Giả Tiểu Thư Xuyên Không Gả Cho Chiến Thần Giả Bệnh bị cả nhà chồng cưng chiều - Chương 34: --- Không công có được một cỗ xe ngựa
Cập nhật lúc: 2025-11-08 14:10:09
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những đứa trẻ khác lãng quên trong xe ngựa: "..."
Có thể nào tiên giúp bọn cũng cởi trói hãy .
Sau khi Thẩm Thanh Ca cởi trói hết cho lũ trẻ, nàng liền lái xe ngựa về.
Nửa đường gặp ít đến tìm con, liền đem những đứa trẻ bắt trộm đó trả về.
Đồng thời cho họ vị trí của bọn buôn .
Muốn Trương Nghiêu tri phủ thành Vân Châu trừng phạt bọn buôn đó là điều thể. Nếu , cứ để bá tánh tự báo thù.
Tin rằng họ nhất định sẽ cho những kẻ buôn một bài học thích đáng.
Những gia đình trộm con, mỗi chỉ cần giáng cho bọn buôn một quyền, cũng đủ đ.á.n.h cho chúng thể gượng dậy.
Huống hồ chi, chúng hiện tại khả năng phản kháng.
Mặc dù cuối cùng may mắn đ.á.n.h c.h.ế.t, nhưng cũng nửa sống nửa c.h.ế.t .
Đương nhiên, những chuyện Thẩm Thanh Ca .
…
Khi sắp đến thôn Liễu gia, liền thấy Liễu phụ, Liễu mẫu cùng những khác đang vội vã chạy tới.
Ngũ Thành kích động vẫy tay về phía họ: “Ông, bà, chúng con ở đây!”
Sau khi Ngũ Thành một trận lớn, quẳng chuyện suýt chút nữa trộm bán đầu.
Liễu phụ, Liễu mẫu một lòng đều tập trung việc tìm Thẩm Thanh Ca và Ngũ Thành, chú ý đến những xe ngựa.
Bị Ngũ Thành gọi như , họ mới ngẩng đầu tới.
“Thanh Ca! Ngũ Thành!”
Liễu mẫu chạy tới, kéo hai xuống xe ngựa trái , xác định họ bình an vô sự, mới cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
“May quá, may quá… Trời phù hộ, tổ tông phù hộ mà.”
Văn thị kích động ôm lấy Ngũ Thành, nước mắt khó khăn lắm mới ngừng , giờ ào ào tuôn rơi: “Hu hu hu… Ngũ Thành, con dọa c.h.ế.t .”
“…”
Thẩm Thanh Ca cuối cùng cũng Ngũ Thành mít ướt đến thế là di truyền từ ai.
“Nhị tẩu, Ngũ Thành bình an trở về, tỷ nên vui mừng mới .”
“ , vui,” Văn thị lau lau nước mắt, cảm kích Thẩm Thanh Ca, “Ngũ , tạ ơn , nếu , Ngũ Thành còn sẽ nữa, ân tình vĩnh viễn ghi nhớ.”
Thẩm Thanh Ca: “Nhị tẩu cần khách khí, chúng là một nhà.”
Sự chú ý của nhà họ Liễu đều đổ dồn Thẩm Thanh Ca và Ngũ Thành, chú ý đến cỗ xe ngựa phía hai .
Những khác rõ ràng trông thấy Thẩm Thanh Ca chính là điều khiển xe ngựa trở về.
“Tẩu tử, cỗ xe ngựa từ tới ?” Liễu Giang Hải nghi hoặc hỏi.
Thẩm Thanh Ca mặt đỏ, thở loạn bừa: “Đám trộm Ngũ Thành khi dạy dỗ một trận thì cảm thấy vô cùng tự trách, liền đem cỗ xe ngựa tặng chúng bồi thường.”
Ngũ Thành: “…”
Liễu Giang Hải: “…”
Liễu phụ, Liễu mẫu: “…”
Những khác: “…”
Mặc dù đa đều cảm thấy lý do hoang đường, nhưng phần nhiều vẫn là ngưỡng mộ.
Cỗ xe ngựa tuy tính là xa hoa lộng lẫy, nhưng cũng thứ bá tánh bình thường như họ thể dùng .
Chỉ riêng con ngựa đó, đáng giá mấy chục lượng bạc.
“Tẩu tử, thật quá lợi hại,” Liễu Giang Hải mắt lấp lánh Thẩm Thanh Ca.
Chẳng trách Quý An phúc khí đến thế, cưới một tức phụ lợi hại nhường .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gia-tieu-thu-xuyen-khong-ga-cho-chien-than-gia-benh-bi-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-34-khong-cong-co-duoc-mot-co-xe-ngua.html.]
Xem ai còn dám tẩu tử là con hổ cái hung dữ! Một con hổ cái thể mang về cho gia đình một cỗ xe ngựa như thế , e là họ cầu cũng cầu .
