Giai Thượng Xuân Y - Chương 107

Cập nhật lúc: 2025-06-01 04:25:10
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nửa tháng , phái đoàn giao thiệp giữa Biện Kinh và Bắc Địch cuối cùng tới gần Tương Dương, gần Ngạc Châu.

Ngày hôm đó, tuyết đầu mùa rơi xuống thành Ngạc Châu, tuy lớn nhưng gió cuốn , tạo thành những luồng gió lạnh thổi qua, mang theo lạnh cắt da thịt.

Trong thành Ngạc Châu, cảnh vật yên tĩnh mà nghiêm ngặt. Tương Dương đô thống Cam Tĩnh và các phó tướng cùng các quan viên lớn nhỏ của Ngạc Châu chờ sẵn tại cửa thành. Khi thấy đoàn ngựa xe cùng tùy tướng từ quan đạo chậm rãi tiến tới, Cam Tĩnh liền tự dẫn đầu đón tiếp.

“Tương Dương đô thống Cam Tĩnh, tham kiến Dung tướng.”

Màn xe xốc lên, một thanh niên khoác huyền bào đen từ xe ngựa bước xuống, dung mạo vô cùng xuất sắc, theo là một tỳ nữ mặc váy áo xinh , nghiêng bên cạnh lưng .

“Cam tướng quân.”

Dung Giới khẽ gật đầu, chút biểu cảm, vươn tay hiệu.

Tỳ nữ cung kính đưa lên một quả phù tiết, Dung Giới tiếp nhận và trao cho Cam Tĩnh.

Cam Tĩnh kỹ, xác nhận sai sót, mới trao cho một phó tướng bên cạnh. Sau đó, ông chắp tay, : “Dung tướng vất vả , bằng tới dịch quán nghỉ ngơi một ngày. Đêm nay hạ quan an bài xong, ở đô thống phủ mở tiệc, để Dung tướng tẩy trần đón gió…”

“Không cần nghỉ ngơi.”

Dung Giới khẽ trả lời, giọng điệu lãnh đạm: "Sau khi sứ đoàn an trí ở dịch quán, mời Cam tướng quân giải thích rõ ràng về sự thất thủ của Tương Dương, tỉ mỉ một .”

Nghe , ánh mắt Cam Tĩnh lóe lên, sắc mặt chút khó chịu. “Tương Dương thất thủ, hạ quan tấu lên bệ hạ…”

“Nói tỉ mỉ.”

Dung Giới lặp một : "Kể cả những lời tiện tấu chương cũng hết.”

“..Rõ.”

Cam Tĩnh theo sứ đoàn dịch quán, vẻ mặt trầm ngâm, còn phó tướng Thượng Võ, tay đeo đao nặng, cạnh ông, khó chịu, : “Đến đây mà vẫn còn cái kiểu tác phong đáng ghê tởm ? Gặp Bắc Địch, xem còn dám như !”

Cam Tĩnh trả lời, chỉ đầu xung quanh một lượt, ánh mắt lạnh lùng.

“Cái tên đại công tử Dung gia từ nhỏ nổi danh, bên ngoài khen ngợi thanh quý, đoan chính như ngọc, nhưng tướng quân thấy ?”

Thượng Võ bỗng nhiên đổi chủ đề:

"Hắn đến biên thùy với Bắc Địch đàm phán hòa bình, nhưng mang theo tỳ nữ xinh như hoa theo… Cái kiểu , bùn Bồ Tát qua sông khó mà đoán , vẫn còn tâm tư phong hoa tuyết nguyệt, tìm vui hưởng lạc... Xem , bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thì thối rữa!”

Cam Tĩnh lạnh, hạ giọng : “Cứ để vui vẻ một chút . Còn mấy ngày nữa, tù của sẽ lên đường, nhưng còn một việc lớn cần .”

Chậm rãi trong xe ngựa, lúc tỳ nữ lúc còn cúi đầu cung kính nay dựa vải nỉ ấm, ôm lò sưởi tay, khoác chiếc huyền bào cởi . Còn "chủ tử” của nàng, bên cạnh, nhắm mắt đ.ấ.m nhẹ lưng cho nàng.

“Cảm thấy đỡ hơn ?”

