Giai Thượng Xuân Y - Chương 101
Cập nhật lúc: 2025-06-01 04:24:55
Lượt xem: 78
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rời miếu trở về, Trọng Thiếu Huyên quân doanh. Trong lòng ấm ức, y xách một vò rượu lớn, lặng lẽ tránh khỏi đám đông, tìm đến rừng cây. Y tung nhảy lên một cành cây, tựa cây mà uống rượu.
Không qua bao lâu, tán cây vang lên tiếng động sột soạt khe khẽ.
Trọng Thiếu Huyên cúi đầu xuống, thấy cũng giống , chạy rừng mượn rượu giải sầu. Người ai khác, chính là của y – Lăng Trường Phong.
Lăng Trường Phong tìm một gốc cây xuống, xé miệng vò rượu , định ngửa đầu uống cạn, thì bất ngờ vật gì đó từ cao rơi trúng đầu.
Y khẽ kêu "A" một tiếng, còn tưởng chuột bọ cây rụng quả xuống trúng . ngẩng đầu lên thấy Trọng Thiếu Huyên đang chễm chệ cành cây, một chân gấp, một chân buông lơ lửng, tay cũng xách một vò rượu, cúi đầu , ánh mắt nửa nửa .
"Lăng Trường Phong, ngươi cũng giống một con ch.ó hoang ai cần thật đấy."
"……"
Từ hôm nảy sinh tranh chấp vì chuyện của Cừu Thứ, hai bặt một thời gian mở miệng chuyện. Không ngờ hôm nay Trọng Thiếu Huyên gặp châm chọc ngay.
Lăng Trường Phong cũng chẳng còn sức mà so đo, chỉ rầu rĩ thu ánh mắt về, ngửa cổ uống một ngụm rượu.
"Chậc."
Trọng Thiếu Huyên ném xuống thêm một quả nhỏ trúng đầu y, dứt khoát nhảy khỏi cành cây, rơi xuống bên cạnh Lăng Trường Phong, hai dựa lưng gốc cây.
"Tô Diệu Y cần ngươi nữa ? Ngươi liều mạng cứu Diêm Như Giới vì nàng, mà nàng vẫn đoái hoài. ?"
Lăng Trường Phong nuốt rượu, cố nén tức mà đáp:
"…… Sao là vì nàng? Dù nàng, cũng sẽ cứu thôi. Về công, ngày hộ tống Cừu gia rời an là nhiệm vụ thành. Về tư, Cừu Thứ với cha là thế giao, dù ông Diêm Như Giới thì vẫn là kế thúc của , đương nhiên cứu."
Trọng Thiếu Huyên nhếch khóe môi lạnh:
"Ngươi đúng là trọng nghĩa."
"……"
Lăng Trường Phong nghẹn lời, nghiêng đầu liếc Trọng Thiếu Huyên, ánh mắt lướt qua vò rượu trong lòng y lập tức dời .
"Ngày cũng chỉ lập công. Nếu ngươi, phát ám khí cuối cùng đó, chỉ sợ bọn họ cũng tránh kịp."
Nghe , nét môi Trọng Thiếu Huyên chậm rãi tắt . Y nặng nề ngửa cổ tu một nửa vò rượu, đó lấy ống tay áo lau miệng, trầm giọng thốt bốn chữ:
"Hổ thẹn tổ tiên."
Lăng Trường Phong trầm ngâm một lúc :
"Nếu là đích Trọng Hoàn tướng quân, e rằng cũng sẽ như thôi."
Trọng Thiếu Huyên chỉ im lặng, đáp.
Lăng Trường Phong ngẩng đầu hỏi:
"Hôm nay ngươi ?"
"……"
"Ngươi đến miếu thờ Trọng gia xem Cừu Thứ thỉnh tội ?"
Trọng Thiếu Huyên im lặng hồi lâu, bỗng hỏi:
"Đấy là kế thúc của ngươi, ngươi ?"
"Chính vì ông là kế thúc của , mới ."
"……"
Hai mỗi mang một nỗi lòng, chẳng ai thêm lời nào nữa. Cuối cùng, hẹn mà cùng nâng vò rượu lên, cụng nhẹ một cái.
Khi họ từ rừng cây về, sắc trời ngả chiều. Cả hai vốn chẳng kẻ tửu lượng cao, mỗi uống hết một vò, chân tay bắt đầu lảo đảo, mà vẫn rằng say.
