Giai Thượng Xuân Y - Chương 26

Cập nhật lúc: 2025-05-14 05:45:09
Lượt xem: 128

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thanh Vân tỏ ý kiến.

Tô Diệu Y cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn kìm :

"Thanh Vân, tay nghề nấu nướng của ngươi như , ở bên cạnh Dung Giới thật sự quá phí phạm. Nếu rời khỏi , rời khỏi Dung phủ, chắc chắn ngươi sẽ tiền đồ rộng mở hơn nhiều…"

Thanh Vân thoáng khựng , ngẩng lên Tô Diệu Y, nhíu mày:

"Tô nương tử, là nữ sử của Tĩnh Tư Cư, từng là đầu bếp, cũng ý định trở thành đầu bếp."

Nói , cô , hướng ánh mắt về phía Tô An An:

"An An cô nương, còn ăn gì nữa ?"

Tô An An háo hức: "Thanh Vân tỷ tỷ, ngươi cua sốt cam ?"

Thanh Vân suy nghĩ một chút gật đầu: "Ta từng qua, nhưng công thức, thể thử một ."

Nói xong, cô xoay về bếp chuẩn nguyên liệu.

Tô Diệu Y tiếc nuối theo bóng cô khuất dần, ánh mắt rơi xuống nồi canh nóng hổi, bên trong còn hoa rau củ cắt tỉa tinh xảo…

****

Tô An An ăn no căng bụng, nhưng vẫn quên gói gọn hết đồ ăn thừa bàn mang về.

Mấy món cuối cùng trở thành bữa tối của trong Tri Vi Đường.

Ban đầu, Lăng Trường Phong chút chê bai, nhưng nếm thử, mắt y lập tức sáng lên:

"Hương vị tệ chút nào! Nhà nào ? Không của Ngọc Xuyên Lâu chứ? Ta ăn thử hết món bên đó , vẫn ngon bằng bữa ."

Tô An An tìm tri âm, lập tức vỗ tay với Lăng Trường Phong, phấn khích: "Có ?"

Giang Miểu ban đầu cũng để ý lắm, nhưng bọn họ , liền nhịn nếm thử kỹ hơn:

"Hình như thật sự tinh tế hơn đồ ăn của Ngọc Xuyên Lâu?"

Tô Diệu Y gì, chỉ dùng qua loa vài miếng rời .

Xuống lầu đổi ca trực với Tô Tích Ngọc xong, nàng chợt thấy Trịnh Ngũ Nhi tức tối bước Tri Vi Đường, mặt còn vết bầm.

Nàng sửng sốt, vội vàng đến gần: "Sao thế? Lại cha ngươi đánh ?"

Trịnh Ngũ Nhi hậm hực xoa miệng, rít lên một : "Lần cha … mà là bọn ở Ngọc Xuyên Lâu!"

"Chúng đánh ngươi?"

"Ta chỉ dẫn tới lầu Ngọc Xuyên Lâu bán tiểu báo, mà bọn chúng đuổi còn đánh một trận! Chúng bảo bọn là lũ lưu manh côn đồ, quấy rối khách khứa, ảnh hưởng đến việc ăn của chúng…"

Tô Diệu Y cau mày.

Trịnh Ngũ Nhi bực bội tiếp: "Bọn chúng còn cảnh cáo, nếu còn dám bán báo ở đó, gặp một đánh một ! Tô lão bản, thế còn là đạo lý ?"

Nàng đưa y gian trong, lấy hòm thuốc bôi thuốc cho y, chậm rãi :

"Từ giờ, tránh xa Ngọc Xuyên Lâu một chút."

Trịnh Ngũ Nhi cam lòng: " Ngọc Xuyên Lâu là tửu lâu sầm uất nhất Lâm An thành, khách đông nhất cũng ở đó. Bao nhiêu bán hàng xung quanh, cớ gì chỉ bọn cấm?… Ôi, đau! Tô lão bản, nhẹ tay chút!"

Tô Diệu Y rút tay về, nhàn nhạt :

"Chọn chỗ khác bán, chắc kém hơn Ngọc Xuyên Lâu."

"… chỗ nào mới đây?"

Tô Diệu Y nhạt:

"Phong thủy phiên chuyển, cứ chờ xem."

Ba ngày , Phù Dương huyện chúa mở tiệc ngắm hoa tại Dung phủ, mời các quý nữ trong thành Lâm An đến dự.

Hôm nay, Tô Diệu Y hiếm hoi trang điểm cầu kỳ một chút. Nàng chỉ cài trâm, đeo vòng mà còn đánh thêm chút phấn nhẹ, đủ để tôn lên phong thái, quá phô trương.

nàng cũng chỉ giữ thể diện của một nghĩa nữ huyện chúa, chứ chẳng ý tranh nổi bật với các tiểu thư khuê các.

Nhờ màn biểu diễn trong tiệc thọ đó, đám quý nữ đều đến Tô Diệu Y. Nàng tính cách cởi mở, dáng nhỏ nhắn, dễ khiến thiện cảm. Vì thế, ai nấy đều vui vẻ đùa giỡn với nàng.

Trước khi đến, Tô Diệu Y còn đặc biệt bỏ công học thuộc diện mạo và gia thế của từng , đến mức thể gọi đúng tên họ ngay từ đầu gặp, trông càng khéo léo lanh lợi.

Một vị tiểu thư che miệng :

“Giờ ai mà Tri Vi Đường chứ! Ngay cả hộ viện trong phủ cũng hùa theo chạy đến mua mấy tập tranh về, còn giả bộ sách! Mà thật , một chữ bẻ đôi còn !”

Lời dứt, đám quý nữ lập tức ầm lên.

Tô Diệu Y cũng bật , phụ họa:

“Nhà chúng mở tiệm sách mà thể bán cho cả mù chữ, chẳng cũng là bản lĩnh ? Các vị từng đến Tri Vi Đường mua sách ?”