Dung Giới nàng, ánh mắt chút quan tâm: "Nãy bảo, cần theo. Tại cứ theo đến đây?”

Tô Diệu Y quấn chặt chiếc huyền bào, nhíu mày: "Vừa xe lâu quá, xương cốt như tan chảy hết …”

“Ta bảo mà.” Dung Giới thở dài: "Nàng chịu .”

Tô Diệu Y chút hổ thẹn, cố gắng thẳng : "Yên tâm, sẽ lời ngươi.”

Xe ngựa ngoài im lặng đến lạ, chỉ tiếng bánh xe lăn lóc.

Tô Diệu Y kìm , vén màn xe lên, ngoài.

Trong thành, các con phố vắng lặng, chỉ một vài cửa hàng còn mở cửa, lạnh lẽo. Các tướng sĩ cầm binh khí tuần tra, nhưng khí vẫn trống vắng, như thể thần hồn nát thần tính, khiến gian càng thêm hoang vắng.

Tô Diệu Y như đang suy tư điều gì đó, kéo màn xe xuống, về phía Dung Giới: "Bên ngoài nhiều quan binh..."

"Ngạc Châu gần Tương Dương, thành Tương Dương phá, dân Ngạc Châu hoang mang lo sợ, hẳn là phòng tránh loạn lạc."

Nếu vì sự bình yên của dân chúng, cần gõ cửa từng nhà? Hành động giống như đang điều tra ai đó.

Tô Diệu Y cảm thấy gì đó , nhưng tạm thời im lặng, bày tỏ thêm.

Sứ đoàn nhanh đến dịch quán, quan viên cùng hộ vệ đều an bài nơi ở. Gian nhà lớn nhất trong dịch quán dành cho Dung Giới. Tô Diệu Y lúc chỉ là tỳ nữ của Dung Giới, tất nhiên thể ở một trong một gian, Khuyết Vân liền mang hành lý của nàng phòng Dung Giới.

Tô Diệu Y chỉ lặng lẽ .

May mắn , gian phòng bình phong ngăn cách giữa trong và ngoài, đến nỗi khiến nàng bực bội.

Khi Dung Giới , Tô Diệu Y giường gỗ, bên ngoài bình phong.

"Ta sẽ ngủ ở đây buổi tối."

Tô Diệu Y dường như cố tình nhấn mạnh điều .

Dung Giới liếc mắt chiếc giường nhỏ với tấm trải mỏng và chiếc chăn, gì, ngược hỏi: "Tương Dương đô thống bàn về tình hình Tương Dương thành, nàng ?"

Tô Diệu Y dậy, sắc mặt nghiêm túc: "Đi."

Sau lời Dung Giới, Cam Tĩnh theo tới dịch quán, trong phòng nghị sự, ông bẩm báo về việc Tương Dương thất thủ.

"Đoàn quân áp giải lương thảo của Đạp Vân quân thành , nhưng Bắc Địch phục kích, cuối cùng chỉ còn tàn binh và một ít lương thảo. Chúng dùng cách để ngăn cản Bắc Địch, nhưng thể kéo dài lâu. Vì , hạ quan đành lệnh bỏ thành rút lui, nhưng thời gian quá gấp, chỉ thể đưa một ngoài..."

"Vì Đạp Vân quân của Bắc Địch trong đội quân?"

"Khi đó chúng nghi ngờ, thể là quân lính cài gián điệp Bắc Địch, họ ghi nhớ kế hoạch hành quân, âm thầm vẽ và giao cho Bắc Địch... Sau khi kiểm tra, chính là Diêm Như Giới, Phủ Kho Tư Lang Trung."

Nghe , Tô Diệu Y nhịn mà tự bóp c.h.ặ.t t.a.y , cố gắng kiềm chế lao chất vấn.

"Chứng cứ ?"

Dung Giới liếc nàng một cái hỏi.

Cam Tĩnh lấy một xấp thư tín: "Đây là thư từ của Diêm Như Giới, chứng tỏ ông liên hệ với Bắc Địch."

Dung Giới nhận lấy thư, chỉ xem qua một tùy tay đưa cho Tô Diệu Y.

Tô Diệu Y cúi đầu, ánh mắt lướt qua các lá thư. Chữ trong thư quả thực giống chữ của Cừu Thứ, nhưng đối với Bắc Địch tâng bốc, còn với Đại Dận thì oán hận. Dù thế nào nữa, những lời tuyệt đối thể là của Cừu Thứ!

