Giang Linh Linh mất  một mảng lớn da thịt  lưng, mỗi ngày sống đều vô cùng đau đớn, như sống  bằng chết.
 
Hoàng đế sợ nàng  nghĩ quẩn mà tự sát, nên phong nàng t từ Giang phi lên  Giang Quý phi, cho nàng  một tia hy vọng sống.
 
Giang Linh Linh cho rằng  vẫn còn cơ hội xoay chuyển, chỉ cần  còn sống thì   hiến tế và   Hoàng hậu vẫn còn khả năng đổi chỗ cho .
 
Tai mắt của Hoàng đế  nhanh  tra   đang ở Yến Châu.
 
 thư đưa tin bằng bồ câu   Sở Yến Hành chặn , tạm thời phong tỏa  bộ tin tức.
 
Ta và Sở Yến Hành ở Yến Châu cùng  du sơn ngoạn thủy, cùng  trải qua trọn một vòng luân chuyển bốn mùa.
 
Một năm , để   nhiều kỷ niệm .
 
Trong  thời gian đó, mỗi khi  ngang qua một ngọn núi,  đều chú ý quan sát hình dạng của nó.
 
Ta tin rằng, việc Ách bà để  một góc   đốt cháy   là ngẫu nhiên, mà là một manh mối bà cố tình lưu  cho .
 
Bà đoán   sẽ đem điểm tâm từ yến tiệc về cho bà ăn, cũng đoán   sẽ là  đầu tiên phát hiện  phần còn  của bản đồ kho báu.
 
Đó là sự ăn ý giữa  và bà.
 
Thoáng cái,  sang mùa xuân năm thứ hai.
 
Ta tìm  ngọn núi giống với mảnh còn  của bản đồ, địa hình nơi  vô cùng phức tạp, một dãy núi hình hồ lô ẩn hiện phía  những rặng núi nối tiếp,  sương mù che phủ.
 
Từ phía đối diện  , tựa như một con rồng đang say ngủ.
 
Ta đoán, mộ địa chắc  lẽ  trong ngọn núi đó.
 
Ta hỏi Sở Yến Hành: “Sau khi qua sinh nhật hai mươi hai tuổi, ngươi   kế hoạch gì ?”
 
Hắn  dải non sông  chân, giọng  điềm đạm: “Tìm một thung lũng hoang vắng, yên tĩnh mà c.h.ế.t .”
 
Ta chỉ  cửa  dãy núi hình hồ lô đối diện, thuận miệng : “Nơi đó trông  tồi.”
 
“Ừ,  theo nàng. Thời gian còn , đủ để dựng một căn nhà gỗ nhỏ ở đó.”
 
Chúng  cùng   về phía ngọn núi .
 
Sau khi Sở Yến Hành già yếu, nếu thuận lợi thì  thể sống thêm ba bốn năm, nếu  thì chỉ còn một hai năm.
 
Chết dần trong thung lũng   còn hơn  về phủ Thế tử, để thiên hạ phát hiện  bí mật của hoàng gia.
 
Nửa tháng  đó, Sơn Viễn và Viễn Xuyên lo việc dựng nhà gỗ, còn  và Sở Yến Hành thì dạo chơi khắp vùng quanh thung lũng.
 
Ta âm thầm quan sát các cửa  khả nghi của mộ địa nhưng vẫn  tìm  gì.
 
Rất nhanh,  đến sinh nhật của Sở Yến Hành. Chúng   dạo bên một rừng hoa lê nở rộ, bước  chậm rãi.
 
Hắn nhét một tấm lệnh bài  tay ,  lời từ biệt:
 
“Chẩm Mộng, tấm lệnh bài   thể điều động một đội tử sĩ đến bảo vệ nàng. Ta cũng để  cho nàng đủ tài sản để sống an nhàn suốt đời. Ngày mai,  sẽ bảo Sơn Viễn đưa nàng đến nơi an .”
 
Suốt một năm bên , chúng  cùng nảy sinh tình cảm nhưng vẫn luôn tôn trọng  như khách.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/giac-mong-nui-song/chuong-13.html.]
Trong  thời gian , Hiền Vương phi nhiều  phái  đến khuyên  lưu  con nối dõi nhưng  vẫn thờ ơ.
 
Hắn    còn sống  bao lâu,   kéo   khổ nạn cùng .
 
Cho nên, dù  yêu thương, cũng chỉ là tình yêu thương  kiềm chế.
 
Ta vẫn còn nhớ  đầu tiên chúng  hôn ,  vô cùng cẩn thận, nâng mặt  như nâng niu một báu vật hiếm   đời.
 
Tay  siết chặt tấm lệnh bài, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
 
Má   đỏ, giọng khàn khàn hỏi: “Ta còn  thể hôn nàng thêm một  nữa ?”
 
“Ừm...”
 
Bóng hoa đan xen, khoảnh khắc  như dừng  mãi mãi trong thời gian.
 
Lúc   rời khỏi vòng tay , trong khoé mắt thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua trong rừng sâu.
 
Ta  kịp giải thích với Sở Yến Hành, lập tức đuổi theo.
 
18
 
Ta đuổi theo tới một khu rừng nguyên sinh rậm rạp.
 
Sở Yến Hành đuổi kịp: “Chẩm Mộng, nàng đang đuổi theo cái gì ?”
 
“Vừa   thấy bà bà ,     là ảo giác  .” Ta  dứt lời  bắt đầu tìm kiếm trong rừng, Sở Yến Hành cũng giúp   dấu chân  mặt đất.
 
“Nơi   dấu chân.” Sở Yến Hành phát hiện dấu vết để .
 
Chúng   theo dấu chân, đến một vách đá phủ đầy dây leo rậm rạp.
 
Vô  con rắn trườn từ trong lùm cây bò , như đang  xua đuổi chúng .
 
“Cẩn thận!”
 
Sở Yến Hành kéo   che chở nhưng những con rắn    hề tấn công.
 
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, dây leo  vách đá bắt đầu di chuyển, một khe hở từ từ mở  giữa vách đá.
 
Bản năng mách bảo  rằng, nơi đây chính là lối  kho báu và bà bà  đang ở bên trong.
 
Ta và Sở Yến Hành liếc  ,  một  một  chui  khe đá.
 
Sau khi chúng  , khe đá đóng , dây leo  khôi phục như ban đầu.
 
Chúng   trong một lối hầm  dài  hẹp, từng cánh cửa đá  mặt  lượt mở  theo thứ tự.
 
Vượt qua cánh cửa đá thứ chín, chúng  đến một huyệt mộ ngầm.
 
Giữa huyệt mộ là một cỗ quan tài bằng đá, xung quanh chất đầy rương báu với vô  vàng bạc châu báu sáng lấp lánh.
 
Sở Yến Hành đang quan sát cỗ quan tài,  gọi :
 
“Chẩm Mộng, mau  đây, đây chính là mộ của vị Hoàng đế thứ hai từ  lên của nước Chung Lê, Chung Lê Hạo.”