Bất chợt, Trọng Thiếu Huyên như trông thấy điều gì đó, bước chân khựng , nắm lấy tay Lăng Trường Phong, lẩm bẩm:
"Ta e là say thật ... Đi đến cũng thấy Diêm Như Giới..."
"Không mạnh miệng ."
Lăng Trường Phong khẩy, theo ánh mắt y qua, quả nhiên cũng thấy Cừu Thứ giữa đám đông.
Y giật , dụi dụi mắt:
"Hình như cũng thấy."
"Tướng quân!"
Từ đằng xa, các tướng sĩ đầu thấy Trọng Thiếu Huyên và Lăng Trường Phong liền đồng loạt hô lớn. Mà vây giữa vòng vây, Cừu Thứ – kẻ mà họ cứ ngỡ chỉ là ảo ảnh do men say – sắc mặt trắng bệch, lảo đảo bước về phía họ.
"Kế thúc? Sao ngài tới đây?"
Ý thức đây ảo giác, men rượu trong đầu Lăng Trường Phong chợt tỉnh phân nửa, trong lòng thót một cái:
"Ngài còn lành thương tích..."
"Bắc Cảnh xảy chuyện."
Cừu Thứ trầm giọng đáp.
"Tướng quân! Bắc Cảnh cấp báo!"
Một tướng sĩ vội vàng chạy qua Cừu Thứ, đến mặt Trọng Thiếu Huyên, hai tay dâng lên chiến báo khẩn tám trăm dặm:
"Bắc Địch tập kích bất ngờ, vây khốn Tương Dương! Thánh thượng chỉ: lệnh cho chúng áp tải lương thảo tiền tuyến, tiếp ứng viện quân!"
Trọng Thiếu Huyên sững , đáy mắt lập tức ánh lên vẻ tỉnh táo.
****
Biến cố ập đến. Trong đêm đó, Trọng Thiếu Huyên cùng Lăng Trường Phong xuất lĩnh quân, cấp tốc tiến về Tương Dương. Cùng theo còn tân nhiệm phủ kho tư lang trung – Diêm Như Giới.
Đại quân vội, trời còn sáng rầm rập xuất phát. Khi Tô Diệu Y dẫn theo Ngu Đinh Lan đuổi theo, đoàn quân cách Biện Kinh mười dặm.
May mắn , cuối cùng Ngu Đinh Lan cũng kịp gặp Cừu Thứ, tiễn ông đoạn đường cuối.
Khi thấy Ngu Đinh Lan, Cừu Thứ sững , lập tức liếc Tô Diệu Y.
Tô Diệu Y hiểu ý. Ông sợ bà phát hiện vết thương còn lành, cũng chính vì thế mới mượn cớ tĩnh tu trong miếu để tránh mặt. sự việc đột ngột chuyển biến, nàng suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định bất chấp nguy hiểm, dẫn Ngu Đinh Lan tới đây.
"…… Nhất định ?"
Ngu Đinh Lan lo lắng cho tình hình ở Tương Dương, kịp nhận sự bất của Cừu Thứ:
"Chàng võ tướng, ích gì?"
Cừu Thứ khẽ cài chặt áo choàng cho bà, giọng dịu dàng:
"Chức trách mưu sĩ, cũng tận lực mà thành."
Ngu Đinh Lan mấp máy môi, thôi.
"Ta sẽ chăm sóc cho kế thúc."
Lăng Trường Phong kịp thời xuất hiện lưng Cừu Thứ, vẻ ung dung trấn an Ngu Đinh Lan:
"Chờ trận chiến Tương Dương kết thúc, sẽ đưa kế thúc nguyên vẹn trở về cho ngài."
Chân mày của Ngu Đinh Lan giãn , cuối cùng cũng chịu buông tay Cừu Thứ.
Lăng Trường Phong nắm lấy tay Cừu Thứ, như kéo nhưng thực là đỡ lấy, đưa ông rời khỏi.
"Lăng Trường Phong……"
Tô Diệu Y gọi khẽ.
Lăng Trường Phong dừng bước, đầu .
Tô Diệu Y y, nghiêm túc :
"Sớm ngày chiến thắng trở về."
Lăng Trường Phong bật , nụ hào sảng như gió:
"Tô Diệu Y, chờ trở về, chỉ sợ ngươi gọi một tiếng 'Lăng tướng quân' đấy."
