Giả Tiểu Thư Xuyên Không Gả Cho Chiến Thần Giả Bệnh bị cả nhà chồng cưng chiều - Chương 31: --- Giả Ý Phát Chẩn, Liễu Quý An Rời Đi

Cập nhật lúc: 2025-11-08 14:10:07
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Liễu Quý An trở về khi là canh ba.

 

Để chờ y về, dân làng Liễu gia theo những khác thành, mà trực tiếp đóng quân bên ngoài thành.

 

Y vén tấm bạt lên, Thẩm Thanh Ca lập tức mở mắt.

 

“Chàng về , chuyện thế nào?”

 

Liễu Quý An gật đầu: “Đã giải quyết xong , ngày mai tri phủ sẽ dựng lán phát chẩn.”

 

Việc vốn dĩ cũng coi như một chuyện , nhưng vẻ mặt y vẫn còn vương vấn sự u ám, dường như còn gặp khó khăn khác.

 

Sự thật quả đúng như , kể từ khi Trương Cung, giữ cửa thành, Định Vương sẽ sớm thế Thái tử điện hạ, lòng Liễu Quý An dấy lên một dự cảm chẳng lành.

 

Thêm đó, lúc nãy khi thẩm vấn Trương Dao, cũng tỏ căng thẳng, lảng sang chuyện khác, như thể cố ý che giấu điều gì đó.

 

Ngay cả Phong Nghi đến Kinh thành đưa thư cho Thái tử hơn một tháng nay, nhưng vẫn trở về, thậm chí tin tức nào truyền đến.

 

Chẳng lẽ Đông cung thật sự xảy chuyện ?

 

Vừa nghĩ đến khả năng , lòng Liễu Quý An càng thêm bất an.

 

Y và đương kim Thái tử chỉ là quan hệ quân thần, mà còn ơn trọng dụng đề bạt, ơn cứu mạng.

 

Y thể tiếp tục chờ c.h.ế.t, tự đến Kinh thành, xác nhận Thái tử điện hạ bình an vô sự mới .

 

“Ta cần rời một thời gian, việc nhà đành phiền nàng .”

 

“Không thể ?”

 

“Không thể !”

 

Thẩm Thanh Ca thấy vẻ mặt y nghiêm trọng, chuyến ắt hẳn chuyện quan trọng, liền gật đầu : “Vậy cứ , dù khi đến Ung Thành cũng sẽ rời .”

 

“……” Sao nàng vẫn còn nghĩ đến chuyện rời chứ.

 

Lòng Liễu Quý An thoáng chốc hụt hẫng, nhưng giờ y thời gian nghĩ nhiều, liền tùy tiện thu dọn hành lý, chuẩn lập tức lên đường.

 

“Phía cha , nàng cứ ở Vân Châu thành gặp ân nhân ngày , cần đến giúp đỡ. Chờ khi xong việc sẽ lập tức về tìm các ngươi.”

 

“Ừm,” Thẩm Thanh Ca gật đầu, “Chàng chuyến chắc sẽ gặp ít nguy hiểm. Có cần giúp khôi phục thể lực ?”

 

Liễu Quý An kích động nàng. Cơ thể y bây giờ quá mức suy yếu so với , quả thực sẽ mang phiền phức nhỏ.

 

Nếu thể khôi phục, thì còn gì bằng.

 

Huống hồ, Thẩm Thanh Ca thể hỏi lời như , chứng minh nàng thực sự thể .

 

“Xoay qua ,” Thẩm Thanh Ca phất tay.

 

Tư thế quen thuộc , đây vì giải độc, Thẩm Thanh Ca cũng từng bảo y xoay , … kéo quần .

 

Liễu Quý An nhớ những cảnh đó, lập tức đỏ bừng mặt già.

 

“Vẫn…… vẫn …… kéo quần ?”

 

“Chẳng lẽ ?”

 

Thẩm Thanh Ca lấy t.h.u.ố.c tiêm từ gian , khi khử trùng, liền trực tiếp chích m.ô.n.g y.

 

“Ôi——” Cảm giác đau nhức quen thuộc.

 

Chưa đến một khắc, thể lực của Liễu Quý An khôi phục, cảm giác sức mạnh quen thuộc trở về y.

 

Liễu Quý An kích động vung một quyền khí.

