Giai Thượng Xuân Y - Chương 110

Cập nhật lúc: 2025-06-01 04:25:18
Lượt xem: 51

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“……”

Bạt Đô ánh mắt co , vẫn thể tin nổi mà trừng mắt Dung Giới.

“Lĩnh chủ hiểu lầm gì về thực lực của Đại Dận ?”

Dung Giới mỉm đáp: "Tương Dương Thành dân chỉ vỏn vẹn vài vạn, một trăm lượng vàng cho mỗi , cũng chỉ là một khoản tiền nhỏ. Nếu Đại Dận chuộc , cần dùng đến quốc khố, chỉ cần các phú thương quyên góp là đủ bù lỗ. Mười ba tòa thành đúng là khó khăn một chút, nhưng để đổi mạng sống của bao nhiêu dân Tương Dương, chuyện thể thỏa thuận… Chỉ là đó, phiền lĩnh chủ hãy cùng bàn kỹ về vấn đề mười ba tòa thành, để thể truyền tin về Biện Kinh.”

Dung Giới Bạt Đô, ánh mắt thâm trầm: "Lĩnh chủ, nếu ngươi g.i.ế.c , e rằng còn ai thể mang về trăm vạn lượng vàng và mười ba tòa thành cho ngươi nữa .”

“……”

Bạt Đô chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng cũng giơ tay lên.

Mũi d.a.o sắc lẹm cổ Dung Giới liền dừng , hề động.

Bạt Đô nghiêng , nhường đường cho Dung Giới thành: "Dung tướng, mời.”

Dung Giới chắp tay thi lễ, bước trong thành.

Bạt Đô vẫn im, nhúc nhích. Phó tướng đến gần, hạ giọng hỏi: "Lĩnh chủ, liệu chúng tên tiểu nhân họ Lâu lừa gạt? Đại Dận rõ ràng thực lực như , chỉ hứa cho chúng sáu tòa thành và năm mươi lượng vàng mỗi ?”

Bạt Đô nghiến răng, tức giận : "Đại Dận những kẻ gian xảo, lừa gạt từ thủ đoạn!”

nếu chúng đổi ý định, động thủ nữa, liệu sẽ công bằng với họ Lâu?”

“Buồn . Hiện giờ là Bắc Địch đang thế thượng phong, lo nghĩ về công lý của một quốc gia bại trận?”

Bạt Đô lạnh, nhíu mày, vung tay lên hiệu tiếp tục : "Thôi, để hãy .”

Bạt Đô dẫn Dung Giới thành, đến phủ của Cam Tĩnh, nơi chiếm của riêng. Giờ đây, Dung Giới dẫn nơi để tạm trú. Dọc đường từ cổng thành đến phủ Cam Tĩnh, Dung Giới âm thầm quan sát xung quanh.

Tương Dương Thành lúc hỗn loạn vô cùng, các con phố, ngõ hẻm vẫn còn vương vãi dấu vết của những trận chiến ác liệt, bụi bặm phủ đầy, ai dọn dẹp, rơi cảnh sinh tử.

Đi dọc đường, nơi đầu ngõ, Dung Giới thấy những xác c.h.ế.t của Đạp Vân quân chất đống, nhưng vẫn thể cảm nhận , mặc dù Cam Tĩnh và những của ông đào thoát, nhưng Đạp Vân quân và dân chúng Tương Dương vẫn chiến đấu đến giây phút cuối cùng, cho đến khi thành trì phá hủy.

Khi đến gần phủ, qua một khu chợ, Dung Giới về phía ánh đuốc lập lòe. Lạ , thấy một buôn bán nào, chỉ thấy một đám tù binh của Đại Dận!

Họ là những dân tay , hoặc là những binh sĩ Đạp Vân quân thương, bó buộc với thành từng nhóm nhỏ. Dưới ánh sáng lạnh lẽo của đêm đông, họ co ro, ném cho một tấm chiếu mỏng, run rẩy vì lạnh. Khuôn mặt họ tái nhợt như tro tàn, dù còn sống nhưng ánh mắt mất hồn, tựa như những con vật dắt chờ chết.

Dung Giới chằm chằm những gương mặt đó, ánh mắt sâu thẳm, vô thức siết c.h.ặ.t t.a.y trong áo choàng.