"Chữ thể giả mạo, thư từ thể giả, chỉ dựa những điều mà tướng quân thể định tội và lệnh xử tử?"

Mặc dù hợp phép, nhưng , Tô Diệu Y vẫn kìm mà lên tiếng.

Cam Tĩnh nhíu mày nàng, kịp trả lời, thì Thượng Võ tức giận quát: "Tỳ nữ của tướng phủ mà cũng dám tuân quy củ? Chỉ là một kẻ hầu, dám chất vấn tướng quân?"

"Đấy là điều ."

Dung Giới nâng mắt lên, ngắt lời .

Thượng Võ nghẹn lời, mắt trừng to: "Ngươi..."

Cam Tĩnh gật đầu, về phía Tô Diệu Y: "Ngươi lý, nhưng ngoài thư từ, còn nhân chứng."

"Nhân chứng nào?"

"Chủ tướng Đạp Vân quân, Thiệu Hiên."

Tô Diệu Y đờ .

Cam Tĩnh sang Dung Giới: "Thiệu tướng quân khi thành ngừng nhắc tới chuyện trong quân gián điệp, phát hiện dấu vết chỉ về Diêm Như Giới. Đáng tiếc, Thiệu tướng quân kịp rút lui khỏi Tương Dương, giờ chắc hẳn ..."

Chết đối chứng.

Tô Diệu Y âm thầm cắn răng, siết chặt ngón tay để tăng thêm sức mạnh.

Cảm giác như điều gì đó, Thượng Võ ngừng khoe khoang: "Tên tặc tử Diêm Như Giới , chính tay sẽ c.h.ặ.t đ.ầ.u ông !"

Tô Diệu Y đột nhiên siết c.h.ặ.t t.a.y .

"Ngươi về ."

Dung Giới nghiêng đầu nàng một cái.

"… Vâng."

Tô Diệu Y cúi đầu một chút, mà rời .

Cái vấn đề ở Tương Dương nhất định vấn đề, hỏi cũng chẳng gì, chi bằng nàng tự điều tra!

Ra khỏi phòng, Tô Diệu Y liền hướng ngoài dịch quán, Khuyết Vân bỗng từ một bên xông , rời nửa bước theo sát nàng.

Tô Diệu Y dừng , đầu y.

“Công tử sớm phân phó, chỉ cần đến Ngạc Châu, bất kể nương tử , tiểu nhân đều theo sát.”

“…… Đi thôi.”

Tô Diệu Y dẫn theo Khuyết Vân rời khỏi dịch quán, theo chỉ dẫn của Chúc Tương, nàng tìm một địa chỉ và đến chi nhánh Tri Vi Đường ở Ngạc Châu.

Biên quan hiện đang căng thẳng, việc mở chi nhánh tại đây là lựa chọn . hai năm , Chúc Tương từng với Tô Diệu Y rằng ở Ngạc Châu đang mở mô phỏng tờ tiểu báo, tuy khó tìm nhưng vô cùng giá trị, vì thế Tô Diệu Y mới quyết định mở chi nhánh tại Ngạc Châu.

Trước đây, khi thành Tương Dương phá, Cừu Thứ mật thám trong thành truy đuổi, chính là nhờ Tri Vi Đường ở Ngạc Châu cung cấp tin tức kịp thời, gần như đồng thời với báo cáo quân sự gửi về Biện Kinh.

Nói cũng khéo, Ngạc Châu giáp giới với Bắc Địch, nơi mười mấy thành trì, nhưng Ngạc Châu là nơi duy nhất chi nhánh Tri Vi Đường. Hơn nữa trong cuộc hòa đàm với Bắc Địch, sứ đoàn cũng chọn Ngạc Châu điểm dừng chân, điều càng tạo thuận lợi cho Tô Diệu Y trong công việc.

Tô Diệu Y và Khuyết Vân dọc các con phố, gặp nhóm quan binh đang tuần tra. Họ yêu cầu những qua đường trình hộ tịch, nếu phát hiện hợp lệ, sẽ lập tức bắt giữ.

