“Điểm chúng nghĩ đến , nhưng nay giá gạo ở các tiệm gạo kinh thành thực sự quá cao, loại lương thực tệ nhất cũng năm sáu lượng bạc một đấu, huống hồ là gạo trắng. Dù chúng nhiều tiền đến mấy cũng mua bao nhiêu đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gia-tieu-thu-xuyen-khong-ga-cho-chien-than-gia-benh-bi-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-101.html.]
Nghe thấy cái giá , tất cả dân làng Liễu gia đều hít một khí lạnh.
Đây là lương thực, rõ ràng là bạc trắng lóa mắt cơ mà.
Giá cả đắt đỏ như , dù họ dốc hết bạc trong nhà mua lương thực, e rằng cũng thể cầm cự qua mùa đông .
“Giờ thì đây, thùng gạo nhà cạn đáy , cứ thế thì ?”
“Thùng gạo nhà ngươi cạn đáy là gì, nhà hết lương thực từ lâu , tiểu oa nhi đói đến mức ré cả ngày.”
“…”
Mọi mỗi một lời, khí lập tức trở nên u ám.
Thẩm Thanh Ca đột nhiên bước : “Mọi dừng một chút, .”
“Chuyện lương thực cũng cần nghĩ nghiêm trọng đến thế, hôm qua nhận thư nhà của Quý An, trong thư nghĩ cách, thể giúp làng chúng một lô lương thực giá rẻ.”
“Vốn đợi việc kết quả rõ ràng mới cho , nay thấy hoảng loạn như , nên , cũng để trong lòng chút an tâm.”
Nghe nàng , ánh mắt vốn đang trầm tư của lập tức trở nên kích động.
“Thanh Ca, lời ngươi là thật ? Lão Ngũ nhà ngươi thật sự thể kiếm một lô lương thực giá rẻ ?”
“Chuyện đó còn cần , đương nhiên là thật !”
“ , Liễu gia lão Ngũ là trẻ tuổi tài giỏi nhất trong làng chúng , bao giờ bừa.”
“Liễu lão Ngũ là tiêu sư, thường xuyên nam chạy bắc bên ngoài, chắc chắn quen nhiều nhân vật bản lĩnh. Chàng thể kiếm một lô lương thực lớn, chắc chắn là thật .”
“Tốt quá , chúng cuối cùng cũng thể yên tâm .”
“Chỉ là khi nào lương thực mới thể đưa đến cho chúng đây?”
“…”
Thẩm Thanh Ca : “Mọi cần lo lắng, nhiều nhất cũng chỉ là mấy ngày thôi, chúng đều kiên nhẫn đợi một chút.”
Có tin tức về lương thực, mới hài lòng tiếp tục công việc đang dở.
Sau khi Liễu phụ cùng những khác trở về nhà, vội vàng hỏi: “Thanh Ca, lời con là thật ? Lão Ngũ thật sự thư với con, rằng thể kiếm lương thực ?”
“Là thật,” Thẩm Thanh Ca bình tĩnh gật đầu, dù Liễu Quý An bây giờ cũng ở đây, tiện để nàng đẩy tất cả những chuyện lên đầu .
Mèo con Kute
Còn chuyện của Liễu Quý An khi trở về, cứ đợi về .
Thuyền đến đầu cầu tự khắc sẽ thẳng…
…
Mấy ngày tiếp theo, tất cả trong làng Liễu gia ngày nào cũng dán mắt con đường làng, chỉ mong một nhóm lớn khiêng lương thực đến giao cho họ.
Cho đến một ngày nọ, Thẩm Thanh Ca nhân lúc đêm khuya lén lút lẻn ngoài, giao dịch một vạn thạch lương thực với Tống chưởng quỹ.
Ngày hôm , Tống chưởng quỹ liền dẫn đến Hoàng trang Bắc Giao, họ làng, nhận sự tiếp đón nồng nhiệt của dân làng Liễu gia.
“Chư vị hương , liệu thể dẫn bái kiến thôn trưởng ?”
Mọi đều đoàn Tống chưởng quỹ là đến để đưa lương thực cho làng họ, đương nhiên vui vẻ dẫn đường, “Ngươi theo chúng , chúng dẫn ngươi tìm thôn trưởng.”