Dứt lời, y dắt theo Cừu Thứ, ngoảnh đầu , hòa dòng Đạp Vân quân đang dần khuất bóng trong làn sương mờ.
Hôm , Biện Kinh vẫn ca múa tưng bừng, náo nhiệt như xưa.
Tô Diệu Y ở Tiểu Báo cố tình đề cập gì đến việc Tương Dương vây, cũng chẳng gây động tĩnh khi đêm khuya lặng lẽ rút Đạp Vân quân . Hành động giống như ném một viên đá nhỏ xuống hồ sâu — lặng lẽ một tiếng động, gợn lên nổi một tia sóng...
Sau khi Cừu Thứ rời , một đêm khuya nọ, Tô Diệu Y âm thầm đưa Ngu Đinh Lan về Tu Nghiệp Phường, tạm thời để bà cùng và Giang Miểu ở chung.
Nghe Ngu Đinh Lan đêm nào cũng trằn trọc, Giang Miểu lập tức xách từ trong bao quần áo chiếc la bàn của , hớn hở :
"Đừng lo, bá mẫu. Có khi là nhà phong thuỷ . Để điều chỉnh vài chỗ, đảm bảo tối nay bá mẫu ngủ ngon một giấc thẳng tới sáng!"
Tô Diệu Y giật giật khóe mắt, bản năng đưa mắt quanh kêu lên:
"Ngươi còn ai dám ngủ nữa? Ta cũng dám ở đây !"
Giang Miểu :
"Có ở đây, ngươi sợ gì?"
Tô Diệu Y lườm cô:
"Ngươi là thầy bói chứ pháp sư! Phong thuỷ còn xem nổi, đòi trừ tà?"
Hai cứ thế chí chóe một hồi, nhưng cũng nhờ mà sắc mặt Ngu Đinh Lan — vốn âm trầm mấy hôm nay — dần dịu . Bà thậm chí còn mỉm , hiếm hoi như hoa nở giữa ngày đông, chủ động dẫn Giang Miểu xem xét phong thuỷ trong nhà.
Ba cứ thế cùng ở trong Tu Nghiệp Phường suốt nửa tháng. Trong thời gian , Tô Diệu Y sai ít thám tử Tri Vi Đường theo dõi tin tức ở Tương Dương, nhưng những gì thu thập chỉ đếm đầu ngón tay.
Nàng cũng từng nghĩ đến việc tìm Dung Giới, nhưng ngại mối quan hệ giữa hai quá vi diệu nên thôi. May , đó tiền tuyến gửi về một phong thư nhà, khiến lòng vơi đôi phần lo lắng.
Biện Kinh lúc , dân chúng cũng dần quên mất chuyện Diêm Như Giới, còn bàn tán về Diêm gia, Cừu gia, cũng chẳng còn ai chỉ trích Tri Vi Đường. Cuộc sống dường như trở yên bình. Thế nhưng trong lòng Tô Diệu Y vẫn âm ỉ một cảm giác bất an, như cơn bão, trời thường yên tĩnh lạ thường...
Tại phòng nghị sự của Tri Vi Đường, Tô Diệu Y đang rà soát những tin tức các thám tử thu thập trong ngày.
Một thám tử tiến lên, trình bày:
"Chủ nhân, mấy ngày nay trong kinh xảy một vụ án g.i.ế.c trong mật thất, tình tiết ly kỳ, thể khai thác thành bài báo. Mời chủ nhân xem qua."
Tô Diệu Y lật sơ vài tờ, gật đầu:
"Đi theo quan phủ điều tra thêm. Còn bên trong cung thì ?"
Một nội thám bước tới, bẩm:
"Gần đây trong cung bàn tán nhiều nhất về việc hôn sự của Đoan Vương điện hạ."
Tô Diệu Y sững , ngẩng đầu hỏi:
"Ngươi ai sắp thành ?"
Nội thám đáp ngay:
"Đoan Vương điện hạ ạ."
Y giải thích:
"Điện hạ năm nay cũng đến tuổi thành gia lập thất. Lương Vương điện hạ bên thì một chính phi, hai trắc phi, hai mỹ cùng một vị tiểu hoàng tôn. Còn Đoan Vương điện hạ thì tới giờ vẫn lập gia thất, nên Thánh Thượng lệnh tuyển chọn vương phi, trong cung còn danh sách đang họa vẽ..."
