Giả Tiểu Thư Xuyên Không Gả Cho Chiến Thần Giả Bệnh bị cả nhà chồng cưng chiều - Chương 51: Sơn tặc ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 14:10:26
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Con thỏ rơi bẫy, tối hôm đó Vương thị sạch, cho nồi nấu.

 

Thẩm Thanh Ca từ gian lấy một gói gia vị kho tàu, xé bao bì, đưa cho Vương thị.

 

Chỉ bỏ muối, thịt ngon đến mấy ăn cũng thơm lắm.

 

“Đại tẩu, tẩu dùng cái để nấu thỏ, nấu mùi vị sẽ ngon.”

 

Vương thị thứ nàng đưa tới, ghé mũi ngửi, lập tức kinh ngạc : “Thơm quá, thứ nấu thế nào?”

 

Thẩm Thanh Ca giải thích: “Cho gói gia vị dầu chiên cho thơm, đó bỏ thịt thỏ .”

 

“Còn dùng dầu chiên ...”

 

Vương thị chút nỡ, dầu trong tay nàng vẫn là do lúc heo rừng mà luyện , cả làng chia cũng bao nhiêu.

 

Mỗi dùng, cũng chỉ một chút, để chấm chút dầu mỡ.

 

nếu dùng để chiên đồ ăn thì quá hao phí.

 

nghĩ đến con thỏ béo mập , Vương thị c.ắ.n răng, liều một phen: “Được, sẽ , hôm nay chúng sẽ ăn một bữa thật ngon.”

 

“Nhất Thành, đây đốt lửa cho nương.”

 

Nghe thấy Vương thị gọi, lũ trẻ liền ùn ùn chạy .

 

Nhất Thành: “Nương, con đến đốt lửa.”

 

Nhị Thành: “Nương, con cũng đến đốt lửa.”

 

Tam Nha: “Con giúp đại bá nương hái rau dại.”

 

Tứ Nha: “Con giúp đại bá nương rửa bát.”

 

Ngũ Thành: “Con... con giúp đại bá nương nếm thử mùi vị.”

 

Bọn chúng đều tối nay sẽ ăn thịt thỏ, nên mới tích cực như .

 

Vương thị vỗ vỗ tay: “Tốt, giờ thì tất cả cùng hành động .”

 

Lệnh Chiêu cũng giúp đỡ việc, nhưng từ đến nay đều khác hầu hạ, chẳng gì cả.

 

Đột nhiên cảm thấy chút vô dụng.

 

Thẩm Thanh Ca thấy ủ rũ cúi đầu, liền dẫn ngoài dọn dẹp chỗ ngủ buổi tối.

 

“Chỗ cần trải phẳng phiu, chăn mền gấp gọn gàng...”

 

Thẩm Thanh Ca bên cạnh chỉ huy, Lệnh Chiêu thì phụ trách động tay .

 

Tiểu thiếu gia hết đến khác quanh quạt ván giường, mệt đến thở hồng hộc như ch.ó con.

 

“Ha ha ha,” dáng vẻ nhỏ nhắn của , Thẩm Thanh Ca phá lên.

 

Mèo con Kute

Vật lộn lâu, cuối cùng cũng miễn cưỡng trải xong giường.

 

Lệnh Chiêu mệt mỏi đổ vật xuống giường.

 

Lúc Vương thị bắt đầu xào gia vị, một tiếng “xì xèo”, mùi thơm nồng nàn lan tỏa trong khí.

 

Bụng Lệnh Chiêu mùi thơm quyến rũ mà réo ầm ĩ.

 

Thẩm Thanh Ca cũng chút chịu nổi, kéo Lệnh Chiêu đến bên bếp lò rình.

 

Bọn họ vẫn chậm một bước, khi đến nơi, bên bếp lò Liễu lão đại và những khác chiếm giữ.

 

Liễu lão đại hỏi: “Nương tử, mùi gì thế , thơm c.h.ế.t mất thôi.”

 

“Phải đó, bao giờ ngửi thấy mùi nào thơm đến thế, hôm nay nếu thêm chút rượu, đời coi như đáng giá ,” Liễu lão nhị mùi thơm cho nước dãi suýt chảy .

 

Văn thị khinh bỉ “tặc” một tiếng: “Nhìn cái dáng vẻ vô dụng của ngươi kìa.”

 

“Hề hề,” Liễu lão nhị gãi đầu, “Có thể ăn là phúc mà.”

 

Liễu lão tam một bên hai trưởng và tẩu tử đối xử với , đột nhiên nhớ đến Phùng thị.

 

Kể từ khi nàng bỏ , liền bặt vô âm tín, giờ cũng sống c.h.ế.t thế nào.

 

Bọn họ thế nào cũng là vợ chồng một kiếp, nếu như khi xưa nàng cũng thể như hai tẩu tử , thì cũng sẽ gây nhiều chuyện .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gia-tieu-thu-xuyen-khong-ga-cho-chien-than-gia-benh-bi-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-51-son-tac.html.]

 

Liễu lão tam thở dài một , đầu liền thấy hai tỷ Tứ Nha và Tam Nha đang nắm tay chuyện riêng.