Những năm qua, dân chúng Đại Dận yếu ớt, sợ hãi, và khiếp chiến. Nỗi sợ hãi chỉ ăn sâu trong xương tủy Dận mà còn khắc đầu óc Bắc Địch. Họ tính toán rằng Dận sẽ dám phản kháng, vì cần cử nhiều canh giữ đám tù binh . Chỉ đơn giản là ném họ đây, để họ tự sinh tự diệt.

Dung Giới đảo mắt qua những gương mặt , nhưng thấy bất kỳ ai quen thuộc.

Hắn hạ màn xe, thu ánh mắt, tiếp tục lên đường.

Những tù binh hình như là nam thanh niên, nữ nhân hài tử...

Theo như lời của Lăng Trường Phong, ban đầu họ định hộ tống những già, nữ nhân và hài tử khỏi thành, nhưng vì Cam Tĩnh phá hủy mật đạo, chỉ còn những nhỏ tuổi thể chui qua.

Giờ đây, thấy nữ nhân và hài tử, liệu Bạt Đô và đám của gã vẫn phát hiện nơi họ ẩn nấp? Nếu nữ nhân và hài tử còn sống, liệu Lăng Trường Phong và Trọng Thiếu Huyên thể còn sống sót ? Nếu , là những tướng lĩnh thủ thành, họ sẽ treo đầu thị chúng khi thành phá...

Đang mải nghĩ ngợi, xe ngựa dừng Cam phủ.

Dung Giới mười mấy tướng sĩ Bắc Địch dẫn Cam phủ. Những chỉ "áp giải" cho , chẳng xem gì, thậm chí ngay cả xiềng xích cũng cho mang, mà cứ lười biếng vòng quanh, chẳng gần chẳng xa.

Khi qua khu hoa viên phía Cam phủ, hai tướng sĩ Bắc Địch say khướt từ chạy , lao thẳng tới mặt Dung Giới, miệng lảm nhảm bằng thứ ngôn ngữ khó hiểu.

Hai tên ma men lảm nhảm chẳng rõ ràng, Dung Giới vẫn thể hiểu , chỉ lờ mờ câu "Hắn chính là thừa tướng Đại Dận - Dung Giới" từ đám tướng sĩ Bắc Địch áp giải .

“Dung… Giới…”

Một tên tướng sĩ với bộ râu quai nón say khướt lảo đảo , định kỹ Dung Giới, nhưng rõ là cố ý vô tình, gã đụng Dung Giới một cái khá mạnh.

Dung Giới đ.â.m , lảo đảo một bước, đôi mày khẽ nhíu .

Tên tướng sĩ say khướt to, miệng lắp bắp bằng tiếng Trung mấy lưu loát: “Thừa tướng Đại Dận…yếu ớt như …”

Những xung quanh hiểu , nhưng tất cả đều lớn, tiếng tràn ngập sự trào phúng và khinh miệt.

Tên tướng sĩ râu quai nón hề kiêng nể, giơ tay ấn mạnh vai Dung Giới, chằm chằm , : “Nghe các ngươi ở Trung Nguyên một tên nam nhân, cũng... cũng gọi là gì Giới, đường đám nữ nhân dọa cho c.h.ế.t khiếp... Ngươi, thừa tướng đại nhân , liệu đụng một cái, tật ?”

Dung Giới ánh mắt thoáng đổi, lặng lẽ ánh mắt của tên râu quai nón.

Vừa chạm ánh mắt , tên tướng sĩ râu quai nón đột ngột đổi sắc mặt, cong . Còn kịp để Dung Giới tránh , tên tướng sĩ phun một ngụm rượu say xỉn, trúng ngay sương bào của Dung Giới…

Tại yến thính Cam phủ.

Bạt Đô, lĩnh chủ Bắc Địch, mở tiệc khoản đãi sứ thần Đại Dận. Gã ở vị trí chủ tọa, tay cầm chén rượu, như Dung Giới, đang bên cạnh với sắc mặt khó chịu.

“Nghe hôm nay hai bộ hạ của mạo phạm Dung tướng, Dung tướng mất mặt…”

Bạt Đô : "Nam tử Bắc Địch chúng câu nệ tiểu tiết, Dung tướng hẳn là sẽ để ý chứ?”

Dung Giới bỏ chiếc sương bào bẩn, chỉ mặc áo gấm đơn giản, ở phòng ngoài, qua gió lạnh khụt khịt hai tiếng, hỏi : “Nếu để ý, thì lĩnh chủ nguyện đem hai đó giao cho xử lý ?”