Liễu mẫu kéo Liễu phụ kích động vòng quanh xe ngựa mấy vòng, vẫn dám tin cỗ xe ngựa là của nhà , “Lão gia nó, nhéo một cái .”
Liễu phụ quả nhiên đưa tay nhéo mạnh cánh tay nàng một cái, đau đến mức Liễu mẫu nhe răng trợn mắt.
“Muốn c.h.ế.t , nhéo mạnh như gì!”
“Là nàng bảo nhéo mà,” Liễu phụ bất đắc dĩ lắc đầu, “Quả nhiên là lòng đàn bà.”
Liễu mẫu lườm một cái, nàng bây giờ tâm trạng khá , mới thèm so đo với .
Liễu phụ cảm ơn những đến giúp, đến chỗ trưởng thôn một tiếng.
Liễu mẫu kéo Thẩm Thanh Ca kích động lên xe ngựa: “Hóa bên trong xe ngựa là như thế , còn từng bao giờ.”
“Thanh Ca , con thật là phúc tinh của nhà , cưới con, thằng nhóc lão Ngũ cũng tích mấy đời phúc khí .”
Kể từ khi Thanh Ca, nhà họ ngày càng hơn, ăn mặc lo, bây giờ ngay cả xe ngựa cũng .
Thẩm Thanh Ca trả lời thế nào, đành chỉ khẽ mỉm .
Nàng điều khiển xe ngựa đưa Liễu mẫu, Văn thị và Ngũ Thành trở về lều của nhà .
Lúc , Liễu lão đại, Liễu lão nhị, Liễu lão tam từ thành Vân Châu trở về, tin Ngũ Thành trộm, đang chuẩn giúp.
Kết quả liền thấy lão nương nhà xe ngựa nhe răng to ha hả.
Nụ rạng rỡ đến mức, suýt chút nữa lóa mắt ba họ.
Liễu lão nhị vội vàng hỏi: “Nương… Ngũ Thành trộm , về ?”
Liễu mẫu phất phất tay: “Nhờ phúc Thanh Ca, nàng cứu Ngũ Thành về , còn mang về một cỗ xe ngựa.”
“Cha, con ở đây!” Ngũ Thành chui từ trong xe ngựa.
Liễu lão nhị vội vàng đỡ lấy hình bé nhỏ của con trai lao tới, ôm chặt Ngũ Thành, trong lòng mới coi như yên tâm một chút.
Trời về con trai trộm, dọa đến nỗi chân mềm nhũn.
“Ngũ , hôm nay đa tạ , ân tình suốt đời quên.”
“Đều là một nhà, nhị ca cần khách khí, huống hồ nhị tẩu cảm ơn .”
Ngũ Thành tìm về, tảng đá lớn trong lòng nhà họ Liễu đều đặt xuống.
Nhất Thành, Nhị Thành, Tam Nha, Tứ Nha và Ngũ Thành tay nắm tay, chạy quanh xe ngựa, vô cùng thích thú.
Bọn họ thì vui , Phùng thị vui, vốn tưởng rằng thằng nhóc Ngũ Thành chắc chắn tìm về .
Như nhị phòng cũng chỉ còn một đồ vô dụng, xem lão bà tử còn thiên vị thế nào.
Ai ngờ tiện nhân Thẩm Thanh Ca tìm về , đúng là ch.ó lo chuyện mèo, rỗi đa sự.
lời nàng cũng chỉ dám thầm niệm trong lòng.
Phùng thị gần xe ngựa, : “Nương, mấy ngày nay con đau chân, hôm nay cứ để con xe ngựa .”
Liễu mẫu mắng: “Sao chỗ nào cũng ngươi, ngươi giống ch.ó , đồ là ngươi ngửi thấy mùi liền tới.”
“Cỗ xe ngựa là Thanh Ca mang về, thì là của nàng, ai cũng đừng hòng tơ tưởng.”
Phùng thị trong lòng phục, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lại phân gia, của nàng là của , thể .”
“Ngươi nữa xem!” Liễu mẫu trợn mắt nàng.
Mèo con Kute
là nhớ bài học, hưu thư còn đang nắm trong tay nàng, Phùng thị bắt đầu giở trò .
“Ngươi câm miệng cho ,” Liễu lão tam kéo Phùng thị trong lều dọn dẹp đồ đạc.
Phùng thị bĩu môi một bên, chính là động thủ.
Từ khi Tứ Nha Liễu mẫu mang theo bên , nàng liền còn đối tượng để trút giận.
Lại dám trút giận lên Liễu lão tam, đành chỉ thể một ấm ức.
Nàng xe ngựa gì sai, vốn ăn đủ no, còn giảm nửa khẩu phần lương thực để nuôi cái đồ vô dụng , mỗi ngày đều đói đến mức bụng lép kẹp.