Tô Diệu Y dừng nghỉ ngơi một lát, thấy cảnh tượng , khẽ nhíu mày, thu hút sự chú ý của các quan binh.

Người cầm đầu tiến đến, giọng thô lỗ hỏi: “Các ngươi, hai từ đến? Hộ tịch lộ dẫn, đưa xem nào.”

Khuyết Vân lập tức tiến lên một bước, lấy lệnh bài của sứ đoàn.

“À, thì là sứ thần từ Biện Kinh.”

Quan binh thu thanh kiếm, chuẩn rời .

Tô Diệu Y lên tiếng gọi , hỏi: “Xin hỏi đại nhân, trong thành hiện đang điều tra ai ?”

Quan binh liếc Tô Diệu Y, lẩm bẩm một câu: “Điều tra mật thám Bắc Địch.” Sau đó lưng .

“Mật thám Bắc Địch……”

Tô Diệu Y lặp thấp giọng.

Khuyết Vân ở bên cạnh nhắc nhở nàng: “Nương tử, tới .”

Tô Diệu Y theo ánh mắt của Khuyết Vân, thấy nhóm quan binh tránh , lộ biển hiệu "Tri Vi Đường" bên đường.

Chi nhánh Tri Vi Đường ở Ngạc Châu thể so với Biện Kinh Lâm An, quy mô chỉ tương đương với thư phô Tô gia ở Lâu huyện, bên trong chỉ một quản sự trẻ tuổi, là tử của Chúc Tương, cũng là đồ mà Chúc Tương quý trọng nhất, tên là Chúc Kiên.

Lúc , Tô Diệu Y hiểu tại Chúc Tương từ bỏ các chi nhánh ở Lâm An và Kim Lăng, đưa Chúc Kiên đến tận biên giới.

Giờ nghĩ , điều đó chỉ vì rèn luyện mà còn vì tầm xa, thấu suốt tình huống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/giai-thuong-xuan-y-rpsx/chuong-107.html.]

Với thế cục hiện tại ở Ngạc Châu, nếu là khác, khó mà vững .

“Nhị vị gì? Sách đều ở kệ sách, tự lấy , Tiểu Báo hôm qua thì vẫn còn, hôm nay thấy……”

Chúc Kiên tính toán bàn, ngẩng lên, thấy Tô Diệu Y bước , giọng bất giác ngừng , mắt trợn lên như thể tin , xoa xoa mắt: "A, chủ nhân?”

Chúc Kiên từng theo học với sư phụ ở Tri Vi Đường Biện Kinh, nên khi thấy Tô Diệu Y liền nhận ngay.

Y trợn tròn mắt, vội vàng chạy từ quầy : "Chủ nhân đến Ngạc Châu? Khi nào đến? Sao báo cho ?”

Còn để Tô Diệu Y lên tiếng, y nhanh chóng đổi vẻ mặt, bừng tỉnh hiểu : "À, chắc là cùng với sứ đoàn của Dung tướng thành. tại thời điểm loạn lạc thế , Ngạc Châu trong thành hết, chủ nhân vất vả ngàn dặm xa xôi đến đây?”

Tô Diệu Y định lên tiếng, nhưng Chúc Kiên một nữa cắt ngang.

“A, chắc là vì Cừu lão bản chết! Vì Tương Dương thành mà tìm chân tướng!”

Chúc Kiên nhíu mày: " trong lúc chiến loạn thế , ngài đến đây thật sự là quá mạo hiểm……”

“……”

Chúc Kiên dừng một chút, bỗng nhiên nghi hoặc về phía Tô Diệu Y: "Chủ nhân, ngài ?”

Tô Diệu Y thở phào một , mỉm : "Ngươi cũng cho cơ hội mà.”

Chúc Kiên sửng sốt, ngay lập tức hổ mà vỗ mặt : "Nhìn , há mồm mà điểm dừng gì! Chủ nhân, mời ngài lên lầu.”

Chúc Kiên dẫn Tô Diệu Y lên lầu, tự nhiên vẫy tay chào Khuyết Vân: "Huynh , ngươi giúp trông coi cửa hàng một lát.”

Khuyết Vân: “……”

Lên đến lầu, Tô Diệu Y xuống, Chúc Kiên liền bắt đầu lục tung thứ thu thập , chất đống tất cả lên mặt Tô Diệu Y.

