Giả Tiểu Thư Xuyên Không Gả Cho Chiến Thần Giả Bệnh bị cả nhà chồng cưng chiều - Chương 97: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 14:11:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bữa cơm đầu tiên ở nhà mới

 

Sau khi tất cả đồ đạc của họ chuyển trong trạch viện, lũ trẻ hưng phấn nô đùa chạy nhảy hành lang.

 

Trên đường đào hoang, chúng giả vờ như ăn no, năng lượng mà chơi đùa phóng túng như .

 

Mèo con Kute

Giờ đây cuối cùng cũng đến nhà mới, tự nhiên náo nhiệt một phen.

 

Liễu mẫu cũng quản chúng, dẫn Vương thị và Văn thị nhà bếp.

 

Trong nhà bếp trống rỗng như những căn phòng khác, bên trong chỉ một chiếc nồi sắt lớn, mà bên cạnh còn chất đống khá nhiều củi khô, đủ cho cả nhà dùng trong một thời gian.

 

Liễu mẫu vốn còn lo lắng đàn ông trong nhà về, nếu củi nhặt thì sẽ mất ít thời gian.

 

“Thôi , dọn dẹp một chút bắt đầu nấu cơm.”

 

Văn thị hì hì : “Nương, hôm nay là bữa cơm đầu tiên của chúng ở nhà mới, nên ăn ngon một chút ?”

 

Mấy tháng đào hoang , tuy Thẩm Thanh Ca thỉnh thoảng sẽ lén lút cho họ ăn thêm món ngon, nhưng phần lớn thời gian họ cũng như những khác, bữa nào cũng chỉ uống cháo loãng.

 

Cả nhà ai nấy đều gầy một vòng trông thấy.

 

Liễu mẫu: “Còn ăn ngon , ngươi đúng là mơ tưởng đẽ, trong tay còn thứ gì ngon , ăn ngon thì ngày mai kinh thành mua ít về.”

 

lúc , Thẩm Thanh Ca tay trái xách một con gà, tay xách một con thỏ bước nhà bếp.

 

Vương thị và Văn thị kinh ngạc đến rớt quai hàm: “Năm , kiếm gà và thỏ ?”

 

Thẩm Thanh Ca mặt đỏ, thở loạn mà : “Vừa nãy dạo một vòng bên ngoài, gặp , tiện tay liền bắt về, hôm nay là bữa cơm đầu tiên chúng ăn ở nhà mới, vặn cho khai vị ăn mặn.”

 

“Nói về phúc khí trong nhà , vẫn kể đến Thanh Ca a.”

 

Nếu là khác gặp chuyện như , Liễu mẫu nhất định sẽ cảm thấy vô cùng khó tin, nhưng nếu là Thẩm Thanh Ca, gặp chuyện như , dường như là chuyện đương nhiên.

 

Cả Liễu mẫu, Vương thị Văn thị đều nghĩ nhiều, vui vẻ nhận lấy gà và thỏ, bắt đầu bàn bạc xem nên chế biến món gì.

 

Chuyện nấu cơm Thẩm Thanh Ca tham gia , rời khỏi nhà bếp liền trở về Đông sương phòng bắt đầu dọn dẹp.

 

Tuy phòng ốc còn sạch sẽ, nhưng bàn ghế vẫn bám khá nhiều bụi bẩn.

 

Giữa sân một cái giếng, Thẩm Thanh Ca múc một chậu nước liền bắt đầu lau chùi.

 

Nhất Thành và lũ trẻ đang chơi đùa hành lang thấy tiểu thẩm thẩm đang việc, cũng vội vàng múc nước từ thùng trở về phòng bắt đầu dọn dẹp.

 

Ngũ Thành nhỏ tuổi nhất cũng học theo các chị việc, nhưng tay chân bé bé tí gì cũng , khi suy nghĩ kỹ liền cầm một cái chổi nhỏ, hì hục quét ở trong sân.

 

Tuy tổng cộng chỉ quét một mảnh nhỏ, Thẩm Thanh Ca vẫn nể mặt mà giơ ngón tay cái lên khen ngợi.

 

“Ngũ Thành giỏi, tiếp tục cố gắng nha.”

 

Ngũ Thành tuy hiểu ý nghĩa của ngón tay cái là gì, nhưng cảm thấy tiểu thẩm thẩm đang khen , lập tức tràn đầy năng lượng, việc càng hăng say hơn.

 

bé chỉ ba phút nóng, quét một lúc liền vứt cái chổi nhỏ sang một bên, chạy đến mặt Thẩm Thanh Ca.

 

“Tiểu thẩm thẩm, thấy ? Đệ ?”

 

Thẩm Thanh Ca véo véo má bé: “Lệnh Chiêu lớn hơn con, con nên gọi là ca ca.”

 

“Không chịu , con đến thì là ca ca, .”

 

Ngũ Thành cố chấp với việc ca ca, nếu để Lệnh Chiêu ca ca, thì trở thành đứa nhỏ nhất trong nhà, hơn nữa còn từ Ngũ Thành thành Lục Thành, chịu .

 

Thẩm Thanh Ca , tiếp tục chủ đề ca ca nữa, đây là chuyện của hai chúng nó, cứ để chúng tự bàn bạc .

 

“Lệnh Chiêu vẫn đang ngủ, đợi tỉnh dậy con hãy đến tìm chơi.”