 

Thẩm Thanh Ca bụng nhắc nhở: “Dược hiệu một tháng. Sau một tháng, cơ thể sẽ yếu hơn , nhất nên xong việc trong vòng một tháng.”

 

“Một tháng là đủ ,” chỉ cần xác định Thái tử điện hạ bình an vô sự, y thể nhanh chóng về.

 

Trước khi rời , Liễu Quý An Thẩm Thanh Ca một cái thật sâu.

 

Mặc dù vợ y luôn nghĩ đến chuyện bỏ y, nhưng trong lòng y vô cùng luyến tiếc.

 

Rõ ràng y chuyến sẽ nhanh chóng trở về, nhưng y vẫn nàng thêm một nữa, như khắc bóng dáng nàng tận đáy lòng .

 

Thẩm Thanh Ca y đến thoải mái, liền xoay tránh ánh mắt của y: “Chàng còn ?”

 

“Đi đây,” Liễu Quý An hai bước, trở .

 

“Nàng hứa với , bất kể đến Ung Thành , nàng đều đợi về, từ mà biệt.”

 

Thẩm Thanh Ca giờ chỉ y nhanh chóng rời , để ý y rốt cuộc gì, liền liên tục gật đầu thúc giục: “Chàng mau , nếu cha thức giấc, sẽ .”

 

Liễu Quý An nàng một cái, mới hài lòng rời .

 

Sáng sớm hôm , Liễu mẫu thấy chỉ một Thẩm Thanh Ca đang thu dọn đồ đạc, liền lo lắng hỏi: “Thanh Ca , lão Ngũ vẫn về ?”

 

Rốt cuộc đó cũng là con trai ruột của , dù miệng chê bai thế nào nữa, khi thực sự gặp nguy hiểm, lo lắng chứ.

 

Suy nghĩ của Thẩm Thanh Ca vẫn còn vương vấn trong ánh mắt Liễu Quý An nàng khi rời .

 

Đêm đó nàng hề chút buồn ngủ nào, trong đầu ngừng chiếu đoạn tình tiết .

 

Nàng luôn cảm thấy, dường như điều gì đó đổi.

 

“Thanh Ca…… Thanh Ca!”

 

Thấy nàng thất thần, Liễu mẫu gọi mấy tiếng.

 

Thẩm Thanh Ca lúc mới hồn, đem lời lẽ mà Liễu Quý An dặn dò kể cho Liễu mẫu.

 

“Thì ,” lòng Liễu mẫu cũng nghi ngờ, nhưng thấy Thẩm Thanh Ca vẻ mặt trấn tĩnh, giống như dối, liền còn hoài nghi nữa.

 

“Lão Ngũ cái thằng nhóc hỗn xược , mới khỏe bao lâu, chịu yên . Lần nếu nó dám mang thương tích trở về, xem lão nương lột da nó !”

 

Liễu mẫu cẩn thận Thẩm Thanh Ca. Sắc mặt nàng lúc nãy bình thường, Liễu mẫu tưởng nàng đang tức giận.

 

“Thanh Ca , con ngàn vạn đừng vì thằng nhóc hỗn xược hỏng . Đợi nó về, lập tức trói nó , cho con tha hồ trút giận, nhé.”

 

Thẩm Thanh Ca nhận Liễu mẫu hiểu lầm, lắc đầu : “Mẹ, con giận.”

 

“Thật sự giận ?”

 

“Không .”

 

“Không giận là ,” Liễu mẫu thở phào nhẹ nhõm.

 

Bà vì nửa đời của con trai mà cũng hy sinh nhiều.

 

Thằng nhóc nếu còn phấn đấu, thì chỉ thể tự trách chính nó.

 

“Cha, , đại hỷ sự!”

 

Liễu lão đại, Liễu lão nhị vội vã chạy về. Vừa họ theo thôn trưởng Vân Châu thành xem xét tình hình.

 

Vừa thành tin Vân Châu tri phủ sẽ dựng lán phát chẩn cứu trợ.

 

Thôn trưởng bảo hai họ về báo cho một tiếng.

 

Liễu phụ, Liễu mẫu , liền lập tức quẳng nỗi lo lắng về việc Liễu Quý An rời đầu.

 

Vội vàng bưng bát cơm, cùng những khác trong làng thành ăn một bữa no nê.