Bạt Đô nhíu mày, vẻ yêu cầu của Dung Giới chút ngoài dự đoán, nhưng giấu sự vui: "Chỉ là một chiếc sương bào, mà hai đó cũng cố ý . Thừa tướng một quốc gia, so đo với hai tên say rượu chứ?”

“Dung mỗ là sứ thần Đại Dận, ngay cả lĩnh chủ cũng thể kính trọng, mà hai tên đó, là hạ nhân của lĩnh chủ, dám ban ngày say rượu, bỏ bê nhiệm vụ, năng lỗ mãng mặt khách. Hành động của họ chỉ Dung mỗ mất mặt, mà còn khiến lĩnh chủ và Đại Dận mất thể diện.”

Bạt Đô nhíu mày, rõ ràng tức giận, nhưng nhớ đến những điều Dung Giới về mười ba tòa thành trì, cuối cùng vẫn kiềm chế, kéo dài thêm sự việc .

“Chỉ là hai tên vô danh tiểu thôi.” Bạt Đô phất tay: "Nếu ngươi thật sự xử lý bọn họ, tối nay sẽ sai đưa họ đến chỗ ngươi, tùy ngươi quyết định.”

Dung Giới dậy, chắp tay về phía Bạt Đô: "Đa tạ lĩnh chủ.”

Bạt Đô buông chén rượu xuống, ánh mắt híp Dung Giới: "Dung tướng, thể hiện thành ý, đến lượt ngươi .”

Dung Giới hiểu ý, từ trong tay áo lấy một cuộn bản đồ.

“Đây là vật gì?” Bạt Đô hỏi.

“Đây là bản đồ lãnh thổ Đại Dận.”

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Bạt Đô lập tức thẳng dậy, ánh mắt lóe lên tia sáng sắc bén.

Dung Giới thì , thực sự cho vẽ bản đồ lãnh thổ quốc gia, dâng mười ba tòa thành trì. Tuy nhiên, giữa mười ba tòa thành , cái nào sẽ giữ , cái nào đổi, đó là một cuộc giằng co dài lâu, thể thành trong một sớm một chiều.

Sau khi kết thúc ngày thứ nhất của trận cờ, Dung Giới trở thiên viện phía Tây Nam của Cam phủ, về đến, thấy hai tên lính say rượu của Bắc Địch đang mái hiên.

Dung Giới thèm để ý, lạnh lùng bước qua bọn họ, mở cửa bước trong. Bốn bề im ắng, hai tên tướng sĩ Bắc Địch một cái, lặng lẽ theo Dung Giới phòng.

Trong phòng, ánh nến vẫn còn bập bùng. Dung Giới cầm đuốc, xoay , hai mặt. Đó là những kẻ từng khiến chú ý, với bộ râu quai nón rậm rạp và giọng rõ ràng. Hắn thốt lên: “Tai họa để ngàn năm. Lăng Trường Phong, ngươi quả nhiên chết.”

Nếu Lăng Trường Phong, chắc chắn Dung Giới nghĩ đến kế sách khác ngay từ đầu…

Ngọn đuốc tắt, ánh sáng mờ dần, và lúc đó, mặt của hai lộ . là Lăng Trường Phong và Trọng Thiếu Huyên, những tưởng mất tích từ lâu.

****

Mấy ngày qua, tin tức gì từ Tương Dương, Tô Diệu Y ở Ngạc Châu trong thành cũng lo lắng yên. Đêm đến, chỉ cần tiếng tuyết rơi cành cây, là nàng giật tỉnh giấc, vội vàng lao ngoài, sợ tin từ Tương Dương.

Chính vì , nàng sống trong cảnh thần hồn nát thần tính suốt mấy ngày. Cuối cùng, ba ngày , đêm khuya, khi ngoài thành Ngạc Châu vắng lặng, phủ tướng nhận một mũi tên mang theo thư từ Bắc Địch.

Nhận tin, Tô Diệu Y lập tức khoác áo, dậy vội vàng rời khỏi dịch quán, hướng về phủ nha Ngạc Châu.

Phủ nha ánh đèn sáng trưng. Tri châu Ngạc Châu đang cùng bàn luận, ông tháo thư từ mũi tên ném . Mới qua, sắc mặt đổi ngay lập tức.