Tiếng bỗng chững . Các tiểu thư đưa mắt .

Một cẩn trọng đáp:

“Diệu Y, chẳng sách của Tri Vi Đường là bán cho mấy kẻ ‘túi rỗng’ gì đó ? Nhà chúng đều đặt mua sách từ những hiệu lớn hoặc sưu tầm bản cổ…”

Một khác cũng :

ngươi nhắc cũng đúng. Chúng nên đến ủng hộ cửa hàng của ngươi. Cùng lắm thì mua về ban thưởng cho đám hạ nhân trong phủ .”

Tô Diệu Y bất đắc dĩ xua tay:

“Ta là thương nhân, ăn xin, để các vị bố thí chứ?”

Nàng nghĩ ngợi một lát, :

“Thật , Tri Vi Đường chỉ bán sách cho đám sĩ tử nghèo. Ta còn một ý tưởng - những cuốn sách dành riêng cho nữ tử.”

Một kinh ngạc hỏi:

“Dành riêng cho nữ tử?”

“Xem như . nếu nam tử cũng mua, cũng ngăn cản đường tài lộc của .”

Lời lập tức khơi gợi trí tò mò của các quý nữ.

Ai nấy đều buông đồ trong tay, vây hỏi dồn:

“Vậy là sách gì? Viết về cái gì?”

Tô Diệu Y lắc đầu:

“Ta còn nghĩ xong. Hôm nay đến đây chính là để hỏi các vị, bình thường hích sách gì nhất?”

Câu hỏi thốt , cả đám im bặt.

Một lúc , ngại ngùng đáp:

“Diệu Y, thật chúng thích sách lắm… Đặc biệt là mấy quyển nghiêm túc, cứ hai trang là mệt rã rời.”

Một khác thì thầm:

, chúng Cố Ngọc Ánh…”

Nhắc đến cái tên , cả nhóm bỗng dưng im lặng, đồng loạt về phía Cố Ngọc Ánh - đang cùng Phù Dương huyện chúa ở đằng xa.

Ánh mắt Tô Diệu Y cũng dừng dáng thanh thoát, lạnh nhạt nhưng mang theo mùi mực sách của cô .

Cố Ngọc Ánh và những tiểu thư chỉ quan tâm đến trâm cài, phấn son vốn giống .

Cũng giống như nàng, mà cũng khác nàng.

Dù cũng sách, nhưng Tô Diệu Y chỉ xem chúng như công cụ để mưu lợi. Những điển cố, triết lý trong sách giúp nàng khai sáng bao nhiêu, e rằng đếm đầu ngón tay. Phần lớn thời gian, nàng chỉ nhét chúng đầu, để khi cần thì lôi vũ khí, biện hộ cho những lời lẽ đầy ngụy biện của .

Suy cho cùng, nàng cũng chỉ là một thương nhân ngoài hào nhoáng, trong mục ruỗng. Cái gọi là phong nhã, tao nhã chẳng qua chỉ là vỏ bọc. Lục nghệ, kinh thư đối với nàng chẳng là khí chất, mà chỉ là đạn dược.

Cố Ngọc Ánh chắc chắn giống .

Hiếm khi Tô Diệu Y tự suy xét một hồi lâu như thế. nàng nhanh chóng nhận - tại nàng so đo với Cố Ngọc Ánh?

Nàng lắc đầu, lấy tinh thần, sang thấy các quý nữ xung quanh cũng đang Cố Ngọc Ánh với ánh mắt khó lường.

Chợt, nàng cảm thấy buồn .

Xem , chỉ riêng nàng, mà tất cả ở đây đều chung một phản ứng khi đối diện với Cố Ngọc Ánh…

Tựa như nhận thấy điều gì đó, Phù Dương huyện chúa và Cố Ngọc Ánh đồng loạt đầu về phía họ.

Các quý nữ hoảng hốt, vội vã rụt ánh mắt về, ai nấy đều giả vờ bận rộn - thì nâng chén , kẻ thì ném thẻ bình rượu, mỗi một cách che giấu sự tò mò của .

Cũng may, hai để tâm đến họ, mà đồng loạt về phía Tô Diệu Y.

"Diệu Y, đây."

Huyện chúa mỉm , vẫy tay gọi nàng.

Tô Diệu Y cứng đờ cả , đành căng da đầu bước tới:

"Nghĩa mẫu, Cố nương tử."

Phù Dương huyện chúa sang Cố Ngọc Ánh, giới thiệu:

"Đây là nghĩa nữ của , Tô Diệu Y."

Cố Ngọc Ánh chỉ gật đầu nhàn nhạt, giọng điệu rõ cảm xúc:

"Cửu ngưỡng đại danh, Tô nương tử."

"Diệu Y, y phục một lát, Ngọc Ánh giao cho con."

Còn kịp nghĩ lý do để thoái thác, Tô Diệu Y thấy Phù Dương huyện chúa thong thả rời , để nàng và Cố Ngọc Ánh đó.

Cố Ngọc Ánh cau mày, vẻ mặt lạnh tanh. Thấy , Tô Diệu Y cũng dám dùng mấy lời khách sáo ngọt xớt như khi chuyện với các quý nữ khác.

nàng lên tiếng, Cố Ngọc Ánh cũng chẳng mở miệng.

Hai mắt to trừng mắt nhỏ, im lặng.

Cuối cùng, vẫn là Tô Diệu Y chịu nổi bầu khí ngột ngạt , thử:

"Cố nương tử qua chơi cùng ?"

Cố Ngọc Ánh liếc mắt về phía đình hóng gió, lắc đầu:

"Không , vẻ bọn họ thích lắm."

Tô Diệu Y khựng , vẻ kinh ngạc:

"Sao thể chứ?"

Cố Ngọc Ánh thu ánh mắt, chằm chằm Tô Diệu Y.