 

Dù cho suốt chặng đường họ cũng quá đói khát, nhưng sống trong nấp nớp lo sợ, e rằng khác phát hiện họ còn dư lương thực.

 

Giờ thì khác , tri phủ đại nhân phát chẩn, họ thể đường đường chính chính ăn một bữa no ấm.

 

Đây chẳng là chuyện đại sự trời ban .

 

Tất cả đều tràn đầy mong đợi chờ túp lều dựng lên suốt đêm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gia-tieu-thu-xuyen-khong-ga-cho-chien-than-gia-benh-bi-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-31-gia-y-phat-chan-lieu-quy-an-roi-di.html.]

Thế nhưng điều khiến ngờ tới là, họ từ sáng sớm chờ đến tối mịt, đừng là cháo, ngay cả một hạt gạo cũng thấy .

 

“Chuyện gì chứ, sẽ phát chẩn ? Sao vẫn thấy ai đến!”

 

“Phải đó, lẽ nào tri phủ đại nhân đổi ý chăng?”

 

“Thế thì bây giờ, cả nhà chỉ trông bát cháo cứu mạng thôi.”

 

“……”

 

Bách tính oán than dậy trời, sắc mặt vốn dĩ vui mừng giờ chỉ còn sự thất vọng.

 

Cuối cùng thể chờ đợi thêm nữa, dứt khoát xông thẳng đến bên ngoài nha môn phủ.

 

Thế nhưng vẫn một ai mở cửa.

 

Lúc là thư phòng của Trương Dao, bên trong nha dịch đang bẩm báo tình hình bên ngoài phủ nha cho .

 

“Đám bách tính hiện vẫn đang tụ tập bên ngoài phủ nha, xem đấu tới cùng .”

 

“Đại nhân, chúng nên……” Nha dịch một động tác cắt cổ.

 

Trương Dao xua tay: “Chúng nó thích tụ tập, cứ để chúng nó tiếp tục tụ tập, chỉ cần lỡ việc lớn là .”

 

“Lô cung tiễn mới đưa tới ?”

 

“Bẩm đại nhân, nhập kho , chỉ chờ ý chỉ của Quý phi nương nương đến, liền thể lập tức vận chuyển đến Kinh thành.”

 

“Rất , theo bổn quan xem.”

 

Thẩm Thanh Ca nóc nhà xong cuộc đối thoại của bọn chúng, khẽ nhíu mày.

 

8. Ban đầu tưởng chỉ là một tên tham quan ngu bất tài, ngờ trong chuyện còn liên quan đến bí mật hoàng thất.

 

Quý phi……

 

Cung tiễn……

 

Đây chẳng là dấu hiệu của việc tạo phản ?

 

Thẩm Thanh Ca theo Trương Dao, đến trong hoa viên.

 

Đang lúc nàng nghi hoặc, liền thấy bọn chúng mở một cánh cửa giả sơn.

 

Sau khi bọn chúng , cánh cửa đó nhanh chóng đóng .

 

Thẩm Thanh Ca thể tiếp tục theo bọn chúng, đành tìm một chỗ ẩn nấp bên ngoài giả sơn mà chờ đợi. Dù bọn chúng cũng , khi đó nàng trong thăm dò cũng muộn.

 

Nửa canh giờ , bọn chúng . Thịt mỡ mặt Trương Nghiêu đều treo nụ , hiển nhiên là hài lòng với tình hình bên trong.

 

Xác định bọn chúng xa, Thẩm Thanh Ca mới về phía giả sơn.

 

Mật thất xây dựng trong vườn hoa, quả thật là một nơi cực kỳ ẩn mật và an .

 

Chính vì , Trương Nghiêu nghĩ sẽ xảy bất kỳ chuyện ngoài ý nào, ngay cả canh giữ cũng .

 

Thẩm Thanh Ca dễ dàng .

 

Xuyên qua con đường hẹp dài hơn mười thước, mặt hiện vài lối rẽ, mỗi lối đều dẫn đến một kho hàng lớn.

 

"!!"

 

Thẩm Thanh Ca tùy tiện chọn một lối , thấy những thứ bên trong, ngay cả nàng cũng kinh ngạc đến nỗi nên lời.

 

Kho hàng mà nàng đang ít nhất cũng rộng trăm thước vuông, bên trong chứa đầy ắp gạo trắng.