Tô Diệu Y cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng ầm, trái tim gần như ngừng đập một nhịp. Không màng đến phận lễ nghĩa, nàng vội vàng tiến lên, giật thư từ tay tri châu.

Khuyết Vân ngăn cản, sắc mặt tái nhợt, qua cùng Tô Diệu Y bức thư.

Khi rõ chữ ký “Dung Giới” bức thư, cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.

“Dung tướng …” Tri châu đại nhân an ủi họ, nhưng ngay đó sắc mặt cổ quái : “Chỉ là Bắc Địch thật sự quá hung hãn…”

Sau khi xác nhận Dung Giới an , Tô Diệu Y vội vàng chạy đến chỗ tri châu, nhận , cẩn thận xem bức thư của Dung Giới.

“Một trăm lượng vàng một , mười ba tòa thành trì…”

Khuyết Vân hít một lạnh, cắn chặt môi: "Bọn họ thật sự dám những lời !”

Tri châu thôi, cuối cùng thở dài: " là quá đáng. … Dung tướng đồng ý , và còn theo yêu cầu của Bắc Địch, vẽ mười ba tòa thành trì…”

Khuyết Vân cứng họng một lúc, nhíu mày : "Công tử hiện nay đang trong tình cảnh cực kỳ nguy hiểm, chắc chắn là Bắc Địch ép buộc !”

Tri châu lúc mới gật đầu: " . Việc cấp bách là chuyển bức thư về Biện Kinh, giao cho Thánh Thượng cùng các quan văn võ xem xét và quyết định…”

Nói xong, ông đưa tay định lấy bức thư từ tay Tô Diệu Y để tiếp tục chuyển , nhưng bất ngờ ngừng .

Tô Diệu Y, vốn im lặng từ , cuối cùng cũng rời mắt khỏi bức thư, lên tiếng: “Đại nhân, nghĩ bức thư thể xem một nữa. Liệu thể sáng mai mới chuyển đến Biện Kinh ?”

Tri châu lộ vẻ khó xử: "Cái …”

Khuyết Vân tuy rõ ý đồ của Tô Diệu Y, nhưng vẫn nhớ lời Dung Giới khi rời , bảo y theo nàng. Vì thế, y liền lên tiếng với tri châu: “Hiện giờ chỉ còn hai canh giờ nữa là đến sáng, xin đại nhân xem xét một chút, cho phép chúng mang bức thư về xem kỹ . Đến sáng, nhất định chúng sẽ giao cho ngài!”

Tri châu Ngạc Châu do dự một lúc, cuối cùng cũng đồng ý.

Tô Diệu Y cùng Khuyết Vân mang theo bức thư của Dung Giới về dịch quán. Vừa phòng, Tô Diệu Y cầm bức thư bước nhanh đến giá nến, Khuyết Vân theo .

“Tô nương tử, bức thư ? Tiểu nhân mới xác nhận, đúng là chữ của công tử.”

“Là chữ Dung Giới , sai, nhưng điểm kỳ lạ…”

Tô Diệu Y cẩn thận xem bức thư ánh nến, thậm chí còn áp mũi gần để ngửi, mới thật cẩn thận đưa giấy lên ánh nến.

“Tô nương tử!”

Khuyết Vân kinh hãi, cuống quýt duỗi tay ngăn : "Không thể đốt !”

“... Ta đốt nó.”

Tô Diệu Y phất tay đẩy Khuyết Vân , giải thích đem tờ giấy thư treo lên đèn, nhẹ nhàng tờ giấy. “Trên tờ giấy một hương vị đặc biệt của cây phật thủ. Cha từng chỉ cho một phương pháp mật thư, chính là dùng nước từ cây phật thủ để chấm bút, lên giấy. Sau khi chữ khô, chúng sẽ biến mất thấy, chỉ đến khi gặp nhiệt từ lửa…”

Khuyết Vân thực cũng phương pháp , chỉ là để ý đến hương phật thủ tờ giấy. Khi Tô Diệu Y xong, y mới lờ mờ cảm nhận mùi hương từ cây phật thủ đang dần tỏa từ ngọn nến, kỹ tờ giấy, y vui mừng khôn xiết: "Có! Có chữ !”