Những còn lập tức xôn xao:
"Không nhà ai thiên kim lọt mắt xanh của hoàng gia!"
"Chắc chắn gia thế hiển hách . Đoan Vương điện hạ vốn Thánh Thượng yêu thương nhất, nào dễ mà gả !"
"Phải đó! Hồi Lương Vương còn cưới tiểu thư nhà Binh Bộ Thượng Thư dù nhan sắc bình thường, chỉ vì kết giao thế lực. Huống chi là Đoan Vương điện hạ, phận cao quý, nào chuyện chọn dân nữ vương phi ?"
Trong lúc đang chuyện hăng say, một nội thám bỗng lạnh toát sống lưng. Y lén liếc sang, thấy Tô Diệu Y đang lạnh lùng chằm chằm.
Y lí nhí hỏi:
"Chủ nhân... ngài như ?"
Tô Diệu Y thu ánh mắt về, mặt đổi sắc, ném một xấp tài liệu xuống bàn:
"Các ngươi lá gan càng ngày càng lớn, đến cả hậu viện vương gia cũng dám đem bàn tán! Còn dám xoi mói nữ tử thiên hạ nữa!"
Cả phòng lập tức im phăng phắc, ai nấy cũng lúng túng thôi.
Một lúc lâu , một nội thám rón rén hỏi:
"Vậy... chuyện đăng báo ạ?"
Tô Diệu Y trừng mắt, cầm bút sửa văn bản:
"Tất nhiên đăng."
Cuối cùng, lên báo cáo là một tỉnh thám. Y cẩn trọng hơn nhiều, dám lơ là:
"Tin tức lớn nhất mấy ngày qua là về Dung tướng."
Tô Diệu Y ngẩng đầu:
"Lại chuyện gì nữa?"
Tỉnh thám đáp:
"Chủ nhân ? Chỉ hai ngày nữa là đến sinh nhật của Dung tướng . Mấy ngày nay, Tương Dương vây, các đảng trong triều tranh luận càng thêm gay gắt — Lâu tướng chủ hòa, Dung tướng chủ chiến, hai bên giằng co ngớt. Trong tình hình , Dung tướng còn tổ chức yến mừng sinh nhật, chắc chắn sẽ nhiều phe phái trung lập lộ rõ thái độ. Đây sẽ là dịp để manh mối phân chia thế lực..."
Vừa , tỉnh thám xoa tay, vẻ mặt hăm hở, nóng lòng thử:
"Chủ nhân, ngài và Dung tướng kết nghĩa , sinh nhật Dung tướng, ngài nhất định sẽ tới tướng phủ dự tiệc, đúng ? Vậy thì cho tiểu nhân theo cùng ! Chỉ cần tới hiện trường, tiểu nhân nhất định sẽ tìm điểm yếu, lớn chuyện!"
Đợi mãi Tô Diệu Y đáp lời, trong lòng tỉnh thám bắt đầu bất an, khẽ gọi:
"… Chủ nhân?"
Tô Diệu Y chợt hồn, lơ đãng ngẩng mắt lên:
"Qua hai ngày nữa, là sinh nhật Dung Giới ?"
Nghe , tỉnh thám trong lòng lạnh phân nửa, nhịn lẩm bẩm:
"Chủ nhân đến sinh nhật Dung tướng cũng nhớ ? Vậy mà còn kết nghĩa …"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/giai-thuong-xuan-y-rpsx/chuong-101.html.]
"…"
"Vậy chủ nhân, về yến tiệc sinh nhật của Dung tướng…"
"Không ."
Tô Diệu Y dứt khoát cắt ngang, giọng dứt khoát như c.h.é.m đinh chặt sắt:
"Ta dặn bao nhiêu , đối với quyền thần trong triều, chỉ những việc vặt lặt vặt, tuyệt đối dính líu đấu đá đảng phái!"
Tỉnh thám hậm hực, cam lòng làu bàu:
"Vậy còn chủ nhân nhằm Lâu tướng thì ? Chẳng là chỉ cho quan châu đốt lửa, cho dân chúng thắp đèn …"
Không cam tâm, y lẩm bẩm tiếp:
"Thật sự thì tiểu nhân chỉ tướng phủ ngó qua, mấy bài chê yến tiệc sinh nhật xa hoa phô trương cũng mà…"
Tô Diệu Y chỉ cảm thấy đau đầu, xoa xoa giữa mày, khoát tay đuổi bọn họ :
"Việc hãy bàn, các ngươi lui xuống ."