Ánh mắt sắc bén và thấu suốt đến kỳ lạ, khiến Tô Diệu Y đột nhiên nhớ tới Dung Giới.

Nàng gượng :

"Bọn họ chắc là thích Cố nương tử, lẽ chỉ là… sợ ngươi một chút thôi."

"Ta hồng thủy mãnh thú, gì đáng sợ chứ?"

Cố Ngọc Ánh nghiêng đầu, khó hiểu.

Tô Diệu Y cứng họng. Nàng thực sự giải thích thế nào về thứ khí chất khiến khác thôi cũng thấy áp lực Cố Ngọc Ánh.

Thế là, học theo Tô An An, nàng liền nhanh chóng đổi chủ đề:

"Cố nương tử, ngươi đói bụng ?"

Hai vòng qua hành lang, bước phòng bếp nơi các đầu bếp nữ đang chuẩn thức ăn.

Vừa mới đến nơi, Tô Diệu Y liền thấy một mâm mứt hoa quả khắc tỉa tinh xảo hầu bưng .

Nhìn nét khắc quen thuộc , nàng thoáng sửng sốt:

“Thanh Vân cô nương cũng ở đây ?”

Người hầu mỉm đáp:

“Tô nương tử thật tinh mắt, đây đúng là do Thanh Vân cô nương .”

Thanh Vân chỉ nấu ăn cho Dung Giới thôi ? Hôm nay chịu xuống bếp?”

“Hôm nay một nữ đầu bếp bệnh, huyện chúa bèn nhớ tới Thanh Vân trong viện đại công tử, liền gọi nàng đến giúp.”

“… Ra .”

Người hầu bưng khay mứt rời . Cố Ngọc Ánh tò mò hỏi:

“Thanh Vân là ai?”

“Là nữ tỳ bên cạnh nghĩa , trù nghệ cao tay. Cố nương tử, ngươi nhất định nếm thử món cua sốt cam nàng . Lần đầu tiên theo thực đơn, thua gì Ngọc Xuyên Lâu.”

Hai đợi một lát, Thanh Vân liền tự tay bưng hai chén cua sốt cam đến.

Thoáng liếc Cố Ngọc Ánh, cô lập tức cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một chén mặt cô , chén còn thì đưa cho Tô Diệu Y.

“Thanh Vân…”

Nhận sắc mặt cô vẻ khác thường, Tô Diệu Y khẽ gọi, định bắt chuyện vài câu, nhưng Thanh Vân dường như thấy, đặt chén xuống liền vội vàng rời .

Tô Diệu Y kinh ngạc, ánh mắt dõi theo bóng dáng cô hành lang.

Vừa lúc nàng còn hiểu chuyện gì, Thanh Vân đến cuối hành lang, bất ngờ đầu , liếc về phía hai .

Ánh mắt hai bên chạm trong khoảnh khắc.

Thanh Vân sững , hốt hoảng phắt chạy mất.

Cảm giác bất an trong lòng Tô Diệu Y càng thêm mãnh liệt. Nàng gì, chỉ lặng lẽ giơ tay ngăn , để Cố Ngọc Ánh đưa muỗng cua sốt cam miệng.

"Cố nương tử, ăn bát ."

Tô Diệu Y đẩy bát cua chưng lê về phía Cố Ngọc Ánh, giọng thản nhiên:

"Bát của ngươi hình như gì rơi ."

****

Thanh Vân rảo bước men theo hành lang đá, mãi đến khi rẽ phòng ăn vắng vẻ ở hậu viện mới khẽ thở phào. Cô sững chằm chằm bàn tay .

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Đầu ngón tay vương chút cảm giác ướt dính - là nước lê vô tình b.ắ.n lên.

Tim đập thình thịch, bên tai vang vọng lời Phù Dương huyện chúa khi bảo cô bếp phụ giúp.

"Ngươi bảo ngươi chỉ nấu ăn cho Giới nhi. yến hội ngày mai, thể sẽ một vị thiếu phu nhân của Dung phủ. Đến khi Giới nhi thành , phu nhân của nó cũng là chủ tử của ngươi. Sớm muộn gì, ngươi cũng vì cả hai mà bếp nấu nướng..."

Thanh Vân cắn môi, vẻ mặt giằng co.

Cô sớm ngày sẽ đến. khi tận mắt thấy Cố Ngọc Ánh, cô vẫn kìm cảm giác cam lòng... và cả ghen tị.

thể gì chứ? Cùng lắm chỉ là cho thêm một muỗng nước lê bát cua của cô .

Có lẽ, Cố Ngọc Ánh chẳng cả. Cũng thể, sẽ đau bụng một chút... chỉ thế mà thôi.

Nghĩ đến đây, Thanh Vân chợt thấy bản thật ngu xuẩn và độc ác.

Sự hối hận xâm chiếm trong lòng, khiến cô bất giác siết chặt tay. Cô chạy về tiền sảnh, nhưng khi , cả bỗng cứng đờ.

Dưới hành lang, Tô Diệu Y nâng bát cua trong tay, cô mà . trong ánh mắt, tuyệt nhiên chút ấm áp.

"Thanh Vân cô nương, định mang bát cho nghĩa mẫu nếm thử. Ngươi thấy ?"

Mặt Thanh Vân lập tức tái nhợt.

"Tô... Tô nương tử..."

Cô nắm chặt tia hy vọng cuối cùng, đưa tay giành lấy bát cua trong tay Tô Diệu Y:

"Bát nguội , để nô tỳ cho huyện chúa bát khác..."

Tô Diệu Y nghiêng tránh , giọng nhẹ tênh:

"Ngươi nghĩ chỉ cần Cố Ngọc Ánh ăn bát , là ngươi thể Dung Giới ?"

Thanh Vân lắc đầu liên tục, lẩm bẩm:

"Ta ý đó... từng ..."

Nụ mặt Tô Diệu Y biến mất, đó là sự thất vọng sâu sắc.