Tô Diệu Y thu tờ giấy , quả nhiên thấy Dung Giới dùng nước phật thủ để truyền mật thư với dòng chữ giấu kín:

[Trong thành hoang vắng, một giấu mặt. Nội ứng ngoại hợp, chuẩn cho một trận chiến với Bắc Địch.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/giai-thuong-xuan-y-rpsx/chuong-110.html.]

Tô Diệu Y đột nhiên cảm thấy tim đập mạnh.

Dù Dung Giới chỉ mỗi hai chữ “một " nhưng nàng một trực giác mơ hồ, cảm thấy nhất định là Lăng Trường Phong!

“Ta công tử nhà tuyệt đối thể thỏa hiệp với Bắc Địch, hóa thật sự một kế hoạch khác! Cái gì mà mười ba thành trì, một trăm lượng vàng, tất cả đều chỉ để kéo dài thời gian...”

Khuyết Vân nhẹ nhàng thở , vui mừng với Tô Diệu Y: "Tô nương tử, chúng thể mang phong thư chỉnh đưa về Biện Kinh ?”

Tô Diệu Y suy nghĩ một lát, đột nhiên giơ tay xé nát tờ mật thư.

Khuyết Vân giật , kịp ngăn : "Cái ...”

Tô Diệu Y để ý đến Khuyết Vân, thẳng đến án thư, lấy giấy và bút. Nàng bắt đầu chép nội dung, mô phỏng chữ của Dung Giới. Sau đó, nàng ghép tờ giấy xé và chép nội dung bằng nước phật thủ, lấy một tờ giấy khác, những từ ngữ mật mã lên mặt .

Khuyết Vân bên cạnh mà như lạc sương mù, trong đầu chỉ văng vẳng một câu hỏi: Tô Diệu Y thể chép chữ của Dung Giới đến giống như ?

“Không tự ý , mà là công tử nhà ngươi như .”

Sau khi tất hai tờ thư, Tô Diệu Y đặt chúng sang một bên để khô, với Khuyết Vân: "Nếu nhớ lầm, Dung Giới dùng ít nhất năm loại thư. Tờ dùng kiểu thư tay mà thường xuyên dùng nhất, nhưng cố tình dùng loại chữ học để truyền tin, vì thể chép chữ của một cách hảo. Hơn nữa, ngôn ngữ mật mã ở đầu cuối, mà ở giữa, ấn giám để dễ dàng xé bỏ và chép …”

Khuyết Vân sửng sốt: "Vậy... công tử vì như ?”

Tô Diệu Y khẽ rũ mắt, nhớ những lời Dung Giới từng với nàng.

“Từ Ngạc Châu đến Biện Kinh, núi cao sông dài, ngàn dặm xa xôi, đường khó tránh khỏi sai lầm.”

Nếu xử lý cẩn thận ngôn ngữ mật mã trong thư , e rằng khi đến Biện Kinh, nó sẽ rơi tay Lâu Nhạc, lúc đó sẽ gây hỏng việc lớn.

Tô Diệu Y thu tờ thư phơi khô, kẹp thư gửi cho Bắc Địch, chép một nữa các ký hiệu mật mã, đặt một phong thư kín: "Phong thư gửi theo lối thông thường, còn một phong gửi qua lối ám. Ta sẽ sai của Tri Vi Đường đưa về Biện Kinh, giao cho Giang Miểu, từ đó đưa cung.”

Khuyết Vân hiểu , lập tức nhận lấy hai phong thư: "Ta ngay.”

Sau khi Khuyết Vân rời , Tô Diệu Y mới thở phào nhẹ nhõm, xuống ghế, nhưng đôi mày thanh tú của nàng vẫn nhíu , suy tư.

Nội ứng ngoại hợp, cùng Bắc Địch chiến một trận...

Câu dễ , nhưng sự đồng ý từ triều đình e rằng khó như lên trời.

Nhóm chủ chiến đấu tranh suốt mấy năm, vất vả lắm mới vượt qua phe chủ hòa, chuẩn cho một trận chiến với Bắc Địch. khi Tương Dương Thành thất thủ, hy vọng đổ sập, kể cả hoàng đế cũng ảnh hưởng. Lúc , Dung Giới, Đoan Vương chẳng thể chống đỡ , Lâu Nhạc độc tài, nếu hoàng đế d.a.o động, thì kế hoạch “Nội ứng ngoại hợp” sẽ thể thành công...

Tới lúc đó, chỉ thể thất bại thảm hại, quân lính tan rã.