Chờ đám thám tử rời , Tô Diệu Y mới buông tập tin tức dày cộp trong tay xuống, hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt.
Dung Giới, sắp tổ chức sinh nhật, còn chuẩn cả yến tiệc lớn…
Mà nàng thì .
Từ hôm ở Cừu phủ xảy chuyện ngoài ý , hai từng gặp . Nghĩ tới đây, Tô Diệu Y thấy buồn . Ngày , Dung Giới sống c.h.ế.t giữ chặt lấy nàng, bắt nàng hứa sẽ trốn tránh, tránh mặt . Vậy mà rốt cuộc, cũng hơn nửa tháng gặp .
Xử lý xong nội dung Tiểu Báo hôm nay, Tô Diệu Y bận rộn ở Kỵ Hạc Quán, lo liệu mấy việc liên quan tới kinh doanh. Chẳng mấy chốc đêm
khuya, lúc xe về đến Tu Nghiệp Phường, nàng mệt lử.
Dù khuya, trong nhà vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Tô Diệu Y bước chính sảnh, cơn buồn ngủ liền ập tới. Nàng lấy khăn che miệng ngáp một cái, lười biếng hỏi:
"Muộn thế , còn nghỉ ?"
Ngu Đinh Lan bước nhanh tới đón:
"Diệu Y, tướng phủ đưa thiệp mời tới."
Tô Diệu Y ngẩn , mơ hồ hỏi :
"Tới thì tới thôi, nhận lấy là , ngài còn cố ý chờ ở đây để với ? Giờ qua giờ nghỉ ngơi của ngài mà…"
Một giọng quen thuộc, trầm lạnh vang lên từ lưng Ngu Đinh Lan:
"Hôm nay là vãn bối đường đột."
Tô Diệu Y giật , chỉ thấy Ngu Đinh Lan khẽ nghiêng , để lộ Dung Giới đang trong chính sảnh, mặc thường phục màu trắng ngà.
Dung Giới dậy, khẽ cúi hành lễ với Ngu Đinh Lan:
"Vãn bối ban ngày bận việc, chỉ thể buổi tối đến đưa thiệp, phiền Cừu phu nhân tiếp khách, thật sự xin ."
Nói xong, sang Tô Diệu Y, nở một nụ nhàn nhạt.
Cơn buồn ngủ của Tô Diệu Y lập tức tan biến, nàng vô thức siết chặt khăn trong tay, mím môi đáp.
Ngu Đinh Lan liếc mắt qua giữa hai , khẽ ho một tiếng:
"Cũng trách Dung tướng. Ta chiều nay uống , buồn ngủ quá nên giờ mới thức. Giờ nghỉ đây."
Dứt lời, bà dẫn theo Đan Quế rời khỏi chính sảnh.
Trong sảnh chỉ còn Dung Giới và Tô Diệu Y.
Tô Diệu Y cụp mắt xuống, chỉ cảm thấy ánh đèn trong sảnh sáng quá mức, soi tới mức mặt nàng nóng lên, cảm xúc ngổn ngang đều nơi nào che giấu .
Nàng cắn răng , để một câu:
"Ra ngoài chuyện."
Dung Giới khựng giây lát, cũng lặng lẽ theo nàng ngoài.
Hai dạo bước đến chân tường viện, nơi ánh đèn còn chiếu tới, chỉ còn ánh trăng sáng vằng vặc soi rọi.
"Đưa thiệp mời, sai hạ nhân tới là , còn phiền đến Dung tướng tự mang đến?"
"Đương nhiên là để thể hiện thành ý."
Tô Diệu Y lưng về phía Dung Giới, lơ đãng đáp:
"Nếu là thành ý, sinh nhật , tất cả khách khứa chẳng lẽ ngươi cũng tự đưa thiệp từng từng một?"
"Sao nàng thật sự ?"
Tô Diệu Y ngẩn , :
"Đừng đùa nữa, khách đông như , ngươi mà tự gửi hết?"
Dung Giới bình thản hỏi :
"Ai với nàng là tổ chức đại tiệc? Chỉ là vài quen gặp mặt thôi. Ngoài nàng , còn Lý Trưng và Mục Lan."
Tô Diệu Y sững sờ.