"Thì , ngươi đầu bếp, mà chỉ bám trụ Dung phủ. Sau , ở hậu viện , ngươi sẽ nịnh nọt nam nhân, vẫy đuôi lấy lòng, còn với nữ nhân thì từ thủ đoạn..."

"Chỉ là một chút nước lê thôi mà..."

Thanh Vân hé miệng, yếu ớt biện bạch.

"Giờ Cố Ngọc Ánh còn gả cho Dung Giới, thậm chí bát tự cũng định, mà ngươi lén cho nàng ăn cua trộn nước lê. Nếu một ngày nàng thật sự Dung phủ, cùng Dung Giới hòa hợp ân ái, đến khi đó, thứ ngươi bỏ lẽ sẽ chẳng còn là nước lê nữa, mà là độc dược lấy mạng ?"

Thanh Vân tái mặt như tờ giấy, bỗng quỳ sụp xuống, run rẩy nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Tô Diệu Y:

"Tô nương tử, xin ngươi... xin ngươi tha cho . Ta dám nữa! Ta thề, từ nay nhất định sẽ an phận, tuyệt dám mưu tính điều gì..."

Tô Diệu Y cau mày cô thật lâu, khe khẽ thở dài. Nàng chậm rãi xuống, nắm lấy tay Thanh Vân.

Thanh Vân sững sờ. Cô ngỡ rằng Tô Diệu Y đồng ý, bật vì mừng rỡ, thấy đối phương kiên định lắc đầu.

"Dưỡng hổ tất hoạ, thể việc đó."

Ánh mắt Thanh Vân co rút , tuyệt vọng. Tay cô từ từ buông khỏi ống tay áo Tô Diệu Y, rũ xuống vô lực.

Cô cúi đầu, giọng pha lẫn oán độc:

"Ngươi nhất quyết ép đến đường cùng, đuổi khỏi Dung phủ... chẳng lẽ, thật chút tư tâm nào? Hà tất cao thượng đến ..."

Tô Diệu Y sững , nhạt:

"Ngươi nghĩ rằng tố giác ngươi vì thích Dung Giới đấy chứ?"

Thanh Vân lạnh lùng nàng, đáp.

Tô Diệu Y khẽ , lắc đầu: "Thật hoang đường..."

Nàng liếc mắt đôi tay khéo léo của Thanh Vân, chậm rãi tiếp:

"Ngươi thể dùng d.a.o khắc vạn vật thế gian, nhưng trong lòng, trong đầu ngươi, chỉ chứa mỗi một khao khát thể với tới – Dung Giới."

Nàng một lát, chậm rãi đặt đĩa cua sốt cam xuống, sang Thanh Vân:

"Ta thể cho ngươi hai con đường. Một, sẽ báo chuyện cho huyện chúa. Hai, sẽ giữ im lặng, nhưng khi yến hội kết thúc, ngươi chủ động tìm Dung Giới, với rằng ngươi tìm con đường hơn, rời khỏi Dung phủ để chu du bên ngoài."

Thanh Vân sững , ánh mắt lạnh lùng thoáng d.a.o động, đó là chút mơ hồ.

Tô Diệu Y chợt nghĩ đến điều gì, khẽ:

"Nếu ngươi chọn con đường thứ hai, ngại cược với ngươi một ."

Nàng thẳng mắt Thanh Vân, chậm rãi :

"Nếu Dung Giới giữ ngươi , dù chỉ một câu, một chữ, ngươi thể ở Dung phủ. Còn chuyện hôm nay, sẽ xem như từng xảy ."

Ánh mắt Thanh Vân lóe lên tia hy vọng, cô cắn răng: "Ta cược với ngươi."

****

Khi Tô Diệu Y đình, Cố Ngọc Ánh ăn xong phần cua sốt cam rời .

Sợ cô lạc lõng một , Tô Diệu Y liền khắp vườn tìm kiếm. Mãi đến khi đến bờ thủy tạ tán hoa hạnh, nàng mới thấy bóng dáng quen thuộc .

, Cố Ngọc Ánh một . Bên cạnh cô còn một bóng hình cao ráo, thanh thoát như trăng sáng.

Tô Diệu Y chỉ thoáng liền nhận Dung Giới. Nàng khựng tại chỗ.

Dưới bóng hoa hạnh, hai song song, cả hai đều mang khí chất thanh lãnh xa cách, tự phụ mà ung dung. Nhìn , quả thực vô cùng xứng đôi.

Bên bờ nước, Dung Giới dường như cảm nhận điều gì, liền đầu .

Ánh mắt chạm ánh mắt nàng.

Tô Diệu Y khẽ nhướng mày, thu ánh , xoay rời .

Cố Ngọc Ánh cũng vô thức theo hướng Dung Giới đang dõi mắt:

"Cửu An, ngươi đang gì thế?"

Dung Giới lặng lẽ thu ánh mắt , thản nhiên đáp: "Không gì."

****

Khi mặt trời lặn, yến hội kết thúc, các tiểu thư khuê các lượt về.

Theo ý Phù Dương huyện chúa, Dung Giới đích tiễn Cố Ngọc Ánh cổng. Đến nơi, thấy mấy vị tiểu thư khác vẫn rời , mà còn vây quanh Tô Diệu Y.

"Diệu Y, ngươi hôm nay sẽ mấy quyển sách đó, thật tò mò. Khi nào xong, nhớ gửi một quyển cho !"

"Ta cũng ! Phải gửi cho bản đầu tiên!"

"Dựa cái gì?"

Tô Diệu Y kiên nhẫn dỗ dành từng :

"Yên tâm, khi nào sách xong, sẽ thuê mấy đưa cùng lúc đến phủ các ngươi, ai tranh giành."

Cố Ngọc Ánh lặng lẽ quan sát nàng, chợt hỏi:

"Nàng và những tiểu thư , xuất khác , tính cách cũng khác, tại thể hòa hợp đến ?"