Đối với Dung Giới mà , đây thật sự là một ván cược...

Nghĩ đến đó, Tô Diệu Y trong lòng càng thêm lo lắng, nàng dựa ghế, đôi mắt rũ xuống, cảm thấy bất an.

Hướng về Biện Kinh truyền tin, nhưng hồi âm thể sẽ chờ đợi gần nửa tháng. Liệu trong suốt nửa tháng đó, bọn họ chỉ thể chờ đợi sự sụp đổ?

Ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi qua, khiến Tô Diệu Y khỏi rùng .

Nàng khẽ duỗi tay ôm lấy chính , vẻ mặt đầy mơ màng.

****

Bảy ngày , thư từ Bắc Địch chuyển qua tám trăm dặm, đến Biện Kinh, đưa tay hoàng đế. Tuy nhiên, thư của Tri Vi Đường đến sớm hơn một canh giờ, chuyển thẳng tới tay Đoan Vương.

Đoan Vương cầm thư từ Tri Vi Đường truyền đến, định tiến cung hồi bẩm, thì trong cung tin tức truyền , hoàng đế xem xong thư từ Ngạc Châu, triệu tập các vương công đại thần cung nghị sự. Đoan Vương liền đem thư từ Tri Vi Đường cất kỹ, vội vã cung.

"Một trăm lượng vàng một , mười ba tòa thành trì... Bọn Bắc Địch là xem chúng là kẻ ngốc ?"

"Bắc Địch tưởng chúng sợ dám khai chiến với bọn họ ? Đạp Vân quân chẳng lẽ là sức chống đỡ? Gã dựa cái gì mà cho rằng chúng dám động thủ?"

"Lòng bao giờ đủ, nuốt voi còn đủ! Nếu hôm nay thể đáp ứng, chẳng lẽ ngày mai bọn họ sẽ chúng đem Biện Kinh, hoàng thành, chắp tay dâng lên ?"

Yêu cầu vô lý của Bắc Địch như một viên đá ném mặt hồ, tạo thành sóng gió ngàn tầng.

Những triều thần vốn đang phân vân giữa hòa hoãn và khai chiến, ngay lập tức mười ba tòa thành và trăm vạn lượng vàng thúc đẩy về phía chiến tranh.

Mắt thấy tiếng gầm khai chiến vang lên, Lương Vương mặt mày khó coi, kìm đầu Lâu Nhạc. Lâu Nhạc yên bên cạnh, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, ánh mắt hề d.a.o động, như thể tất cả đều trong tầm kiểm soát.

Khi cuộc tranh cãi trong triều càng lúc càng sôi nổi, Lâu Nhạc mới thong thả dậy, ánh mắt lạnh lùng quét qua những võ quan đang đỏ mặt tức giận: "Cơn giận thể tiếp tục. Nếu vì danh tiếng mà xé rách mặt nạ với Bắc Địch, các ngươi để những dân vô tội trong Tương Dương Thành ở ?"

Một câu khiến cả triều đình im bặt, khí trở nên tĩnh lặng.

"Bắc Địch thể dễ dàng chiếm Tương Dương, đủ để chứng minh Đạp Vân quân thể ngăn cản thiết kỵ bọn họ. Đại Dận hiện tại vẫn thể chống Bắc Địch, chỉ là cần một chút thời gian để hồi phục, dĩ hòa vi quý..."

Đoan Vương nhịn dậy: "Ý của Lâu tướng là, nhường mười ba tòa thành trì cho Bắc Địch, giao cho bọn họ trăm vạn lượng vàng, thể giúp Đại Dận thêm thời gian hồi phục ? Dù thể kéo dài một hai năm, nhưng tài quỹ cạn kiệt, dân sinh khốn đốn, gì đến nghỉ ngơi hồi phục? Chẳng qua là kéo dài cái c.h.ế.t mà thôi!"

"Điện hạ, vàng mất, còn thể lấy ?"

"Vàng mất, còn thể lấy ..."

Đoan Vương nhớ lúc với Tô Diệu Y, giờ đây rơi chính đầu .

Đoan Vương lạnh: "Tiền tài mất, danh dự cũng còn, sĩ khí cũng chẳng còn!"

Lâu Nhạc thản nhiên nhắc việc con tin ở Tương Dương Thành, nghiễm nhiên như một vị đại thần thẳng, như thể quên rằng tai ương của bá tánh Tương Dương chính là do chính tay gây .

