Giả Tiểu Thư Xuyên Không Gả Cho Chiến Thần Giả Bệnh bị cả nhà chồng cưng chiều - Chương 57: Giải Cứu Dân Làng Trần Gia Thôn ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 14:10:33
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Liễu lão đại cùng xông lên núi, vốn tưởng rằng sẽ một trận ác chiến đang chờ đón.

 

Thế nhưng khi lên đến đỉnh núi, chẳng thấy chuyện gì.

 

Chỉ thấy Thẩm Thanh Ca đang đợi bọn họ bên ngoài cửa sơn trại.

 

Liễu lão đại căng thẳng : “Ngũ , ?”

 

Thẩm Thanh Ca khẽ gật đầu: “Đại ca, .”

 

“Vậy thì .”

 

“Đệ , đám sơn tặc ?” Liễu lão nhị bốn phía vắng lặng, hỏi nghi vấn trong lòng tất cả mặt.

 

Thẩm Thanh Ca đáp: “Bọn chúng ở bên trong, các vị cứ mà xem.”

 

Nghe thấy sơn tặc ở bên trong, dây thần kinh trong đầu lập tức căng cứng, bọn họ nắm chặt vũ khí trong tay.

 

Bọn họ rón rén bước , rón rén như kẻ trộm mà xem, lúc mới hiểu vì vắng lặng như .

 

Thì tất cả sơn tặc đều hạ gục.

 

Nhìn đám sơn tặc ngổn ngang ngoài sân, ánh mắt Thẩm Thanh Ca càng thêm kính sợ.

 

Trước tuy bọn họ đều cảm thấy Thẩm Thanh Ca tầm thường, nhưng xét cho cùng nàng cũng chỉ là một nữ nhân.

 

Dù nàng lợi hại đến , bọn họ cũng đặt nàng mắt.

 

lúc , bọn họ mới thực sự nhận sự lợi hại của Thẩm Thanh Ca.

 

Nhớ khi còn chân núi, bọn họ còn bất mãn vì nghĩ sẽ chia cho Thẩm Thanh Ca một nửa chiến lợi phẩm, thậm chí còn định đợi xong chuyện sẽ đổi ý.

 

Giờ đây trong lòng bọn họ chỉ còn nỗi sợ hãi.

 

Nếu bọn họ thực sự đắc tội đến c.h.ế.t với Thẩm Thanh Ca, nàng dùng chiêu đối phó sơn tặc để đối phó bọn họ, lúc đó e rằng tất cả đều sẽ tiêu đời.

 

“Thẩm thị quả thực lợi hại, Quý An cưới nàng, Liễu gia ắt sẽ tầm thường.”

 

“Phải đó, Quý An đúng là phúc khí, cưới tẩu phu nhân như , quả là ‘khăn hồng chẳng kém mày râu’.”

 

đúng đúng…”

 

Bọn họ bắt đầu ý vô ý mà nịnh bợ, sợ Thẩm Thanh Ca ghi nhớ chuyện cũ mà trả thù bọn họ.

 

Mèo con Kute

Thẩm Thanh Ca ngốc, tự nhiên ý đồ của bọn họ, nàng chỉ xòa cho qua.

 

Chỉ cần bọn họ an phận, bình an vô sự đến Ung Thành, nàng tự nhiên sẽ so đo những chuyện nhỏ .

 

Liễu lão đại ba cũng kinh ngạc cảnh tượng mắt.

 

“Ngũ , bọn chúng là do …?”

 

Thẩm Thanh Ca nhẹ nhàng giải thích: “Cũng giống như những đây, cho bọn chúng uống mê dược, giờ hôn mê .”

 

“Vừa nãy tìm thấy một mật thất bếp, nhưng tìm thấy chỗ bọn chúng giam giữ .”

 

“Ta ,” Trần Thủy Nhi , “Ta bọn chúng giam , các vị theo .”

 

Bọn họ theo Trần Thủy Nhi đến nhà củi phía bếp, dọn củi khô ở góc , liền thấy lối .

 

“Chúng xuống xem ,” Liễu lão tam dẫn theo hai bước mật thất.

 

Lúc , những bên trong cũng thấy động tĩnh, đến, tất cả lập tức co rúm , thể ngừng run rẩy.

 

Kể từ khi bắt đến đây, đám sơn tặc thỉnh thoảng đưa một hai .

 

Những nam nhân đưa đều sơn tặc hành hạ đủ kiểu, đó diệt khẩu.

 

Những nữ nhân đưa thì còn cơ hội trở về, nhưng quả thực đều sơn tặc ô uế trong sạch, sống bằng c.h.ế.t.

 

Bọn họ tra tấn đến mức hình thành phản xạ điều kiện, hễ động tĩnh liền tưởng là sơn tặc đến bắt .

 

Liễu lão tam cùng những khác , thấy dân làng Trần gia thôn giam giữ trong mật thất, nhất thời lòng nghẹn .

 

Liễu gia thôn và Trần gia thôn vốn là láng giềng, vì Trần gia thôn từng một vị Cử nhân, nên bọn họ tự cho là cao quý.

 

Vốn dĩ Liễu lão tam coi thường cái phong khí trong thôn của họ, ngay cả khi Liễu Mạnh Thu gả cho Trần Tú tài của Trần gia thôn, cũng phản đối.