Thậm chí, khi Tô Diệu Y kịp lên tiếng hỏi, Chúc Kiên đổ tất cả những gì tra và cả những thứ tra rõ một cái sọt.

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

“Tương Dương đô thống Cam Tĩnh, chắc chắn vấn đề. Dù thể ngăn cản Bắc Địch, rút lui khỏi Tương Dương Thành cũng để bá tánh . hỏi thăm kỹ, tất cả những mang về Ngạc Châu đều là thuộc cấp, tín của . Trong đó, nhiều phụ nữ và trẻ em, mà đều là gia quyến của Cam Tĩnh và những thuộc hạ! Không một dân thường nào……”

“Hơn nữa, từ khi Cam Tĩnh đến Ngạc Châu, bắt đầu lùng sục khắp nơi trong thành, tìm kiếm cái gọi là mật thám Bắc Địch. theo dõi mấy ngày, những nghi ngờ đều hộ tịch, là dân của Ngạc Châu, thậm chí thể xác định liệu bọn họ là những chạy từ Tương Dương Thành .”

Tô Diệu Y ngẩn , Chúc Kiên: "Nói cách khác, trong mắt Cam Tĩnh, dân Tương Dương Thành ngang hàng với Bắc Địch mật thám?”

Chúc Kiên trầm ngâm một lát, phán đoán của : "Nói bằng , Cam Tĩnh đang giả vờ quét sạch mật thám, nhưng thực là bắt giữ dân Tương Dương Thành chạy nạn.”

Thay đổi cách diễn đạt, tính chất câu chuyện liền khác.

Tô Diệu Y nhíu mày, như đang suy nghĩ điều gì.

“Theo thấy, Tương Dương Thành chắc chắn xảy chuyện gì đó, mà Cam Tĩnh cho khác .”

Chúc Kiên thôi: "Chủ nhân, kỳ thực trong lòng luôn một suy đoán…”

“Ngươi .”

“Ta hoài nghi, chính Cam Tĩnh là theo địch phản quốc! Và Cừu lão bản là tìm để chịu tội !”

Chúc Kiên một phán đoán chấn động.

Tô Diệu Y sắc mặt căng thẳng, xoay đóng hết cửa sổ lầu hai, mới xuống: "Ta cũng từng nghĩ đến khả năng . một điểm thể giải thích, nếu Cam Tĩnh thực sự theo địch phản quốc, trực tiếp mở cửa thành Tương Dương, quy hàng Bắc Địch? Vì rút , giả tạo chứng cứ và tìm tội, tạo một kế hoạch phức tạp như ?”

Chúc Kiên gì.

ngươi sai, Cam Tĩnh lùng bắt dân Tương Dương Thành chạy nạn, chắc chắn nguyên nhân... Có thể sợ dân sự thật!”

Tô Diệu Y Chúc Kiên: "Trong mấy ngày tới, ngươi chú ý đến những quan binh đó, xem họ bắt ai, cũng để ý xem ai đang trốn tránh bọn họ ... Chúng tìm những khi Cam Tĩnh kịp hành động.”

“Rõ.”

Từ Tri Vi Đường ngoài, sắc trời dần tối.

Tô Diệu Y trở về dịch quán, đem những chuyện hôm nay với Dung Giới và cùng thương thảo, nhưng phát hiện trong phòng.

“Dung tướng hiện giờ đang ở chính đường dùng bữa……”

tớ của dịch quán một nửa, còn kịp tiếp “Cam Tướng quân mở tiệc tiếp đãi Dung tướng đón gió tẩy trần." thấy Tô Diệu Y nhanh chóng xoay , lập tức hướng chính đường tới.

Bên ngoài trời lạnh buốt, tuyết rơi dày đặc, nhưng trong chính đường ấm áp, lửa than cháy rực mang đến một chút ấm.

Khi Tô Diệu Y vội vàng bước chính đường, nàng thấy một nhóm vũ nữ trong trang phục mát mẻ đang nhảy múa giữa sảnh, còn ba mỹ nữ xinh , hai bên cạnh Cam Tĩnh, một Dung Giới, đang cúi mời rượu.