Không hồi đáp, cô đầu , liền thấy Dung Giới cũng đang dõi mắt Tô Diệu Y, đang suy nghĩ điều gì.

"Cửu An?"

Dung Giới thu ánh mắt, giọng bình thản:

"Gặp tiếng , gặp quỷ tiếng quỷ. Bản lĩnh , ngươi học nổi."

Cố Ngọc Ánh im lặng.

****

Sau khi tiễn Cố Ngọc Ánh, Dung Giới liền đến gặp mẫu .

Huyện chúa nhẹ, :

"Hôm nay thấy con và Cố Ngọc Ánh trò chuyện hợp ý. Cả Diệu Y cũng , trong Lâm An , hợp với con nhất, e rằng chỉ nàng …"

Chưa kịp dứt lời, Dung Giới lên tiếng cắt ngang:

"Mẫu và Tô Diệu Y quả nhiên tình cảm thắm thiết. Ngay cả hôn sự của con, cũng để nàng xen ?"

Giọng điệu sắc bén của khiến Phù Dương huyện chúa thoáng sững sờ.

Chưa kịp phản ứng, Dung Giới cụp mắt, che vẻ lạnh lùng thoáng hiện.

“Mẫu cần lo nghĩ chuyện hôn sự gì. Chừng nào việc của con thành, con sẽ thành .”

Nói xong, dậy cáo lui.

Phù Dương huyện chúa cũng vội lên, chịu bỏ cuộc:

“Vậy cứ định hôn sự, đợi con từ Biện Kinh trở về tính…”

Dung Giới đầu, chỉ dừng chân ngay bậc cửa, giọng nhàn nhạt nhưng lạnh đến thấu xương:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/giai-thuong-xuan-y-rpsx/chuong-26.html.]

“Người thật sự tin con thể trở về từ Biện Kinh ?”

Phù Dương huyện chúa sững . Sắc mặt bà trắng bệch, ánh mắt phút chốc phủ một tầng âm u.

Hắn xông Biện Kinh để tìm Đinh Mùi Minh, sống c.h.ế.t khó lường… Cát hung

Bóng đèn lồng chập chờn lay động trong gió đêm. Hồi lâu , bà mới trầm giọng gọi nữ sử bên cạnh:

“Gọi Dung Vân Mộ tới gặp .”

Nữ sử chần chừ:

“Huyện chúa…”

Phù Dương huyện chúa day day trán, nhắm mắt , giọng chút mệt mỏi:

“Đi .”

****

Trăng ẩn mây, gió đêm lạnh lẽo.

Dung Giới đường trở về Tĩnh Tư Cư, bầu trời bỗng rơi xuống cơn mưa xuân lất phất. Hắn bước chân nhanh hơn, ngang qua thủy tạ thì thoáng khựng .

Ban ngày, và Cố Ngọc Ánh gốc cây . Cảnh tượng , Tô Diệu Y hẳn thấy rõ ràng.

Mưa phùn giăng như tơ mỏng, mắt bỗng phủ một màn sương mờ, kéo trí nhớ trở về những ngày tháng chật vật ở Lâu huyện.

Khi , Tô Diệu Y ghen.

Ở Lâu huyện, chỉ cần “Vệ Giới” trò chuyện với nữ nhân khác đôi ba câu, nàng liền cáu kỉnh, giận dỗi, thậm chí còn bày chút tính tình.

Những gương mặt từng chuyện với ngày đó, sớm quên sạch. dáng vẻ ghen tuông của Tô Diệu Y vẫn còn in đậm - đôi mắt ấm ức mà tức giận, cái bĩu môi đầy oán trách, dáng vẻ như thể dìm cả cơn ghen đến mềm nhũn.

Còn bây giờ…

Người từng ghen tuông chẳng chút oán hận, vui vẻ lo liệu yến tiệc giúp , còn ân cần tiếp đón “Dung thị nữ chủ nhân” tương lai. Nhìn thấy sóng vai cùng khác, nàng cũng chẳng chút d.a.o động, cứ như đang ngắm một đôi thần tiên chẳng liên quan gì đến .

Mưa bụi thấm ướt cổ áo, dán lên da thịt lạnh buốt. Lạnh như lòng lúc .

Hắn cứ thế dầm mưa về đến sân.

Vừa đến cửa phòng, thấy Thanh Vân.

hành lang, dáng vẻ thất thần, như đang đợi .

Dung Giới dừng bước.

Hắn thích nữ sử hầu hạ bên cạnh, nên những trong viện hiếm khi lui tới hậu viện, càng dám tự ý vượt rào.

Thanh Vân ngẩng đầu thấy liền giật , vội vã cúi hành lễ:

“Công tử…”

Biết cô chuyện , Dung Giới phòng ngay. Hắn đón lấy chiếc khăn lụa sạch từ tay tiểu tư, chậm rãi lau khô nước mưa tay và gò má, lạnh nhạt hỏi:

“Có chuyện gì?”

Thanh Vân ngơ ngác động tác của Dung Giới, nhất thời quên mất đáp lời. Mãi đến khi đưa mắt sang mới giật hồn.

Cắn răng lấy hết dũng khí, cô :

"Nô tỳ... nô tỳ dành dụm chút bạc, chuộc rời khỏi Dung phủ."

Hành lang đột nhiên rơi tĩnh lặng.

Động tác của Dung Giới khựng , buông tay, nhàn nhạt lặp :

"Rời khỏi Dung phủ? Đi ?"

Thanh Vân ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của , cố tìm một tia lưu luyến gương mặt vốn dĩ luôn phẳng lặng .

"Có lẽ sẽ đến Ngọc Xuyên Lâu, một nữ đầu bếp..."

Dung Giới lặng lẽ cô, dường như đang suy nghĩ điều gì.