"Mấy vạn mạng sống của bá tánh Tương Dương, so với tất cả đều quan trọng. Nếu hôm nay chúng màng đến sinh tử của họ, kiên quyết với Bắc Địch khai chiến, e rằng sẽ khiến bá tánh Đại Dận thất vọng, từ đó dân tâm tiêu tan!"

Hoàng đế cau mày, im lặng gì.

Thấy thế, trong lòng Đoan Vương bỗng dâng lên một cảm giác bất an.

Lâu Nhạc nhân cơ hội tiến lên: "Mười ba tòa thành, trăm vạn lượng vàng quả thật là yêu cầu quá mức, lẽ là lão thần sai khi nghĩ như . Dung tướng tuy kiến thức rộng rãi, nhưng khi đàm phán nắm bắt trọng điểm. Không bằng đổi Lương Vương điện hạ Tương Dương, thể uy h.i.ế.p Bắc Địch, đưa điều kiện hợp lý hơn."

"..."

Mắt thấy thái độ của hoàng đế chút buông lỏng, Đoan Vương lập tức tiến lên, từ trong tay áo lấy một phong thư từ Tri Vi Đường đưa tới: "Phụ hoàng! Đây là Dung Giới gửi về một phong thư khác, mới truyền tới từ Tri Vi Đường cách đây nửa canh giờ, nhi thần kính trình phụ hoàng!"

Vừa , đều sửng sốt.

Lâu Nhạc cũng ngạc nhiên, Lương Vương một cái.

Hoàng đế như bắt cứu tinh, lập tức hiệu Lưu Hỉ mang thư truyền từ Tri Vi Đường đến, mở xem, chỉ thấy Dung Giới ngắn gọn, chỉ một vài từ lạ.

Đoan Vương tiếp tục : "Dung tướng ở Tương Dương, tình hình đúng như ! Tương Dương Thành Bắc Địch chiếm, nhưng như chúng tưởng tượng là bọn họ thể đánh bại. Thực tế, năm nay Bắc Địch cũng vấn đề nội bộ, Bạt Đô luôn coi thường Đại Dận, vì thế chỉ cử một phần nhỏ binh lính đóng tại Tương Dương, phần lớn binh lực đều đang phòng thủ hậu phương. Hơn nữa, Bắc Địch chỉ giỏi tấn công mà phòng thủ, mặc dù trong thảo nguyên thể thắng chúng , nhưng chiến đấu trong thành trì, đặc biệt là các con phố, bọn họ thiếu kinh nghiệm, thể sánh với chúng !"

Nghe xong lời , các quan viên trong triều kìm xôn xao bàn tán, rõ ràng là đều tán thành.

Đoan Vương càng càng tự tin: "Dung tướng trong thư , trong thành còn một phần Đạp Vân quân ẩn , Bắc Địch phát hiện. Chỉ cần nội ứng ngoại hợp, chỉ thể đoạt Tương Dương, cứu dân chúng, mà còn khả năng bắt sống Bạt Đô!”

Nhắc đến việc bắt sống Bạt Đô, đều cảm thấy kích động.

Tương Dương Thành thất thủ, vốn là một thất bại . ai ngờ, giờ đây cơ hội xoay chuyển tình thế!

Lần , chỉ Lương vương, mà ngay cả sắc mặt Lâu Nhạc cũng trở nên khó coi.

Ngay khi hoàng đế chuẩn lên tiếng, Lâu Nhạc bất ngờ cắt ngang: "Từ từ, một việc lão thần rõ. Dung tướng chia thư thành hai phong, một phong giao cho dịch quán, một phong giao cho Tri Vi Đường?”

Đoan Vương lạnh: "Dung tướng hiện giờ đang ở Tương Dương, tình hình trong thành chính là liều c.h.ế.t truyền . Nếu truyền tin hồi kinh qua con đường bình thường, mật thám Bắc Địch phát hiện, chỉ sợ tin tức còn kịp về đến kinh thành, Bắc Địch , sẽ xử lý Dung tướng ngay tại chỗ! Tri Vi Đường và Tô Diệu Y là con đường sinh tử, kết nghĩa , đương nhiên thể tin Tô Diệu Y, cho phép Tri Vi Đường ngầm truyền tin ?”

“Đương nhiên là !”