“……”

Tô Diệu Y dừng , định rời , nhưng giữa đám duyên dáng, hoa mỹ, Dung Giới vẫn từ khe hở thấy nàng, chiếc áo choàng trắng nổi bật.

Dung Giới nhíu mày, vung tay áo phất mạnh, đẩy ly rượu qua một bên, ánh mắt dừng bóng dáng Tô Diệu Y đang rời : "Đứng .”

Theo lời , tiếng nhạc ngừng . Cam Tĩnh và các quan khách sửng sốt, theo ánh mắt Dung Giới, lúc mới phát hiện Tô Diệu Y đang ở cửa.

Các vũ nữ cũng lúng túng , một bước sang hai bên, trong khi một về phía Tô Diệu Y.

Tô Diệu Y cắn môi, trong lòng mắng Dung Giới một tiếng, hít một thật sâu, , đối diện ánh mắt của .

“Lỗ mãng, hấp tấp ? Còn mau đây hầu hạ.”

Dung Giới lên tiếng.

“…… Vâng.”

Tô Diệu Y khẽ uốn hành lễ, đó mới cúi đầu, ánh mắt lướt qua và bước nội đường, lặng lẽ bên cạnh Dung Giới, mi mắt khẽ cụp.

“Các ngươi đây gì, chẳng lẽ bản tướng quân gọi các ngươi đến là vì cho Dung tướng vui vẻ ? Hay là các ngươi chỉ ở đây xem náo nhiệt?”

Cam Tĩnh quát lớn, ánh mắt về phía nhóm hầu rượu nữ đang vụng về Dung Giới: "Các ngươi tay chân vụng về, rót rượu cũng xong. Chủ gia các ngươi ngày thường dạy dỗ các ngươi thế nào ? Nếu hôm nay thể Dung tướng vui lòng, để ngài uống xong ly rượu , thì để các ngươi về.”

Nhìn như đang mắng các hầu rượu nữ, nhưng thật cơn tức nhắm Dung Giới.

Nhìn thấy các hầu rượu nữ run rẩy, sắc mặt trắng bệch, Tô Diệu Y đành lòng, khẽ vươn tay, nhẹ nhàng tiếp lấy chén rượu từ tay cô.

Hầu rượu nữ ngẩn , ngơ ngác đưa chén rượu cho Tô Diệu Y. Nàng khẽ xoay tay, mang chén rượu đến gần Dung Giới, ánh mắt chớp động.

“Đại nhân chỉ thể uống rượu trong tay nô tỳ.”

Tô Diệu Y nhẹ .

Như , Tô Diệu Y giải vây cho hầu rượu nữ, cố tình tạo vẻ kiêu ngạo, bướng bỉnh.

Tuy nhiên, nàng là một dễ dàng chuyện, giọng điệu mềm mại, miệng lưỡi cũng uyển chuyển. Đứng bên cạnh Dung Giới, nàng thậm chí cúi , thẳng lưng , tay cầm chén rượu đưa tới môi Dung Giới, khiến khó lòng phân biệt ai là chủ nhân, ai là nô tỳ.

Cái , biến buổi mời rượu thành một màn thưởng rượu đầy ý vị, khiến khác khỏi thầm suy nghĩ.

Thượng Võ ngẩng đầu, ánh mắt dừng , liền thấy hầu rượu nữ đưa rượu cho Dung Giới, nhưng cảm thấy hứng thú, bất mãn đẩy tay cô .

Dung Giới liếc mắt , đó cúi đầu nhấp một ngụm rượu.

“Thì Dung tướng gần nữ sắc, mà là giai nhân trong lòng.”

Cam Tĩnh lớn, vung tay đẩy hầu rượu nữ lui sang một bên, hiệu các vũ nữ tiếp tục múa hát.

Khi âm nhạc dần dần tắt, Tô Diệu Y lui về phía Dung Giới, như thể ly rượu do nàng rót cho Dung Giới.

“Rượu dám đưa mặt ?”

Dưới làn nhạc lướt qua, Dung Giới đổi sắc mặt mà chất vấn Tô Diệu Y.

“Đừng nghĩ lừa . Rượu ngửi qua, chẳng vấn đề gì, độc, ngươi c.h.ế.t .”

“……”

Thấy gì, Tô Diệu Y nghi ngờ phán đoán của , thể cúi , nghiêng cầm chén rượu lên và thử : "Rượu thật sự bỏ thêm gì mà? Hay là thêm cái gì?”