Thanh Vân vẫn thể tìm thấy thứ mong đợi trong đôi mắt .

nghĩ, dù nỡ, thì ít nhất cũng sẽ chút tức giận giống như khi đối mặt với sự nghịch ngợm của Tô Diệu Y.

... chẳng gì cả.

Mọi tự tin trong cô sụp đổ, chỉ còn thất vọng và hoảng loạn.

gì đó để vãn hồi tình thế, nhưng lời Tô Diệu Y dặn khi rời cứ vương vấn trong đầu, khiến cô chần chừ.

Cuối cùng, cô chỉ thể uyển chuyển dẫn dắt thốt lên lời giữ :

"Thật nô tỳ chỉ là nghĩ quẩn nhất thời... Nếu công tử , nô tỳ sẽ từ bỏ ý niệm ..."

Lời còn dứt, Dung Giới nghiêng đầu phân phó gã sai vặt bên cạnh:

"Đi lấy khế bán của Thanh Vân."

Thanh Vân sững sờ, trong tai chỉ còn tiếng gió mưa vần vũ.

Khi tờ khế ước đưa đến, Dung Giới tự tay đặt nó tay cô. Hắn dường như còn thêm điều gì đó, nhưng cô thấy nữa.

thu dọn hành lý, chỉ cầm lấy mảnh giấy , bước xuyên qua hành lang mưa bụi.

Lòng bỗng nhiên nhớ ngày đầu tiên bước chân Dung phủ.

Khi đó, Dung phủ vẫn còn ở Biện Kinh, vẫn là dòng dõi tể tướng. Cô phủ liền sắp xếp hầu hạ bên cạnh Dung Giới, trở thành tiểu nữ sử trẻ tuổi nhất trong viện của .

Khi , Dung Giới thậm chí còn thấp hơn cô. Tuy dáng vẻ trầm của một "tiểu đại nhân" nhưng vẫn khác xa vị đại công tử lạnh lùng vô tình của hiện tại.

Chỉ một tháng , vụ án "Giả mạo chỉ dụ vua" chấn động triều đình nổ ...

Dung Tư phụ tử xử tử, cả Dung phủ giam lỏng chờ xử lý.

Dung Giới khi đó phát sốt cao, nhưng Dung phủ phong tỏa đến mức ngay cả một con chim sẻ cũng thể bay .

Hắn mê man, ăn uống, chỉ ngừng lẩm bẩm...

"Muốn ăn băng sữa đặc mà tổ phụ vẫn mua cho mỗi khi hạ triều..."

Tất cả đầu bếp nữ trong phủ đều thử một chén băng sữa đặc, nhưng Dung Giới vẫn chịu nuốt.

Ngoại trừ Dung Tư, ai rốt cuộc Dung Giới ăn băng sữa đặc của tiệm nào, cũng chẳng ai rõ hương vị đó .

Giữa lúc bối rối thế nào, Thanh Vân rụt rè dậy, nhỏ giọng thừa nhận rằng cô từng lén ăn vụng băng sữa đặc của Dung Giới và thể thử một chén.

Đó là đầu tiên Thanh Vân xuống bếp, cũng là đầu tiên cô băng sữa đặc…

Không nhờ chén băng sữa đặc , nhưng sáng hôm , cơn sốt của Dung Giới đột nhiên thuyên giảm, vẫn sống.

Từ ngày đó, Thanh Vân trở thành nữ tỳ địa vị vững chắc nhất bên cạnh Dung Giới. Đến cả huyện chúa cũng xem trọng cô vài phần, còn coi cô như những nữ tỳ tầm thường khác.

Thanh Vân từng nghĩ rằng, trong lòng Dung Giới, ít nhất cũng một chút đặc biệt…

Mưa mỗi lúc một nặng hạt, nhưng mưa xuân thấm nhẹ tiếng động, khiến khó lòng phát hiện. Chỉ đến khi bước khỏi cổng lớn Dung phủ, Thanh Vân mới nhận xiêm y nước mưa thấm ướt đẫm từ lúc nào.

“Thanh Vân cô nương?”

Thủ vệ cổng thấy cô, thoáng sửng sốt:

“Cô đây là…”

Thanh Vân đáp, chỉ lặng lẽ bước xuống bậc thang.

Đi qua khúc ngoặt, một bóng cầm ô bất chợt xuất hiện trong tầm mắt cô.

Từ làn váy màu hạnh vàng, Thanh Vân chậm rãi ngước lên, đối diện gương mặt mà lúc thấy nhất.

“…Ngươi thắng .”

Giọng cô lạnh nhạt, xong liền định lướt qua đối diện.

Chiếc ô nghiêng xuống, chặn bước chân cô.

“Chúc mừng.”

“Chúc mừng gì? Chúc mừng trở thành kẻ ruồng bỏ ?”

Tô Diệu Y khẽ lắc đầu, đưa chiếc ô trong tay cho Thanh Vân.

nhận lấy.

Tô Diệu Y cụp mắt, chậm rãi :

“Dung Giới là thiên chi kiêu tử, mắt cao hơn đỉnh, kiêu ngạo và tự phụ. Hắn chỉ phân biệt sang hèn, hiểu lòng đáng quý . Ngươi trao một tấm chân tình, nhưng trong mắt , ngươi chỉ như cánh hoa rơi giữa sân vắng. Khi vui, thể nhặt lên điểm xuyết cho y phục; khi chán, ngươi chẳng qua chỉ là cánh hoa tàn gót giày.”

Thanh Vân ngây , giọng nhỏ đến mức gần như thấy:

“Công tử giống bọn họ…”

“Dung Giới chính là như .”

Giọng Tô Diệu Y nhẹ tựa mưa xuân, nhưng lạnh lẽo đến thấu xương.

“Ngươi nghĩ sẽ trân trọng tình cảm và sự hy sinh của ngươi ? Hắn chỉ cho rằng ngươi tham vinh mưu lợi, mơ tưởng đến những thứ vốn thuộc về .”

