Ta mặt  đổi sắc :
 
“Là Linh Linh mở miệng xúc phạm  ,  tát nàng  là để dạy nàng  quy củ. Còn việc  bắt nàng  dập đầu  bài vị mẫu  , đúng là  của . Thế  ,  sẽ quỳ ba cái  thứ mẫu,  coi như hoà .”
 
Nói xong  chuẩn  quỳ xuống dập đầu Diệp Như Lan.
 
Cha  tức đến nỗi ria mép dựng ngược, còn thứ mẫu thì sắc mặt tái mét: “Không  quỳ! Ta còn sống, ngươi quỳ  gì?”
 
Ta vốn chỉ định  bộ, chứ  định thật sự quỳ,   liền lập tức  thẳng dậy: “Nếu thứ mẫu   cần quỳ,  coi như tha  cho  .”
 
Ta  tiếp, đổi giọng: “Cha, ngài bắt con  từ đường để hối , ban đầu con    nghiêm túc. Là thứ  đến khiêu khích, khiến con tức giận, trái với gia quy. Nếu cần truy cứu, cha nên trách phạt thứ  .”
 
Giang Linh Linh mặt mày xanh mét: “Giang Chẩm Mộng, ngươi vô sỉ!”
 
Ta  tát cho nàng tamột cái nữa, lấy  phận trưởng tỷ mà : “Gọi thẳng tên húy của đích tỷ,  lễ phép,  phạt!”
 
Giang Linh Linh   tát đến hoa cả mắt, nước mắt ròng ròng.
 
Diệp Như Lan lao tới  xé nát : “Phản ! Giang Chẩm Mộng, ngươi dám bắt nạt Linh Linh,   để yên cho ngươi !”
 
6
 
Ta trốn   lưng Giang Hoài Túc:
 
"Chẳng  cha   mạng sống của con liên quan đến tương lai của Giang gia, liên quan đến thái bình thiên hạ ? Vậy thì xin cha hãy quản cho chặt thứ mẫu và thứ  . Nếu , lỡ như con vì uất ức mà nghĩ quẩn nhảy sông tự vẫn, đến lúc đó những tính toán của cha  lẽ chỉ hóa thành bọt nước mà thôi."
 
Lời   thành công khiến cha   uy hiếp.
 
Ông lập tức kéo chặt Diệp Như Lan , lạnh giọng quát:
 
"Đủ ! Là Linh Linh khiêu khích Chẩm Mộng , nó   dạy dỗ , chuyện  bỏ qua tại đây, tất cả giải tán về phòng ! Từ nay về , nếu   lệnh của ,  ai  phép đến từ đường quấy rầy Chẩm Mộng!"
 
Cha  lên tiếng, dù mẫu tử bọn họ  tức giận thế nào cũng chỉ đành nén xuống.
 
Diệp Như Lan nghiến chặt răng, còn Giang Linh Linh  khi rời  vẫn hằn học lườm  một cái đầy oán độc.
 
Cánh cửa từ đường  khép chặt,  thấy Ách bà  trong bóng tối, ánh mắt đầy chua xót và bất lực  .
 
Ta khẽ lắc đầu  hiệu rằng  sẽ  trốn  lúc .
 
...
 
Ba ngày , nha  Trúc Nhi mang cơm đến cho .
 
Ta thăm dò: "Trúc Nhi, mấy ngày nay Giang Linh Linh đang  gì?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/giac-mong-nui-song/chuong-4.html.]
Trúc Nhi nhỏ giọng đáp: "Bẩm đại tiểu thư, bảy ngày nữa lão gia định đưa nhị tiểu thư  cung dự yến tiệc. Mấy hôm nay nhị tiểu thư đang bận chuẩn  xiêm y và luyện múa. Nhìn dáng vẻ của nanfg , cos lex  trở thành tâm điểm trong cung yến  . À đúng , nàng  đang luyện điệu múa tên Yên Điệp,   sẽ dẫn bướm múa trong buổi yến tiệc."
 
Chẳng trách dạo  Giang Linh Linh  đến gây sự với  thì  là bận rộn chuyện quan trọng hơn.
 
Ta chợt nhớ  một chuyện, liền hỏi: "Phải , bên ngoài  xảy  đại sự gì ?"
 
Trúc Nhi ngẫm nghĩ  : "Nghe quản gia , hoàng gia  ban  hoàng bảng,  rằng ba ngày nữa Trưởng công chúa sẽ lên đường sang nước địch để hòa ."
 
"Ừ." Ta gật đầu.
 
Ta nhớ  chuyện đời , lúc công chúa Sở Hi Nghiên  hòa .
 
Chưa bao lâu  khi nàng  khởi hành,   tin truyền về rằng nàng  gặp  sơn tặc  đường  c.h.ế.t thảm.
 
Khi đó, khắp dân gian  ai là  tiếc thương cho  phận bi thảm của trưởng công chúa.
 
Việc  thoạt  tưởng chừng chẳng liên quan gì đến .
 
  , trong hoàng cung  vô tình phát hiện  một bí mật, một bí mật   khả năng liên quan đến cái c.h.ế.t của trưởng công chúa.
 
Cũng chính vì    bí mật đó, Sở Lăng Hữu mới sinh sát tâm với .
 
...
 
Trúc Nhi dọn dẹp bát đũa chuẩn  rời .
 
Ta gọi với theo: "Trúc Nhi, ngươi hãy  báo với cha ,    gặp ."
 
"Vâng, nô tỳ sẽ  ngay." Trúc Nhi dẫn bát đũa rời .
 
Ước chừng nửa canh giờ , Giang Hoài Túc đẩy cửa từ đường bước : "Nghe Trúc Nhi  con tìm vi phụ?"
 
Ta nhẹ giọng đáp: "Cha, ba ngày nay con  nghĩ  nhiều. Nếu như hy sinh con  thể đổi lấy tương lai vinh hoa của Giang gia, đổi lấy thái bình thiên hạ, thì con nguyện ý."
 
Trên mặt Giang Hoài Túc thoáng hiện lên vẻ mừng rỡ: "Chẩm Mộng, con thật sự  nghĩ thông suốt  ?"
 
Ta gật đầu: "Con nghĩ thông . Từ nhỏ cha  dạy con rằng con là đích nữ thì  gánh lấy sứ mệnh gia tộc. Nếu thật sự con  thể giúp Giang gia nghịch thiên cải mệnh, thì đó là vinh dự của con."
 
"Tốt! Rất !" Giang Hoài Túc gật đầu hài lòng nhưng  nhanh  nảy sinh nghi ngờ: "Con   chỉ giả vờ hiểu chuyện để   tìm cơ hội chạy trốn đấy chứ?"
 
Ta lắc đầu: "Cha lo xa . Dưới gầm trời , nơi nào chẳng là đất của thiên tử? Con  thể trốn  ?"
 
Nói đến đây,  bổ sung: " con   rằng con nguyện ý hy sinh, cũng  một điều kiện."
 
Giang Hoài Túc liền hỏi: "Điều kiện gì?"