 

Tuy trắng tinh như gạo thời hiện đại, nhưng cũng coi là loại nhất trong thời đại .

 

Bây giờ vô bách tính gặp nạn, bọn họ đủ ăn đủ mặc, chỉ thể gặm vỏ cây, ăn đất Quan Âm.

 

Tên tham quan giữ nhiều lương thực như , ngay cả bố thí cháo cứu trợ cũng chịu.

 

Nếu , những thứ chi bằng để nàng hưởng lợi .

 

Thẩm Thanh Ca vung tay áo, đem tất cả gạo trắng thu gian.

 

Sau đó nàng lượt đến các kho hàng khác, diện tích khác biệt nhiều so với cái đầu tiên.

 

Ngoài gạo trắng, gạo kê và các loại lương thực khác, kim ngân châu báu trong kho chất đầy hai gian phòng.

 

Số còn bộ là đao, kiếm, cung, nỏ và các loại binh khí khác.

 

Thu! Thu! Thu!

 

Thẩm Thanh Ca từ chối thứ gì, tất cả thứ đều vui vẻ nhận lấy.

 

Đến khi nàng rời , ngay cả một sợi tóc cũng để cho bọn chúng.

 

Sau đó Thẩm Thanh Ca còn cảm thấy hả , lục soát bộ ngôi trạch một lượt.

 

Từ bình cổ, tranh chữ danh nhân, cho đến lương thực, dầu ăn, hoa quả, bạc vụn.

 

Sau khi thành những việc , Thẩm Thanh Ca mới rời .

 

Sáng hôm tỉnh dậy, các bách tính phát hiện trong nhà đột nhiên xuất hiện một gói đồ kỳ lạ, mở xem, bên trong là lương thực.

 

Tuy nhiều, nhưng thể cứu mạng bọn họ.

 

Người đang đói lả vớ lấy một nắm nhét miệng, ăn, nước mắt tuôn rơi lã chã, "Ông trời mở mắt !"

 

Đồ vật trực tiếp xuất hiện bên cạnh bọn họ, tất cả lương thực đều giấu kỹ lưỡng, dám để khác , tránh gây lòng đố kỵ.

 

Thẩm Thanh Ca như cũng là vì điểm .

 

Trương trạch.

 

Trương Nghiêu vẫn còn đang say ngủ, đột nhiên quản gia trong nhà gọi dậy.

 

"Lão gia, , xảy chuyện lớn !"

 

Nghe lời , Trương Nghiêu tưởng là nam nhân đêm nọ đến, lập tức lớn tiếng hô: "Người , mau đến đây."

 

Mèo con Kute

"Lão gia, lão gia..."

 

"Xảy chuyện gì? Lại xông ?"

 

Quản gia sốt ruột : "Lão gia, nhà chúng giặc trộm lẻn , trong phủ từ trong ngoài, phàm là thứ gì đáng giá đều còn, ngay cả phòng bếp cũng trống ."

 

"Cái gì!" Trương Nghiêu lật một cái, trực tiếp lăn từ giường xuống.

 

giờ thể bận tâm đến những thứ đó, tay chân cùng dùng mà bò dậy từ mặt đất.

 

Tất cả những thứ đáng giá của đều ở thư phòng, nhưng đến thư phòng , cả ngẩn ngơ.

 

Trong thư phòng gần như dọn trống, chỉ kim ngân châu báu, ngay cả bút, mực, giấy, nghiên và sách vở cũng trộm sạch sành sanh.

 

"Hỏng bét !"

 

Trương Nghiêu ngay cả giày cũng kịp mang, liền chạy về phía vườn hoa.

 

Khi thấy đồ vật trong kho hàng cũng còn, lập tức vô lực, ngã quỵ xuống đất.

 

Xong , triệt để xong .

 

Vốn dĩ đường đến, còn ôm lòng may mắn.

 

Đồ đạc của riêng mất nhiều nhất cũng chỉ là nghèo túng vài ngày, quý phi nương nương ban thưởng, sẽ thiếu bạc.

 

những thứ còn, nghĩa là cũng sống nổi.

 

Định Vương sẽ tha cho , Quý phi nương nương sẽ tha cho , tộc Trương thị càng sẽ tha cho .

 

 

Loading...