 

Ngũ Thành chống đầu trong phòng, quả nhiên thấy Lệnh Chiêu đang ngủ say giường, “Đệ ngủ bao lâu ạ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gia-tieu-thu-xuyen-khong-ga-cho-chien-than-gia-benh-bi-ca-nha-chong-cung-chieu/chuong-97.html.]

“Chắc một canh giờ nữa, sẽ tỉnh.”

 

Thẩm Thanh Ca hạ d.ư.ợ.c Lệnh Chiêu với liều lượng lớn, vì sức khỏe của bé, nàng chỉ thể đợi bé tự tỉnh .

 

 

Lệnh Chiêu tỉnh dậy là hơn một canh giờ , bé mơ màng dậy khỏi giường.

 

Cậu bé chỉ nhớ cầm bức họa của bắt , bé sợ hãi liền chui lòng nương , đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm ngát, mất tri giác.

 

Lệnh Chiêu ngẩng đầu khung cảnh xa lạ mắt, lập tức rụt xuống khỏi giường, mang giày chạy ngoài.

 

Thẩm Thanh Ca ngoài một chậu nước sạch, đang định nhà tiếp tục dọn dẹp, bỗng nhiên một bóng nhỏ bé, vụt một cái lao về phía nàng.

 

“Nương !”

 

Thẩm Thanh Ca trong tay còn đang ôm chậu gỗ, chỉ thể một tay ôm lấy Lệnh Chiêu.

 

Lệnh Chiêu cố sức vùi đầu vai nàng, ngửi thấy mùi hương quen thuộc nương , lúc mới dần dần yên tâm.

 

“Ngủ lâu như , chắc chắn đói nhỉ?”

 

Lệnh Chiêu rầu rĩ gật đầu.

 

Thẩm Thanh Ca vỗ vỗ lưng bé, nhét một viên kẹo sữa Thỏ Trắng miệng : “Ăn tạm lót , nhanh sẽ cơm.”

 

 

Liễu phụ an bài xong xuôi cho trong thôn, lúc mới dẫn Liễu lão đại cùng những khác trở về.

 

Vì thôn của họ đến hơn hai trăm , tất cả các căn phòng đều chật kín, còn mấy hộ gia đình chỗ ở.

 

Liễu phụ liền sắp xếp những còn ở trong trạch viện nhà , để họ ở đảo tọa phòng của tiến thứ nhất và những tiểu phối phòng hai bên, đợi nhà cửa xây xong sẽ cho họ dọn .

 

Đối với việc Liễu mẫu cũng ý kiến gì khác, dù nhà họ đang ở một tòa trạch viện lớn như , nếu quản những chia nhà, trong lòng thôn dân khó tránh khỏi sẽ nảy sinh oán niệm với họ.

 

“Cứ theo lời , dù nhà cũng ở hết nhiều phòng như , để trống cũng là lãng phí.”

 

“Ngày mai sẽ tập hợp các tráng hán trong thôn bắt đầu xây nhà, còn hơn mười gian phòng cần sửa chữa, hiện tại mùa đông , nhất định nhanh chóng thành nếu mùa đông sẽ khó khăn.”

 

“Nhà cửa đương nhiên sửa, nhưng quan trọng hơn vẫn là lương thực, lương thực đây lấy từ tay sơn tặc gần hết , hôm nay vị đại nhân chẳng chúng thể vay lương thực từ Hộ Bộ ?”

 

Liễu phụ gật đầu: “Lương thực quả thực cũng là chuyện lớn, các nàng liệt kê danh sách những thứ còn thiếu trong nhà , ngày mai lão nhị, lão tam sẽ cùng kinh thành, tiện thể mua đồ về luôn.”

 

“Lão đại ở sắp xếp thôn dân chuẩn gỗ dùng để xây nhà.”

 

“Chuyện của Mạnh Thu khi đến kinh thành nhớ hỏi thăm một chút.”

 

Chuyện của Liễu Mạnh Thu vẫn luôn là một nỗi lo trong lòng Liễu mẫu.

 

Giờ đây họ cuối cùng cũng đến kinh thành, cũng an ở ngoại ô kinh thành, đương nhiên nhanh chóng hỏi thăm tung tích của nàng, vạn nhất nếu thực sự chuyện gì xảy , thì họ hối hận cũng kịp.

 

Liễu phụ tuy ngoài miệng , nhưng trong lòng vẫn luôn canh cánh chuyện , Liễu Mạnh Thu dù cũng là nữ nhi duy nhất của họ, dù Liễu mẫu nhắc nhở, cũng sẽ cẩn thận hỏi thăm.

 

Sắp xếp xong xuôi chuyện ngày mai, cuối cùng họ cũng thể xuống ăn một bữa cơm ngon lành.

 

Vương thị và Văn thị bưng món gà cay, thịt thỏ hầm đỏ lên bàn.

 

“Hôm nay là ngày gì , ăn thịnh soạn thế ?”

 

Bao lâu họ ăn ngon như , thỏ, còn cơm trắng tinh.

 

Liễu lão đại cùng những khác mâm cơm lớn mà thèm đến mức nuốt nước miếng.

 

“Còn là ngày gì nữa, đương nhiên là ngày lành để cả nhà bắt đầu từ đầu.”

 

“Hôm nay gà và thỏ đều nhờ Thanh Ca, nếu cho dù chúng món ngon cũng gì.”

 

 

Loading...