Giả Tiểu Thư Xuyên Không Gả Cho Chiến Thần Giả Bệnh bị cả nhà chồng cưng chiều - Chương 91: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 14:11:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiểu thúc công sắp qua khỏi

 

“Nương , tiểu thúc công sắp qua khỏi đúng ?”

 

Thẩm Thanh Ca gật đầu, nàng cho rằng Lệnh Chiêu còn nhỏ nên dối để an ủi .

 

Có những chuyện nên giấu .

 

“Nương tuy rốt cuộc mắc bệnh gì, nhưng sắc mặt và tình trạng của hôm qua, e rằng còn bao lâu nữa.”

 

“…”

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lệnh Chiêu lập tức thất thần.

 

Hắn và tiểu thúc công tuy từng gặp mặt, nhưng mỗi năm tiểu thúc công đều gửi tặng đủ loại đồ vật kỳ lạ.

 

Kể từ chuyện đó, tất cả những yêu đều lượt rời .

 

Bây giờ đến cả tiểu thúc công cũng sắp còn.

 

Thẩm Thanh Ca thấy như , trong lòng ít nhiều cũng chút đành lòng.

 

Xem Huyền Nam cũng , hơn nữa phận của chắc chắn hề đơn giản.

 

Nếu thể cứu , chỉ vì Lệnh Chiêu, mà khi họ đến kinh thành, cũng sẽ thêm một phần trợ lực.

 

Thẩm Thanh Ca xoa xoa đầu Lệnh Chiêu, an ủi: “Người ai cũng mệnh riêng, ai cũng duyên pháp riêng, chuyện sinh tử, là việc bất cứ ai trong chúng cũng đều thể đổi .”

 

“Ô ô ô…” Lệnh Chiêu nhào lòng Thẩm Thanh Ca, đến đỏ cả mặt.

 

Từ khi Lệnh Chiêu đến Liễu gia, vẫn luôn ngoan ngoãn, đây là đầu tiên đau lòng đến , Thẩm Thanh Ca nhất thời cũng chút bối rối.

 

Nàng thật sự giỏi dỗ trẻ con, chỉ thể nhẹ nhàng vỗ lưng , cho đến khi đủ mới thôi.

 

Khoảng nửa canh giờ, Lệnh Chiêu thút thít ngủ trong lòng Thẩm Thanh Ca.

 

Thẩm Thanh Ca đặt Lệnh Chiêu trở giường, Liễu mẫu bưng nước ấm .

 

“Ngủ ?”

 

“Vâng.”

 

“Ta đun chút nước ấm, đứa bé xong, dùng nước ấm lau mặt sẽ dễ chịu hơn.”

 

Liễu mẫu nhúng ướt khăn, nhẹ nhàng lau vết nước mắt mặt Lệnh Chiêu.

 

“Thanh Ca, con thành thật cho nương , Lệnh Chiêu con của lão ngũ đúng ?”

 

Liễu mẫu lo Lệnh Chiêu thức giấc, nên hạ thấp giọng hết mức, nhưng ngữ khí của bà vô cùng chắc chắn, như thể xác nhận .

 

Thẩm Thanh Ca thể tiếp tục che giấu nữa, liền gật đầu, “Nương, từ lúc nào ạ?”

 

“Cái còn cần , con trai tự sinh , phẩm hạnh nó thế nào, như thể .”

 

“Lão ngũ là hành sự chừng mực nhất trong mấy em bọn họ.”

 

“Đừng thể bậy ở bên ngoài, dù thật nữa, bất kể con , nó nhất định sẽ lập tức mang về, cho con gái một danh phận, chứ đợi đến khi bế con tìm đến tận cửa.”

 

“Huống hồ cử chỉ, cách giáo dưỡng của đứa bé , cũng giống như con của một gia đình bình thường thể nuôi dạy .”

 

Quan trọng hơn, là chính ruột như bà hiểu rõ con trai nhất.

 

Tuy lão ngũ và Thanh Ca kết hôn lâu, nhưng thằng con ngốc của bà, sớm yêu thương Thanh Ca vô cùng.

 

Nếu nó thực sự những chuyện ô uế bên ngoài, còn một đứa con trai, thì dù chuyện gì quan trọng đến mấy trong tay, nó cũng nhất định sẽ vứt bỏ ngay lập tức, chạy về giải thích rõ ràng với Thanh Ca.

 

Chứ chỉ một lá thư là xong chuyện.

 

Thẩm Thanh Ca : “Quả nhiên gì giấu mắt nương.”

 

“Thật phận của Lệnh Chiêu con cũng rõ, Quý An chỉ đứa bé phận tầm thường, bên ngoài chỉ thể là con trai của , nếu sẽ gây ít phiền phức.”

 

Về điều , Liễu mẫu sớm chuẩn tâm lý, bà càng lo lắng Thẩm Thanh Ca sẽ vì vui.