Thanh Vân mấp máy môi, nhưng thốt nổi một lời phản bác.

Tô Diệu Y nghiêng đầu cô, nhẹ nhàng cất tiếng:

“Hà tất hao tâm tổn trí, chỉ để một bông hoa trong hậu viện của nam nhân?”

Tô Diệu Y đặt cán ô tay Thanh Vân, khẽ mỉm . Giọng nàng trầm nhưng mang theo sự chân thành và nghiêm túc:

"Gió thuận thì nên mượn lực, đưa lên tận mây xanh."

Hai cầm ô, lặng lẽ rời trong màn mưa phùn lất phất.

Khi bóng dáng họ khuất hẳn nơi cuối con hẻm, một chiếc ô khác lặng lẽ từ phía tượng sư tử đá cổng Dung phủ hiện .

Dưới vành ô, khuôn mặt Dung Giới ẩn trong bóng tối, thần sắc khó đoán. Chỉ bờ môi mím chặt và chiếc cằm căng thẳng cho thấy cảm xúc đang kìm nén.

Gã sai vặt Khuyết Vân do dự một lát, thấp giọng hỏi:

"Tô nương tử khuyên nhủ Thanh Vân thì thôi, cớ tự hạ thấp như , thưa công tử?"

Dung Giới im lặng lâu, chỉ lạnh lùng buông một câu:

"Về phủ."

Khuyết Vân len lén quan sát nét mặt chủ nhân, tay cầm bức thư mưa thấm ướt, do dự hỏi tiếp:

"Vậy... tấm thiệp tiến cử Thanh Vân đến Ngọc Xuyên Lâu, công tử còn gửi ?"

"Không cần."

****

Tĩnh Tư Cư.

Sau khi xiêm y, Dung Giới bước , thấy bàn bày sẵn một chén sữa quế hoa ướp lạnh.

Đây là món bất chợt thèm khi đường về, nên sai nhà bếp .

Hắn xuống, múc một thìa đưa lên miệng.

chỉ ăn một miếng, chẳng ăn thêm miếng thứ hai.

"……"

Cuối cùng, Dung Giới buông muỗng, gọi Khuyết Vân .

"Dọn ."

****

Nửa tháng .

Trước cửa Ngọc Xuyên Lâu, ngay đối diện, Túy Giang Nguyệt, một cuộc rước đón hoành tráng diễn , nghênh đón một nữ đầu bếp thần bí, lai lịch rõ.

Đoàn đông đúc, cờ quạt rợp trời. Phía , những đánh trống, thổi tiêu mở đường. Theo là đám tiểu nhị của Túy Giang Nguyệt, giơ cao những tấm biển lấp lánh mang dấu ấn rực rỡ của quán ăn.

Mà ở cuối đoàn diễu hành, một cỗ kiệu phủ lụa trắng mỏng khiêng chậm rãi.

Bên trong kiệu, một nữ tử trẻ tuổi ngay ngắn, tay cầm quạt tròn che mặt, vận y phục nhẹ nhàng như mây khói.

Cô chính là đầu bếp mới của Túy Giang Nguyệt - Vân nương tử.

Tại Tri Vi Đường, bên cạnh lâu.

Trịnh Ngũ Nhi vội vã đến báo tin thì thấy Tô Diệu Y đang thong thả lật sách, cân nhắc những trang báo mới.

"Tô lão bản ở đây?"

Tô Diệu Y đặt bút xuống, tiện tay cắm ống bút bên cạnh, giọng điềm nhiên:

"Dạo Tri Vi Đường đông quá, nhức đầu… Ngươi tiếp tục về Túy Giang Nguyệt ."

Sợ nàng qua danh tiếng quán ăn , Trịnh Ngũ Nhi vội bổ sung:

"Túy Giang Nguyệt từng là một trong những tửu lâu hàng đầu thành Lâm An, sánh ngang với Ngọc Xuyên Lâu. từ khi Ngọc Xuyên Lâu mời Võ nương tử từ trong cung về bếp trưởng, lợi nhuận của Túy Giang Nguyệt ngày càng lụn bại…"

Y tặc lưỡi, cảm thán:

"Túy Giang Nguyệt nửa năm nay im ắng, bỗng nhiên chịu bỏ cả đống bạc để đánh bóng tên tuổi một nữ đầu bếp mới? Tô lão bản, hôm qua lên phố thấy, ôi chao, náo nhiệt đến mức chấn động cả thành!"

Tô Diệu Y chỉ nhạt:

"Dạo gần đây bận sách mới, hết ở Tri Vi Đường đến đây, chẳng thời gian hóng hớt. bọn Tô An An thì xem."

"Nói cũng lạ, Túy Giang Nguyệt bỏ tiền lớn mời vị Vân nương tử , giấu giếm, chịu để lộ phận thực sự... Giờ cả thành đều đồn đoán, nữ đầu bếp rốt cuộc là ai."

Trịnh Ngũ Nhi, việc trướng Tô Diệu Y lâu ngày, cũng ảnh hưởng phong cách, xoa tay đề nghị:

"Tô lão bản, hôm nay tiểu báo của chúng cũng nên một bài về Vân nương tử?"

Tô Diệu Y y như thể đang suy xét điều gì, hỏi:

"Vậy ngươi gì về phận nàng ?"

Trịnh Ngũ Nhi gãi đầu gượng:

"Không... tin chính xác, chỉ là tin đồn ngoài phố thôi. Có đoán nàng từng là thượng thực nương trong cung, nàng là tiểu thư thế gia Biện Kinh gặp nạn."

Y đảo mắt, bỗng hạ giọng bừa:

"Theo thấy, thượng thực nương gì chứ, tiểu thư thế gia gì chứ, gì đến mức bí ẩn như ? Biết ... nàng là nam nhân thích giả nữ!"

Y xong bật ha hả.

