Như thể âm thanh bài hát trong tai đang  dần dần to lên: “Khó khăn lắm mới  thể yêu thêm một ngày nhưng ở cuối câu chuyện, dường như    lời chia tay. Tớ  cố thử nắm tay  trong ngày đầy gió đó...”
Cô nghiêng mặt uống rượu, hết ngụm  đến ngụm khác, để cho vị rượu cay chiếm cứ, Chu Nhược Vi  đầu  : “Anh    sang bên , sắc mặt càng thêm nghiêm túc, bây giờ tớ cảm thấy  pha chế rượu  ngon nhưng  nghĩ việc quyến rũ  đàn ông  là dễ dàng.”
Ôn Nam Tịch  Chu Nhược Vi  thì  chút choáng váng, gật đầu đồng ý, Chu Nhược Vi  ly rượu của cô  trống rỗng, sửng sốt: “Uống hết  ?”
Ôn Nam Tịch ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời.
“Có  cay.”
Cô  uống thêm, nhưng cổ họng  nóng rát, cô đưa tay về phía Chu Nhược Vi, cô bạn nhận   thể cô  say, Ôn Nam Tịch  uống hết ly của cô.
“Nam Tịch!” Chu Nhược Vi lập tức đưa tay ngăn cản.
Ôn Nam Tịch uống xong một ly,  càng choáng váng, đặt ly xuống,  thứ  mắt đều mơ hồ, bài hát như đưa cô đến một  gian khác.
Cô  ngơ ngác.
Lúc , một bóng  cao gầy,  giày cao gót bước . Người đàn ông đang uống rượu và  chuyện  chợt đặt ly xuống  cùng  phụ nữ đó  qua bên . Tầm mắt Ôn Nam Tịch choáng váng,  bọn họ, nửa  dựa  quầy bar.
Không  vì , ma xui quỷ khiến thế nào, khi họ đến gần, cô  đưa tay  nắm lấy cổ tay  đàn ông.
 lúc đó, ánh sáng chiếu  lông mày cô, cô ngước mắt lên.
Người đàn ông dừng  đúng lúc, hạ mắt xuống,  thấy khuôn mặt cô trong mơ hồ.
Người phụ nữ bên cạnh  thấy cô cũng   đổi sắc mặt, im lặng một lúc, Chu Nhược Vi sợ hãi, vội vàng nắm lấy tay Ôn Nam Tịch kéo  xin : “Xin , xin , bạn  say đến  tỉnh táo,  nhầm  .”
Người đàn ông   gì, trong bóng tối chỉ thỉnh thoảng  khuôn mặt  phụ nữ qua chút ánh sáng lóe lên,  phụ nữ bên cạnh cũng nhắc nhở: “Phó Diên, chúng   thôi.”
Chu Nhược Vi lập tức trả lời: “, đúng, đúng, hai  đang vội, xin , ngại quá.”
Chu Nhược Vi kéo tay Ôn Nam Tịch mấy ,  phát hiện sức của cô khỏe quá  thể kéo xuống , tuy nhiên   dám  Nam Tịch  thương nên chỉ  thể gỡ từng ngón tay của bạn xuống, cũng  ngừng thúc giục: “Nam Tịch, buông  ,  nhầm  , Nam Tịch…”
Nam Tịch…
Nam Tịch…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gia-vo-1/chuong-1-1.html.]
Âm thanh lúc  rõ ràng đến mức ngay cả tiếng hát cũng  thể che đậy . Vẻ mặt Phó Diên   đổi,   cô cúi đầu, giây tiếp theo,  đưa tay nắm lấy cằm cô, lòng bàn tay to lớn giữ cổ cô nâng lên, đầu ngón tay chạm  mạch m.á.u của cô.
Ôn Nam Tịch bỗng nhiên  thấy ánh sáng, ánh mắt trống rỗng theo men say.
Chu Nhược Vi sửng sốt, nín thở,  thấy  đàn ông   Ôn Nam Tịch mấy giây,  đó sắc mặt lạnh lùng  dậy, dùng sức giật mạnh bàn tay đang  cô nắm lấy, tay Ôn Nam Tịch mất  chỗ chống đỡ, cô  mất thăng bằng, may , tay còn  của  vẫn giữ lấy cổ cô,  dùng một lực nhẹ đẩy Ôn Nam Tịch  trong vòng tay Chu Nhược Vi, thu  bàn tay  hạt Phật  rời  cùng với mỹ nữ bên cạnh...
Cô nàng xinh   liếc  Ôn Nam Tịch một cái, khóe môi nhếch lên  chút khinh thường.
Chu Nhược Vi  chút bối rối xin   phụ nữ đó, nhưng  phụ nữ   tỏ  kiêu ngạo   gì, dẫm lên giày cao gót  theo  đàn ông rời . Chu Nhược Vi đỡ Ôn Nam Tịch, trả tiền  ôm cô bạn mềm mại  lòng, thở dài: “Nam Tịch, thật sự xin , sớm  thế  tớ  đưa cho  rượu hoa quả .”
Lúc  vẫn còn  nhiều  đang  về hướng .
Ôn Nam Tịch say đến choáng váng, bài hát  sân khấu   đổi, Chu Nhược Vi cùng  pha chế đỡ Ôn Nam Tịch, hai  thu dọn đồ   ngoài, nhanh chóng gọi taxi về nhà. Khi Ôn Nam Tịch trở về phòng, cô liền nôn mửa đến chảy cả nước mắt,  đầu tiên Chu Nhược Vi  thấy Ôn Nam Tịch như , cô  dùng khăn lau mặt cho cô.
Mặt cô vốn  nhợt nhạt thức khuya, nay càng trắng bệch như tờ giấy.
Cô đỡ Ôn Nam Tịch  lên ghế sofa, Ôn Nam Tịch dựa  lưng ghế thư giãn một lúc. Chu Nhược Vi lục lọi tủ tìm  viên thuốc giải rượu, đưa một viên cho Ôn Nam Tịch uống. Sau khi Ôn Nam Tịch uống xong cũng vô cùng mệt mỏi, thấy cô như , Chu Nhược Vi cũng  dám rời ,  ở bên cạnh cô cảm thấy tối nay  gì đó  .
Người đàn ông và  phụ nữ đó hiển nhiên  Nam Tịch.
Cô vuốt tóc Ôn Nam Tịch, : “Nam Tịch.”
Sau khi thuốc  cổ họng, cô cảm thấy dễ chịu hơn, Ôn Nam Tịch cũng tỉnh táo hơn chút  bạn , Chu Nhược Vi nhẹ giọng hỏi: “Cậu  hai    đúng ?”
Ôn Nam Tịch lúc  chỉ  tự xử chính .
Cô nhắm mắt . Nhớ tới cảnh tượng  , mím môi, sắc mặt tái nhợt, giọng  yếu ớt: “Bạn học cũ.”
“Vậy ! Không   nhầm  …?!”
“Không nhầm…” Tất cả là do bài hát  và giấc mơ ban chiều, Ôn Nam Tịch cầm cốc nước lên uống, dựa  đó   cử động, Chu Nhược Vi  tới  gần cô hơn, trong mắt  chút lo lắng và bối rối, “Họ là ai ? Có thể cho tớ   ?”
Ôn Nam Tịch cầm ly nước vốn  nguội lạnh, giọng  nhẹ: “Không   quá quan trọng…”
Cổ ngứa ngáy, cô đưa tay lên gãi, nhưng  cảm nhận  mạch đập, dường như nhớ đến sự lạnh lẽo mà ngón tay  chạm  mạch máu. Đầu ngón tay của cô dừng .
Lại nhắm mắt.
….