 

“Ta tuy lão ngũ những năm ở bên ngoài rốt cuộc đang gì, nhưng nó trở về, thấy những vết sẹo đủ loại nó, đoán nó nhất định điều giấu giếm gia đình.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gia-tieu-thu-xuyen-khong-ga-cho-chien-than-gia-benh-bi-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-91.html.]

 

“Lão ngũ khác với mấy nó, nó từ nhỏ suy nghĩ riêng, cố chấp.”

 

“Cha con cũng tầm thường, nhưng so với những công danh phú quý , càng mong nó chỉ là một bình thường, lập gia đình, con cháu quây quần.”

 

Những lời đầu tiên Thẩm Thanh Ca Liễu mẫu .

 

Quả nhiên, bậc cha yêu thương con cái nào hiểu con , chẳng qua là giả vờ như gì mà thôi.

 

Liễu mẫu kéo tay Thẩm Thanh Ca, “Chuyện lão ngũ , và cha nó bao giờ ngăn cản , nhưng chỉ sợ nó sẽ con chịu ủy khuất.”

 

“…”

 

Thẩm Thanh Ca mỉm .

 

Nàng vốn định khi đến kinh thành sẽ rời .

 

kể từ khi nàng đến Liễu gia, Liễu mẫu luôn đối xử với nàng, điều khiến nàng hiện tại chút khó mở lời.

 

Thôi, đợi đến kinh thành .

 

Thẩm Thanh Ca và Liễu mẫu đang trò chuyện trong lều, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng của Khương bá.

 

“Cầu xin các vị, trong các vị ai là đại phu , cầu xin các vị cứu giúp chủ nhân nhà …”

 

Liễu phụ vội vàng tiến lên hỏi: “Vị lão nhân gia , nên như , mau mau dậy, rốt cuộc xảy chuyện gì, ông từ từ .”

 

Khương bá vội vã giải thích: “Chủ nhân nhà từ nhỏ thể yếu ớt, chúng Kim Thành chính là để cầu y.”

 

“Trước đây đường chịu ít kinh hãi, thể chủ nhân nhà càng ngày càng yếu, chủ nhân nhà chợp mắt một lát, nhưng bây giờ thể nào gọi tỉnh .”

 

Không thể gọi tỉnh?!

 

Vậy thì rắc rối lớn .

 

Liễu Đàm tuy là thôn y của thôn Liễu gia, y thuật của ông thực sự mấy .

 

Liễu phụ khỏi lo lắng, vạn nhất chữa khỏi cho vị công tử , rước thêm phiền phức, thì thật đáng chút nào.

 

Khương bá sự lo lắng của Liễu phụ, lập tức cam kết: “Các vị cứ yên tâm, chủ nhân nhà giờ nguy cấp, nếu các vị thể cứu sống chủ nhân nhà , nguyện tặng một trăm lạng vàng, nếu thành, cũng sẽ liên lụy đến các vị.”

 

Có lời của ông , Liễu phụ cũng yên tâm hơn.

 

“Liễu Đàm, ông mau xem tình hình của vị công tử thế nào, nếu thể cứu một mạng, cũng là công đức vô cùng lớn.”

 

Thẩm Thanh Ca vén rèm , “Cha, con cùng Liễu đại phu.”

 

Liễu phụ hỏi ý nàng, thấy nàng gật đầu, Liễu phụ mới đồng ý.

 

“Thanh Ca cùng Liễu đại phu , cứu thì cứu, nếu cũng đừng cố gắng quá sức.”

 

“Vâng.”

 

Thẩm Thanh Ca và Liễu đại phu theo Khương bá lên xe ngựa của họ.

 

Lên xe ngựa xong, nàng mới phát hiện nội thất bên trong xe còn xa hoa hơn nhiều so với vẻ ngoài, thể so sánh với chiếc xe ngựa nàng cướp từ tay bọn nhân nha tử đây.

 

Bên trong xe rộng rãi, đủ chỗ cho bốn năm cũng còn thừa thãi, nội thất trang trí vô cùng tinh xảo, bốn góc treo rèm lụa, đệm bằng lông chồn.

Mèo con Kute

 

Huyền Nam nhắm nghiền mắt, lặng lẽ đệm lông chồn, đắp chiếc áo choàng lông cáo bạc, sắc mặt còn tái nhợt hơn lúc nàng gặp .

 

Liễu đại phu trong xe, lập tức bắt mạch cho .

 

Khương bá nín thở, sợ hãi quấy nhiễu y.

 

“Ai…” Liễu đại phu thở dài một tiếng, đôi mày nhíu chặt.

 

“Liễu đại phu, chủ nhân nhà thế nào ?”

 

Liễu đại phu lắc đầu : “Là y thuật tinh thông, thực sự thể khám vị công tử rốt cuộc mắc bệnh chứng gì.”

 

“…”

 

Tâm Khương bá nhất thời thắt , “Vậy chủ nhân nhà còn thể tỉnh ?”

 

 

Loading...