Lúc nàng mới nhận , cái gọi là đại tiệc linh đình chẳng qua là tin đồn do Tri Vi Đường tự thêm mắm dặm muối mà . Nghĩ cũng , với tính tình của Dung Giới, chuyện ầm ĩ chỉ để mừng sinh nhật ?
Nàng cúi đầu suy nghĩ, chợt thấy Dung Giới tiến lên một bước, bóng hai chồng lên ánh trăng.
"Nghĩ thế nào ?"
Giọng của Dung Giới vang lên từ phía đỉnh đầu.
Tô Diệu Y khẽ run, cầm khăn tay siết nhẹ, đáp cho lệ:
"Biết , sẽ ..."
"Ta hỏi chuyện đó."
Tô Diệu Y ngạc nhiên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đang mỉm .
"Ta hỏi chuyện hôm ở y quán, nàng sẽ suy nghĩ kỹ càng."
Dung Giới cụp mắt nàng:
"Bây giờ nghĩ xong ?"
"..."
Nửa tháng trôi qua, cuối cùng vẫn thể tránh khoảnh khắc .
Tô Diệu Y đảo mắt, khẽ :
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
"Nghĩ xong ."
Ánh mắt Dung Giới ánh lên một tia sáng, lặng lẽ chờ đợi.
"Cơ hội, thể cho ngươi."
Vừa thấy Dung Giới vẻ mặt mừng rỡ bước tới, Tô Diệu Y liền lùi một bước, giọng xoay chuyển:
" chúng rõ , rốt cuộc là cơ hội gì. Nếu là cơ hội cưới hỏi danh chính ngôn thuận, thì ngươi khỏi cần nghĩ đến."
"..."
Trong một khoảnh khắc, Dung Giới thậm chí nghi ngờ chính nhầm .
"Xét cho cùng, năm đó là ngươi đào hôn , tái phạm sai lầm thứ hai. Như quá đáng ? Nếu ngươi chấp nhận thì thôi."
Tô Diệu Y dứt lời, xoay bỏ .
"Chờ ."
Dung Giới kịp hồn, đưa tay giữ nàng :
"Nói hết . Nếu hôn sự, còn là cơ hội gì?"
"Mấy năm nay ở Biện Kinh buôn bán, suốt ngày giao tiếp với đám thương nhân. Ngoài những bậc tiền bối tự giữ trong sạch, còn ai mà chẳng mấy mối nhân tình bên ngoài. Nếu họ thể , cũng thể ..."
Giọng nữ nhẹ nhàng như gió mát, vang lên tán cây đong đưa trong đêm trăng lạnh, càng thêm linh động, kỳ ảo.
"Xét thấy ngươi cũng miễn cưỡng vui vẻ, thể cho ngươi cơ hội ."
Sân viện lặng ngắt hồi lâu.
"Vậy tức là... ngay cả tiểu cũng , chỉ là một mối nhân tình?"
Dung Giới gọn gàng tổng kết.
"Chuẩn xác mà , ngay cả nhân tình chính thức cũng tính, nhiều lắm chỉ là... một mối vui chơi thôi."
"...”
Tô Diệu Y bỗng chột , lảng tránh ánh mắt , cứng giọng tiếp:
"Nói chung, cho dù ngươi và ở bên , ngươi cũng danh phận, thể công khai. Một khi tìm khác phù hợp để gả, ngươi tự động rút lui. Dù cũng loại hai chân hai chiếc thuyền."
"..."
Dung Giới cụp mắt, thần sắc khó dò.
Tô Diệu Y chớp chớp, lên tán lá lay động, lẩm bẩm như tự với .
"Ta , điều kiện đối với trưởng mà , thật sự là quá hoang đường. Huynh trưởng đường đường là tể tướng một nước, nữ nhân thế nào mà chẳng , cần gì hạ nhân tình danh phận? Vậy nên hôm nay cũng chỉ thuận miệng thôi, trưởng thì quên là . Thành Biện Kinh lớn như , tìm một vị lang quân tự nguyện đến cũng chẳng khó, thiếu một trưởng ..."
"Ta đồng ý."
Dung Giới đột ngột lên tiếng, cắt ngang lời nàng.
Lần , đến lượt Tô Diệu Y c.h.ế.t trân tại chỗ.
Nàng chậm rãi đảo mắt, ánh nữa dừng gương mặt Dung Giới, phần khó tin, hỏi nhỏ:
"…Ngươi đồng ý ?"
