Tim Ôn Nam Tịch đập thình thịch thình thịch, cô  thể cảm nhận  sức lực trong lòng bàn tay , nhưng cũng  nặng lắm. Cô dựa  vai , mái tóc ngắn của  trai  cắt tỉa gọn gàng, giữa hai  họ vẫn còn một  trống.
Gió thổi qua, thổi  bộ đồng phục học sinh, mang đầy gió.
Rồi những chiếc lá rơi rụng xuống đất, theo gió bay .
Hai  mặc đồng phục học sinh ở trạm xe buýt, giống như  ấn nút tạm dừng, một lúc lâu , Ôn Nam Tịch mới hất tóc, rời khỏi vòng tay , mắt  dám   mà lảng sang một bên. Phó Diên  thẳng lên hỏi: “Ăn cơm ?”
Gió mạnh thổi tung tóc mái của Ôn Nam Tịch, cô xắn tay áo lắc đầu.
Đôi mắt  mái tóc  chút mong manh.
 lúc ,  một chiếc xe buýt  tới, Phó Diên  thoáng qua, vòng tay qua vai cô  rời khỏi trạm xe: “Đi tìm đồ ăn .”
Đi qua  trống của trạm xe.
Hai    con đường rợp bóng cây, Phó Diên thu tay  đút  túi, Ôn Nam Tịch mặc áo dài tay, hai tay nhét  ống tay áo,   đèn đường, lá khô rơi đầy đất bay bay, Phó Diên cao lớn  bên cạnh cô, nghiêng đầu liếc  cô một cái: “Đã xảy  chuyện gì ? Kỳ thi tháng của     ?”
Ôn Nam Tịch lắc đầu, ngước mắt  ,  đó  đầu  : “Lần thi   .”
“Chỉ là trong nhà  một  chuyện mà thôi.” Cô  chút dè dặt,    sâu  chi tiết.
Phó Diên cụp mắt xuống lắng .
Ôn Nam Tịch ngẩng đầu  : “Không  việc gì hết.”
Phó Diên  nhướng mày, ừ một tiếng, dẫn cô  về phía khu thương mại của khu dân cư,  vì tìm kiếm cửa hàng,  lấy chìa khóa mở một cửa hàng song lập  phố thương mại bên ngoài khu dân cư,  đẩy cửa  bước , bật đèn trong nhà lên, tầng một chủ yếu là màu đen,  vài máy tính dựa  tường, bên cạnh là một con robot hình tròn, một  tác phẩm nhiếp ảnh  treo  tường,  kệ sách ngoài sách  thì còn  một dãy phim.
Cặp sách của   đặt  ghế sofa, dựa  cửa sổ kính sát đất  lớn.
Cánh cửa  lưng cô đóng , Ôn Nam Tịch  ở lối , dừng một chút, Phó Diên xắn tay áo đồng phục lên,  cô hỏi: “Cậu  ăn gì? Gọi cơm hộp mang đến.”
Ôn Nam Tịch  thấy mì gói ở trong bếp phía , liền : “  thể ăn mì gói ?”
Phó Diên  đầu , khóe môi  cong lên: “Được.”
Cậu  chút lười biếng kéo tay cô, : “Vào .”
“ nấu.”
Ôn Nam Tịch lúc  mới bước  căn nhà của , ở đây  trải thảm, cô suy nghĩ một lúc  cởi giày , xỏ đôi dép to ở bên cạnh, Phó Diên  đến phòng bếp, mở tủ lấy  một chiếc nồi nhỏ để nấu. Nam Tịch  đến bên cạnh , nhẹ nhàng đặt tay lên chiếc bàn,   cúi đầu đun nước, xé gói mì.
Ôn Nam Tịch do dự một chút, hỏi: “Vừa    cùng  liên hoan ?”
“Ừ.” Cậu đợi nước nóng sôi, khóa kéo  đồng phục học sinh của   kéo , lộ  chữ T màu đen bên trong, khiến làn da  càng thêm trắng trẻo.
“Cậu chạy  ngoài như thế    ?”
“Không , gia đình  sẽ   gì .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gia-vo-1/chuong-14.html.]
Ôn Nam Tịch   cảnh nơi  của , “Nơi  hình như là căn cứ bí mật của   ?”
“Ừm,  thích ở một .”
Ôn Nam Tịch ừm một tiếng, tóc buộc gọn  phía ,  xẹp và lộn xộn, cô chăm chú   dùng đũa khuấy mì, nhớ tới tấm ảnh chụp chung của Nhan Khả,   quần áo chỉnh tề  bên cạnh Phó Diên, lúc  cô  từng  Nguyên Thư  qua.
Cha  của Phó Diên đều là giáo sư đại học.
Bang—tắt lửa.
Phó Diên lấy  hai cái bát, mỗi bát đều đổ đầy.
Cậu cầm nó trong tay,  về phía ghế sofa, Ôn Nam Tịch nhanh chóng cầm hai đôi đũa  tới,  xuống thảm, Phó Diên đặt một cái bát  mặt cô.
Mùi thơm thơm đến mức Ôn Nam Tịch cảm thấy đói bụng.
Cô cầm chiếc đũa thọc  bát.
Phó Diên   bếp, mở tủ lạnh, lấy hai chai Coca,  đến bên cạnh cô,   ghế sô pha, mở một chai đẩy về phía cô, Ôn Nam Tịch cầm Coca  cảm ơn, cô ngửa đầu nhấp một ngụm, mì gói kết hợp với coca,   là một sự kết hợp vô cùng  hảo.
Vừa nuốt xuống cổ liền cảm thấy thật sảng khoái.
Phó Diên cúi đầu xuống ăn.
Hai nam nữ cùng tuổi  một lúc  ăn xong, Ôn Nam Tịch ăn no mắt sáng rỡ lên, cô nhấp một ngụm Coca.
Phó Diên cầm chai Coca uống một   hỏi: “Đã no ?”
Ôn Nam Tịch gật đầu, mái tóc cô vẫn còn lộn xộn, tóc mái  xoăn, làn da trắng nõn  quyến rũ.
Phó Diên đặt chai Coca xuống, thu dọn chén bát mang  bồn rửa chén bên , tráng  hai   cho  máy rửa bát tự động. Cậu  , mở cặp, lấy bài kiểm tra , là bài kiểm tra của trường trung học  1,  đặt nó lên bàn, Ôn Nam Tịch thăm dò  xem, cô ngẩng đầu lên. hỏi: “Lần   đạt  bao nhiêu điểm?”
“735.”
Ôn Nam Tịch học theo Nguyên Thư chặc lưỡi hai tiếng: “Cậu là ma quỷ .”
Phó Diên liếc  cô, khóe môi  nhếch lên, cầm cuốn sách ngoại khóa sang một bên : “Tự  ,  hiểu thì hỏi  .”
“Được.” Ôn Nam Tịch  ở  bàn , xem qua bài thi của .
Phó Diên tựa   sofa lật sách ngoại khóa.
Ôn Nam Tịch  những câu hỏi trong đề   chút choáng váng, giáo viên trường trung học  1 ghê thật, cô  dậy,  đến bên cạnh Phó Diên, giơ lên cho  xem. Cậu đang định  thì thấy cô vô thức cắn chiếc bút của ,  theo phản xạ nắm lấy chiếc bút Ôn Nam Tịch nhướng mắt: “Hả?”
Phó Diên im lặng vài giây: “Đừng cắn bút của .”