 

Khi Phùng thị còn ở đây, Tứ Nha bao giờ vui vẻ như .

 

Liễu lão tam lắc lắc đầu, còn nghĩ đến chuyện của Phùng thị nữa.

 

Lúc , Phùng thị đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng.

 

Kể từ khi thôn Lý gia vì nàng mà đắc tội với Thẩm Thanh Ca, mặc dù Lý thôn trưởng một cỗ xe ngựa, nhưng đó là đổi bằng bộ lương thực của thôn Lý gia.

 

Bọn họ đem tất cả oán khí trút lên Phùng thị.

 

Phùng thị ở thôn Lý gia chỉ cái ăn, còn đủ loại việc, thỉnh thoảng còn đ.á.n.h mắng.

 

Không chỉ đ.á.n.h đến còn một mảnh da thịt lành lặn, ngay cả một chân cũng què.

 

Nàng mấy trốn thoát, nhưng đều thôn Lý gia bắt trở về.

 

Mấy ngày , thôn Lý gia vì cỗ xe ngựa cướp sơn tặc để mắt tới.

 

Sơn tặc mai phục con đường tất yếu qua của thôn Lý gia, bắt gọn bộ trong thôn, trong đó cả Phùng thị.

 

“Đây chính là món hàng lớn mà các ngươi ?”

 

Đầu lĩnh sơn tặc túi lương thực mắt, ngoại trừ một cỗ xe ngựa , là vỏ cây và đất.

 

Hai báo tin lúc trong lòng cũng hoảng loạn, vốn tưởng rằng thể lập công lớn, ai ngờ vớ là đồ nghèo nàn.

 

Sơn tặc xuống núi tuyệt đối tay , đầu lĩnh sơn tặc thấy thôn Lý gia thật sự nghèo, lấy tiền bạc gì.

 

Tuy nhiên mấy phụ nữ xinh , đói đến mặt vàng da xanh, nhưng ảnh hưởng đến việc sinh con.

 

Đầu lĩnh sơn tặc sai trói tất cả phụ nữ thôn Lý gia , dù lấy chồng đều .

 

Gái chồng thể giữ cho , còn phụ nữ lấy chồng thì ban cho thuộc hạ.

 

Hiện trường tức thì vang lên tiếng than một mảnh, thấy phụ nữ và con gái trong nhà đều cướp , đàn ông phản kháng, nhưng sơn tặc áp chế, chẳng gì.

 

Ngoài những sợ bắt , tự nhiên còn kẻ mong sơn tặc bắt.

 

Phùng thị chính là một như .

 

Bởi vì thôn Lý gia hành hạ, Phùng thị bây giờ nào còn dáng vẻ tròn trịa đầy đặn như khi ở nhà họ Liễu.

 

Nàng bây giờ gầy như que củi, sắc mặt vàng vọt, hốc mắt trũng sâu.

 

Thấy sơn tặc đến mang nàng , Phùng thị cà nhắc bước chân, lăn bò đến mặt đầu lĩnh sơn tặc.

 

“Đại đương gia, cầu ngài hãy mang cùng.”

 

Nàng thật sự tiếp tục ở thôn Lý gia chịu giày vò nữa.

 

Đầu lĩnh sơn tặc chỉ liếc Phùng thị một cái, mặt lập tức lộ vẻ ghét bỏ.

 

Bọn chúng sơn tặc tuy kén chọn, nhưng cũng loại hàng nào cũng thể chấp nhận.

 

“Con tiện tì dơ bẩn ở , mau cút .”

 

Đầu lĩnh sơn tặc đá Phùng thị , nhưng nàng như cảm thấy đau, ngoan cường bò dậy.

 

“Đại đương gia, ngài hãy giữ , thể giúp các ngài cướp nhiều thứ hơn, cỗ xe ngựa là do bọn chúng cướp , vì bọn chúng mới tiền bạc, những đó ở , thật sự ...”

 

Phùng thị tuôn như hạt đậu, kể chuyện thôn Liễu gia cướp đó cho sơn tặc một lượt.

 

Nàng cố ý thôn Liễu gia giàu đến mức nào, mang theo bao nhiêu lương thực, v.v., thành công khơi gợi hứng thú của đầu lĩnh sơn tặc.

 

Đầu lĩnh sơn tặc liếc cỗ xe ngựa , suy nghĩ hồi lâu, hỏi: “Ngươi thật sự những đó ở ?”

 

Thấy thái độ nới lỏng, Phùng thị liên tục gật đầu: “Ta , thật sự , thể dẫn các ngài tìm thấy những đó.”

 

“Được,” đầu lĩnh sơn tặc với thuộc hạ, “Mang nàng cùng.”

 

“Đa tạ Đại đương gia, đa tạ Đại đương gia,” Phùng thị liên tục tạ ơn đầu lĩnh sơn tặc.

 

Nàng cuối cùng cũng thể rời khỏi cái hang hổ lang , thể kích động.

 

Không chỉ thể rời , mà còn thể tiện đường kéo bộ thôn Liễu gia xuống nước, khi bọn họ những sơn tặc bắt, cũng để bọn họ nếm trải cảm giác sống bằng c.h.ế.t.

 

 

Loading...