Gương mặt Dung Giới khuất trong bóng cây, giọng vang lên, vẫn còn giữ vẻ bình tĩnh:
"Ta đồng ý."
"…Đồng ý nhanh như , cần suy nghĩ? Ngươi cho rằng, chỉ cần mắt ứng phó qua loa, chuyện đều thể dễ dàng thương lượng?"
Tô Diệu Y bật lạnh:
"Dung Cửu An, khuyên ngươi nhất đừng ý nghĩ đó."
Không gian lặng ngắt trong đêm tối. Dung Giới khẽ thở dài, thở sâu kín.
lúc đó, mây tan, trăng hiện. Ánh trăng sáng trong chiếu rọi, soi rõ đôi mắt cô tịch của . Trong ánh mắt , bất đắc dĩ, bất an, tủi , nhưng tuyệt nhiên lấy một tia hy vọng.
Tô Diệu Y khựng .
Dung Giới khẽ , nhếch môi:
"Ta Tô Diệu Y thì . Ta cũng tin, nếu mai nàng gặp hợp ý hơn, sẽ lập tức đá khỏi cuộc đời ."
Hắn nâng tay, nghiêm túc thề thốt:
"Ta, Dung Cửu An, nguyện đối nguyệt lập thề: từ nay về , chỉ một vô danh vô phận bên cạnh Tô Diệu Y, dám bước lên chính đường, chỉ cần nàng đổi ý, tuyệt đối sẽ nhắc tới chuyện cưới xin, cũng đòi hỏi danh phận. Nếu vi phạm lời thề …"
"Được , !"
Tô Diệu Y nhăn mày, đưa tay bịt tai:
"Chuyện nam nữ chút mật cũng đại sự gì ghê gớm. Ngươi đừng mở miệng là thề sống thề chết, mà nổi hết cả da gà!"
Sân viện trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió đêm lùa qua rặng trúc, lá rụng xào xạc. Cơn gió xuân như vuốt ve, khiến lòng ngứa ngáy, bâng khuâng chẳng yên.
Không qua bao lâu, Dung Giới mới bật khẽ:
"Được."
Vừa dứt lời, bất ngờ khom lưng cúi đầu, rút ngắn cách giữa hai . Hương tuyết trúc thoang thoảng xông thẳng mũi.
Tô Diệu Y nheo mắt, lập tức giơ tay chống cằm :
"Ngươi gì ?"
Dung Giới thẳng mắt nàng, ánh chợt lóe, như ánh rơi xuống hồ sâu:
"Chẳng nàng , ở thành Biện Kinh ít tự nguyện dâng hiến cho Tô hành đầu ? Giờ là nhân tình do Tô hành đầu chỉ định, đương nhiên cũng tiến lên một bước… thử xem?"
Giọng thong thả, từng chữ như lăn qua kẽ răng, mềm mại mà dai dẳng, như thể móc câu, câu mất hồn phách Tô Diệu Y.
Đôi môi mỏng của vô tình lướt nhẹ qua lòng bàn tay nàng, thở nóng rực như b.ắ.n tia lửa, khiến gương mặt nàng đỏ bừng, thậm chí lan tận đến cổ.
"Ai chỉ định…"
Tô Diệu Y nghiến răng, dùng sức đẩy :
"Hiện tại chỉ cho ngươi một cơ hội thôi, ngươi còn chờ xét duyệt, tiếp tục nỗ lực."
Dung Giới bật , tay vòng qua eo nàng, kéo nàng gần, thở ấm nóng phả kín, vây chặt lấy nàng:
"Ừ, chẳng đang nỗ lực ?"
"……"
Hắn chậm rãi , giọng mơn man bên tai:
"Nhân tình, vô danh mới là nhân tình. Dù cũng để Tô hành đầu nếm thử một chút tư vị, mới thể hạ quyết tâm."
Tai Tô Diệu Y đỏ bừng như sắp bốc khói, nhưng bất chợt nàng trở chiếm thế chủ động, giơ tay nắm cằm Dung Giới, tư thế lười biếng ngạo nghễ, tựa như đang trêu đùa mỹ nhân.
Nàng ngẩng đầu, hé môi, vặn đối diện với hầu kết của , giọng khẽ khàng như hương lan, nhưng lời lẽ sắc bén:
"…Ngày khác nếm."
Dung Giới khẽ nuốt nước bọt, hầu kết chuyển động tự chủ, ánh mắt như hai hồ nước sâu khuấy đục .