 

thấy bọn họ bây giờ t.h.ả.m hại như , Liễu lão tam vẫn thấy lòng khó chịu.

 

Nếu Thẩm Thanh Ca, Liễu gia thôn bọn họ e rằng cũng chẳng khá hơn Trần gia thôn là bao.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gia-tieu-thu-xuyen-khong-ga-cho-chien-than-gia-benh-bi-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-57-giai-cuu-dan-lang-tran-gia-thon.html.]

Liễu lão tam thấy một gương mặt quen thuộc, “Đại bá, Thôn trưởng đại bá.”

 

Người thấy chính là Trần Cương, thôn trưởng Trần gia thôn.

 

Khi Trần thôn trưởng gọi tên, theo bản năng rụt .

 

đột nhiên cảm thấy giọng hình như đó, lúc mới dám ngẩng đầu .

 

“Ngươi là…”

 

“Ta là Liễu Thúc Hoài của Liễu gia thôn đây, tam ca của Mạnh Thu.”

 

Trần thôn trưởng ngẩn một lát, cuối cùng cũng nhớ , đây Liễu lão tam cùng các thường xuyên đến thăm Liễu Mạnh Thu.

 

“Ngươi là ca ca bên nhà đẻ của thê tử Tú tài!”

 

Liễu lão tam gật đầu : “Là đây, Thôn trưởng đại bá bây giờ thế nào, chúng đến để cứu các vị ngoài.”

 

Nghe thấy đến cứu , Trần thôn trưởng như gặp .

 

Những khác trong Trần gia thôn cũng ngẩng đầu về phía Liễu lão tam, trong mắt ánh lên tia hy vọng.

 

Trần thôn trưởng dùng ống tay áo bẩn thỉu lau qua loa nước mắt mặt, “Các vị mau , ngàn vạn đừng để sơn tặc phát hiện.”

 

“Bọn chúng đều là súc sinh, bọn chúng thấy, các vị cũng sẽ mất mạng, mau .”

 

Nhắc đến sơn tặc, thể bọn họ càng run rẩy dữ dội hơn.

 

Liễu lão tam an ủi: “Thôn trưởng đại bá yên tâm, những tên sơn tặc đó đều hạ gục , các vị sẽ còn gặp nguy hiểm nữa.”

 

“Thật ?!” Trần thôn trưởng xuyên qua cánh cửa sắt, nắm chặt lấy tay .

 

Cứ như chỉ mới thể tin rằng cảnh tượng mắt là sự thật, chứ đang mơ.

 

Những khác trong Trần gia thôn cũng kinh ngạc về phía Liễu lão tam, trong mắt mang theo từng chút hy vọng.

 

Liễu lão tam gật đầu : “Là thật, đây là nhờ nhà , nàng một xông hang ổ giặc, hạ gục đám sơn tặc đó.”

 

Bây giờ điều mà dân làng Trần gia thôn quan tâm nhất là cuối cùng cũng cứu .

 

“Tuyệt quá, cuối cùng chúng cũng cứu .”

 

“Ô ô ô… Đáng thương con , nếu con thể cố gắng thêm một chút, c.h.ế.t .”

 

“…”

 

Dân làng Trần gia thôn ôm , vì những khuất, thoát c.h.ế.t.

 

Liễu lão tam dùng rìu chặt đứt từng sợi xích sắt cửa, cứu những Trần gia thôn ngoài.

 

Ánh mắt lướ qua từng gương mặt, nhưng thấy Phùng thị.

 

Mật thất ngay cả nhiều trong Trần gia thôn còn thoát , huống chi là một Phùng thị.

 

mật báo cho sơn tặc, ngoài Phùng thị, Liễu lão tam thực sự nghĩ nào khác.

 

Chẳng lẽ nàng sơn tặc diệt khẩu?

 

Liễu lão tam lắc đầu, thôi , dù giờ đây tình nghĩa vợ chồng của bọn họ cũng hết.

 

Cứ thế .

 

“Nương!” Trần Thủy Nhi thấy nương cứu , lập tức chạy tới.

 

Đôi mắt vốn đục ngầu, tê dại của Trần mẫu đột nhiên tụ , thể tin về phía nữ nhi mặt.

 

“Thủy Nhi… thật là con ?”

 

Trần Thủy Nhi nắm lấy tay nương, : “Là con đây, nương, con tìm đến cứu các vị .”

 

“Thủy Nhi!” Trần mẫu ôm lấy Trần Thủy Nhi, hai con nức nở.

 

Khóc lâu, Trần mẫu hỏi: “Thủy Nhi, Băng Nhi , con bé bây giờ thế nào?”

 

“Băng Nhi , chúng con gặp nhà của Mạnh Thu tỷ tỷ, là nàng cứu chúng con.”

 

Trần Thủy Nhi hỏi: “Nương, cha và ca ca ?”

 

Trần mẫu thần sắc bi thương: “C.h.ế.t , bọn họ đều… c.h.ế.t .”

 

“Hai tỷ các con sơn tặc bắt , cha con và ca ca liền cầu xin bọn chúng, nhưng đám súc sinh đó… đ.á.n.h c.h.ế.t bọn họ tươi sống.”

 

Nếu thấy hai tỷ các nàng còn sống, Trần mẫu còn ý chí cầu sinh, chỉ c.h.ế.t cho , để cùng bọn họ xuống địa phủ tương kiến.

Loading...