Giai Nhân Vân Thượng - Chương 44

Cập nhật lúc: 2025-06-20 07:41:24
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bỗng nhiên, n.g.ự.c nóng rực. 

Chưa kịp phản ứng, cảm giác thứ gì đó xé toạc cổ áo và lướt qua má, bay thẳng lên trung.

Rồi là hai tiếng nổ nữa, như trời long đất lở.

 

Hai tai lập tức đau buốt đến chịu nổi, đầu óc chỉ còn tiếng ù chói gắt, như kim đ.â.m thẳng óc, ong ong dứt.

ngây bậc đá, đến khi lấy chút ý thức, vội đưa tay lên n.g.ự.c tìm kiếm nhưng còn thấy Tư Dục Tuyệt nữa.

 

luồn tay trong áo, chỉ chạm đến một nắm bột mịn.

Tư Dục Tuyệt hóa thành tro bụi.

 

tuyệt vọng gào lên, cổ họng run rẩy, tai cũng chẳng còn gì.

Bên bàn tay, Thiên Ti bắt đầu chấn động, nhưng , nhanh đó yên lặng.

 

Đạo thiên lôi thứ ba giáng thẳng xuống lưng .

 

Ngay khoảnh khắc đó, ngửi thấy mùi cháy khét, là lôi hỏa trộn lẫn với mùi m.á.u tươi. 

Toàn như búa lớn đập, từng khúc xương vỡ vụn. 

cắn chặt răng, nhưng cơn đau dữ dội đến mức khiến hàm răng gãy nát, đau đến nỗi sống.

 

Một làn gió nhẹ thổi qua và áp lực tan biến.

Bầu trời còn lôi kiếp, cũng chẳng lấy một tia khí ẩm mang theo dấu hiệu của mưa giông.

Chỉ còn — một thể rách nát, da thịt cháy khét, m.á.u me loang lổ.

 

Toàn , gân cốt đứt đoạn, còn cử động nữa.

, chỉ cần còn một thở thì vẫn là sống, đúng ?

Trải qua ba đạo lôi kiếp mà vẫn còn giữ một mạng, như chẳng đủ ?

 

Ngón tay của khẽ động, chậm rãi về phía , chạm một mặt đá phẳng.

 

giật

Thiên Ty đến cuối ?

 

ngẩng đầu lên, dù đôi mắt mù, dù mắt chỉ là một mảnh trắng xóa, thấy giữa mờ mịt , một cánh cổng tỏa ánh sáng rực rỡ hiện mắt.

 

Chỉ còn một chút nữa thôi.

Lan Dục vẫn đang chờ đợi.

thể bỏ cuộc lúc .

 

Nghĩ đến đó, chẳng sức lực từ trỗi dậy, liều mạng bò về phía .

Vài bước ngắn ngủi, trở thành đoạn đường dài nhất trong đời mà qua.

Mỗi cử động, vết thương xé rách, giống như trải qua lôi kiếp thêm một lượt nữa.

 

Cứ thế, rõ qua bao lâu, cuối cùng cũng vượt qua cánh cổng .

Khoảnh khắc bước , cảm giác thở phào nhẹ nhõm, cả rã rời, tê liệt mặt đất.

 

Bên tai bỗng vang lên âm thanh ồn ào náo động, nhiều tiếng chuyện, thậm chí còn tiếng còi xe ô tô.

mở mắt , chỉ thấy đang giữa ngã tư đường, mặt xe tấp nập. 

Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ nửa vòm trời.

 

Xung quanh là những tan ca, tôin học, ai nấy đều đang vội vã đường trở về nhà.

 

Chỉ lặng giữa dòng vội vã, như thể chẳng ai thấy tồn tại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/giai-nhan-van-thuong/chuong-44.html.]

36.

chút luống cuống, cúi đầu , thấy vẫn đang mặc bộ đạo bào trắng của phái Côn Luân, y phục chỉnh tề sạch sẽ, vương một vết bẩn.

Đưa mắt quanh, nhận nơi chính là đầu con phố gần nhà

Đối diện bên đường, là trường tiểu học từng theo học khi còn nhỏ. 

ở đây?

 

Đèn xanh bật sáng, dòng đổ về phía , cuốn theo bước qua đường. 

Trường tiểu học tan học, cổng chỉ còn lác đác vài ba đứa trẻ, cạnh xe bán xiên chiên, nài nỉ chủ quán thêm cho mỗi đứa một xiên đậu hũ.

 

Có lẽ vì cảnh tượng quá đỗi thuộc, quá lâu từng gặp , nên nước mắt bất giác rơi xuống.

Trước cổng trường, thứ dường như vẫn như xưa, chỉ bảng tên và cánh cổng sắt cũ hơn nhiều, còn sáng bóng như trong ký ức.

 

Cửa hàng văn phòng phẩm bên cạnh vẫn còn đó, cửa vẫn đặt một chiếc tủ lạnh. 

Chủ tiệm là bạn học tiểu học, khi xưa là một nhóc bụ bẫm đáng yêu, giờ thành một trai mập mạp, rụt rè. 

Vừa nghĩ đến đây, liền thấy bước từ tiệm, tay cầm một ly sữa, sang cửa hàng hoa bên cạnh.

 

Tiệm hoa đó mới mở, giờ từng thấy. 

khẽ nhấc chân, bước đến cửa tiệm. 

Chỉ thấy mập mặt đỏ bừng, đưa ly sữa cho cô gái bán hoa. 

Cô gái mỉm , kiễng chân hôn lên gò má tròn trĩnh của một cái, nũng nịu bảo cắm ống hút giúp

Cậu mập vui vẻ theo, hai một lúc thì trở về tiệm văn phòng phẩm.

 

Trên suốt quãng đường, dường như hề thấy .

 

lặng lẽ bước tới tiệm hoa, định trong thì phát hiện cánh cửa như phủ bởi một tấm rèm mỏng, như thể đang ngăn , bước .

đưa tay chạm nhẹ tấm rèm , thì trong tiệm, cô gái như cảm ứng, rơi bó hoa cẩm chướng trong tay xuống sàn. 

Nàng từ từ xoay , ánh mắt thẳng tắp về phía .

 

thể thấy .

 

“Cô là ai ?”

chính cất tiếng hỏi, lời hỏi bật tự nhiên đến lạ. 

 

Cô gái dường như lấy gì lạ, chỉ tiện tay vén lọn tóc dài rủ bên tai, mỉm đáp:

tên là Vân Yên Ninh, còn cô là?”

 

… là ai? 

Chẳng là Vân Yên Ninh

Nếu cô là Vân Yên Ninh, thì

 

kỹ nàng: chiếc váy dài màu vải lanh , là món đồ mua bằng khoản lương đầu tiên; chiếc áo len mỏng màu nâu nhạt , là quà sinh nhật bạn tặng; đôi khuyên tai ngọc trai nhỏ xinh, là quà ba mang về khi công tác ở Hải Nam. Còn cặp kính , mới đo năm ngoái…

Gương mặt bình thường chính là gương mặt mà soi trong gương suốt mấy chục năm qua.

 

Chỉ là, gương mặt trong gương ngày lẽ từng mang nụ hạnh phúc như gương mặt mắt lúc .

 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

là… Nghiêm Ninh.”

Một phụ nữ bình thường, quá đỗi bình thường, tên là Nghiêm Ninh.

 

Vân Yên Ninh tấm rèm mỉm , nhưng trong nụ phảng phất nét buồn, như thể nàng sớm sắp mất điều gì đó.

 

“Nghiêm Ninh, xin cô.”

 

sững sờ nàng, hiểu lời xin là vì điều gì.

Loading...