Lương vương bước lên, đối mặt với Đoan Vương, sắc mặt cứng rắn: "Tứ nếu nhắc đến mật thám Bắc Địch, thì , Tô Diệu Y cha kế chính là kẻ thông đồng với địch, bán nước, kẻ xử trảm - Diêm Như Giới! Diêm Như Giới phản quốc, gia quyến vốn trừng trị, tất cả đều ngục. Phụ hoàng nhân từ, mới liên lụy đến phụ nhân. nay, tứ ngươi chúng tin tưởng một gia quyến của kẻ phản thần, tin tưởng nàng truyền thư, tin những lời từ biên quan Đạp Vân quân? Chẳng lẽ thấy vớ vẩn ?”

Đoan Vương sắc mặt biến đổi: "Ngươi……”

Không Tri Vi Đường, thư tín e rằng sẽ thể kinh thành.

chính vì Tri Vi Đường, Lâu Nhạc và Lương vương tìm điểm yếu…

Đoan Vương cắn chặt môi, đột nhiên quỳ xuống hoàng đế: "Phụ hoàng, nhi thần nguyện dùng tính mạng đảm bảo, Tô Diệu Y và Bắc Địch tuyệt liên kết!”

Lương vương cũng quỳ xuống, trực tiếp ngắt lời Đoan Vương: "Phụ hoàng, việc khởi binh trọng đại, thà rằng tin một , thể tin, nếu thì Tương Dương sẽ giữ !”

“Đủ !”

Hoàng đế thể nhịn nữa, rống lên, đó gắt gao ấn huyệt thái dương, vẻ mặt tỏ thống khổ. Một lát , ông mới thở dài: "Việc nghị. Truyền, truyền thái y…”

Lưu Hỉ lập tức giúp hoàng đế dậy, tập tễnh rời khỏi Ngự Thư Phòng.

Lương vương lên , liếc Đoan Vương với vẻ khinh miệt, phất tay áo bỏ . Lâu Nhạc theo , sắc mặt nặng nề.

Trong điện, chỉ còn Đoan Vương.

Các quan thần vây quanh Đoan Vương, khí nặng nề. Mấy lão thần , cuối cùng lên tiếng, khuyên nhủ.

“Điện hạ, lúc tuyệt đối thể liều lĩnh…”

“Bắt sống Bạt Đô thật kích thích. Dung tướng cũng chỉ là văn thần, từng cầm binh đánh giặc, thể chiến, nhưng nắm chắc ?”

, Tương Dương thất thủ khiến điện hạ mất lòng dân. Nếu tái chiến mà bại, thì ?”

“Chi bằng lúc lùi một bước, giữ vững thế trận, để Lương vương Tương Dương chuộc . Dù thắng thua, chúng vẫn còn cơ hội lật ngược thế cờ.”

Tống Diễm ngây , ánh mắt đảo qua những gương mặt xung quanh, cảm thấy tất cả thật vô lý. Trong mắt họ, chiến chiến, thắng bại, chẳng qua là một cuộc đấu tranh giữa các phe…

Càng lúc càng nhiều tiếng đồng tình quanh Tống Diễm:

“Lùi một bước, lúc lùi một bước thôi…”

“Có một việc nếu lùi quá, sẽ lùi đến vực sâu thể thoát .”

“Cửu An cũng đang đánh cược, đánh cược điện hạ giống , nhẫn nhục giữ chặt, thẹn với thiên địa bạn đường.”

“Đủ !”

Tống Diễm thể nhịn nữa, hét lớn một tiếng.

Tất cả những lời khuyên đột nhiên im bặt, ngạc nhiên về phía Tống Diễm.

“Bổn vương tin tưởng Dung Giới.”

Tống Diễm cắn răng, quyết đoán : "Hắn thể đánh, một trận đánh! Nếu lúc chúng lùi một bước, đó là đẩy chỗ chết, đẩy Đại Dận chỗ chết! Ngay cả những tù binh Tương Dương, các ngươi nghĩ nhị ca thể cứu họ ?”

“……”

“Bổn vương sẽ tiếp tục thượng tấu, thề sống c.h.ế.t thỉnh chiến, một ngày thành thì hai ngày, hai ngày thành thì ba ngày!”

Tống Diễm quanh một vòng, ánh mắt sắc bén: "Bổn vương lùi, các ngươi cũng thể lùi!”

Loading...