Dung Giới nghiêng đầu nàng, thần sắc bình tĩnh, ánh mắt chút đáng sợ: "Hay là, nàng cũng thử một ly .”

“……”

Tô Diệu Y bỗng cảm thấy da đầu tê dại, thể gì khác ngoài việc cứng , xoay tay đổ hết chén rượu đất.

Nàng quanh, mắt lướt qua bầu rượu và các vũ nữ phía , trầm tư. Dung Giới hạ thuốc ?

nàng kiểm tra, chắc chắn gì lạ.

Mấy năm qua, khi nàng tham gia các yến tiệc, luôn cảnh giác. Sau khi suýt gặp tình huống hạ độc, nàng mời một nữ y thuật cao minh giúp phân biệt các loại độc dược, mê dược và xuân dược.

Chính vì , mới dám mạo hiểm rót rượu cho Dung Giới.

Nghĩ đến đây, Tô Diệu Y cảm thấy Dung Giới hẳn là đang hù dọa nàng. Giấu ý định, nàng xoay , đổ hết chén rượu còn , thẳng lên, nét mặt khôi phục bình thường.

Dung Giới im lặng, lặng lẽ nhặt chén rượu lên, trong lòng khẽ thở dài.

Chén rượu , thật gì lạ.

rượu Ngạc Châu vốn nổi tiếng là trợ hứng, ngay từ lúc chế tác cho thêm các loại dược thảo…

May mà chỉ uống một ngụm nhỏ.

“Dung tướng đại nhân……”

Sau khi uống xong ba vòng rượu, Thượng Võ lên, đẩy vội hầu rượu nữ qua một bên, loạng choạng bước tới Dung Giới.

Gã chống hai tay lên án, ánh mắt sắc bén Tô Diệu Y: "Dung tướng đại nhân… Cái nô tỳ bên cạnh ngài, tuy xinh , nhưng tính tình ghen tuông dễ chịu… Ngài là tướng của quốc gia, chẳng lẽ thể vì một nữ tỳ thấp hèn mà giữ trong sạch ?”

Mùi rượu nồng nặc xộc , khiến Tô Diệu Y khỏi nhíu mày, nàng lùi một chút, nép về phía Dung Giới.

Dung Giới nghiêng , ánh mắt lạnh lẽo về phía Thượng Võ: "Thượng tướng quân rốt cuộc điều gì?"

Thượng Võ vẫn rời mắt khỏi Tô Diệu Y, miệng nhếch lên một nụ gian xảo: "Mạt tướng trong phủ một vị mỹ tỳ, mặc dù thể sánh với tỳ nữ của Dung tướng về sắc , nhưng một hương vị khác biệt... Mạt tướng cùng Dung tướng đổi, dùng mỹ tỳ của mạt tướng để đổi lấy tỳ nữ của Dung tướng..."

Sắc mặt Tô Diệu Y bỗng đổi.

Nàng lo lắng Dung Giới sẽ giao , mà là vì ánh mắt thèm thuồng của Thượng Võ chằm chằm , khiến nàng cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Dung Giới vẫn bình thản Thượng Võ, bỗng nhiên khẽ , nhưng trong ánh mắt chứa đựng sự lạnh lẽo.

Nếu là quen , giờ sẽ cảm thấy lạnh sống lưng, lập tức tránh xa. Thượng Võ, vì say rượu, chẳng nhận điều đó, vẫn vô tư như một kẻ ngu ngốc, liều lĩnh tiến lên. Gã tưởng rằng Dung Giới đang cho phép , vui mừng giơ tay, định lướt qua Dung Giới mà đến gần Tô Diệu Y...

"A!"

Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng cùng với ánh sáng lạnh lẽo lóe lên.

Tiếng nhạc trong đại sảnh bỗng dưng ngừng , ngay lập tức, các vũ nữ sân khấu hoảng sợ kêu lên vội vã tháo chạy ngoài.

Trên bàn tiệc, Dung Giới giơ tay, ánh mắt lạnh lùng, c.h.é.m mạnh xuống.

Một nhát chủy thủ sắc bén xuyên thẳng qua bàn tay Thượng Võ.

Loading...