Tô Diệu Y nhướng mày, gật gù:

"Ý kiến ."

Tiếng của Trịnh Ngũ Nhi bỗng nghẹn :

"Hả?"

Tô Diệu Y thản nhiên rút một tờ giấy, đặt bút :

[Xưa Mộc Lan, nay Vân nương. Tay áo Nghê Thường che nửa mặt, ai dám chắc là nam nữ?]

Hôm đó, bài báo của Tri Vi Đường chẳng khác nào tạt thêm dầu lửa.

Nhân lúc dư luận còn sôi sục, Túy Giang Nguyệt lập tức chớp thời cơ, mở đấu giá bàn tiệc đầu tiên của Vân nương tử. Chỉ giới hạn hai mươi , còn đặt một cái tên mỹ miều: "Võng Xuyên Hương Tận".

" là trò giật gân..."

Võ nương tử bên cửa sổ lầu ba Ngọc Xuyên Lâu, đám đông chen chúc ngoài Túy Giang Nguyệt, hờ hững đóng cửa sổ .

Lúc , lên báo:

"Nương tử, lầu hai khách gọi món Cá Lát Yến."

Cô chỉ đáp gọn: "Biết ."

Võ nương tử xách d.a.o lên lầu hai. Vừa phòng, thấy đối diện bàn dài, cô khựng , sắc mặt trầm xuống:

"Sao là ngươi?"

Tô Diệu Y , thái độ thản nhiên như từng hiềm khích:

" , Võ nương tử hôm nọ để ấn tượng sâu sắc, nhớ mãi quên. Nên dù đều đến Túy Giang Nguyệt xem mới, vẫn đặc biệt đến đây, giữ thể diện cho một quen cũ như ngươi."

Võ nương tử liếc lưng nàng, lúc mới nhận cửa sổ trong phòng cố ý mở rộng, mà đối diện chính là Túy Giang Nguyệt.

lạnh:

"Loại mượn danh ẩn giấu, dùng chiêu trò đẩy giá bản lên, gặp ít. Phần lớn chỉ hư danh, còn tài nghệ thì tầm thường."

"Đáng tiếc," Tô Diệu Y nhàn nhã dựa ghế, chậm rãi , "Ngươi e rằng sẽ thất vọng ."

Tô Diệu Y ngả ghế bành, nhướng nhẹ đuôi mày, vẻ mặt đầy hứng thú.

Cùng lúc đó, tại Túy Giang Nguyệt, cách Ngọc Xuyên Lâu một con phố.

Trong đại sảnh, bàn tiệc chính tề tựu đông đủ. Khi rèm sa khẽ lay động, một dáng thanh lệ chậm rãi bước , lộ diện bao ánh chờ đợi.

Chính là nữ sử Thanh Vân, đây rời khỏi Dung phủ.

, nhưng đến mức khuynh quốc khuynh thành như lời đồn. Điều khiến một thực khách thoáng thất vọng.

Thanh Vân hành lễ xong liền bắt tay bày trí món ăn của - “Võng Xuyên Hương Tận.”

Đám gia nhân lập tức xếp thành hàng, lượt dâng lên các nguyên liệu sơ chế: trái cây, rau củ, từng lát mỏng cắt tỉa tinh tế, sắp xếp ngay ngắn mặt cô.

Thanh Vân xắn tay áo, lấy một thanh đao nhỏ sắc bén. Lưỡi đao tinh xảo, gắn bên sườn một chiếc nhẫn bạc lấp lánh, đó còn đính một con bướm dang cánh như sắp bay lên.

Cô đeo nhẫn ngón trỏ, giấu lưỡi đao trong lòng bàn tay, qua cứ như đang chạm khắc chỉ bằng đầu ngón tay.

Động tác của cô nhanh nhẹn mà dứt khoát. Con bướm tay dường như cũng sống dậy, chớp cánh theo từng đường điêu khắc. Chỉ trong nháy mắt, hình núi đá hiện lên nền trái cây xanh biếc…

Thực khách sững sờ, vô thức thẳng dậy, chăm chú theo dõi từng động tác của cô.

****

Tại Ngọc Xuyên Lâu, Tô Diệu Y nhấp một ngụm , hứng thú sang vị Võ nương tử đang thao thao giới thiệu món cá mặt.

“ ‘Võng Xuyên Hương Tận’... Võng Xuyên chẳng lấy cảm hứng từ bức tranh ‘Võng Xuyên Đồ’ nổi danh thời Đường ?”

Cô chậm rãi , ánh mắt mang theo tia giảo hoạt.

“Theo truyền ký, bức họa vẽ về một chốn đào nguyên ẩn cư, nơi núi non thấp thoáng, đình đài xen kẽ, gồm hai mươi cảnh tuyệt mỹ…”

****

Trong đại sảnh Túy Giang Nguyệt, Thanh Vân thành tác phẩm đầu tiên.

Cô nhẹ nhàng đặt tòa Lâm Hồ Đình khắc tinh xảo mặt vị khách đầu tiên.

“Đây là cảnh thứ nhất - Lâm Hồ Đình.”

Ánh mắt lập tức thu hút.

Chưa kịp đánh giá kỹ, đĩa thứ hai, thứ ba cũng nhanh chóng dâng lên.

“Cảnh thứ hai - Lộc Sài.”

“Cảnh thứ ba - Cân Trúc Lĩnh.”

Không lâu , hai mươi vị khách đều một món ăn mặt, mỗi món tượng trưng cho một cảnh. Nhìn bộ bàn tiệc, hai mươi món hợp thành một bức tranh Võng Xuyên Đồ sống động ngay bàn tiệc!

Tô Diệu Y chậm rãi đặt chén xuống, mỉm vị Võ nương tử đối diện, giọng điệu thong thả nhưng che giấu sự đắc ý.

“Một bữa tiệc, chỉ ngon thôi thì mới là trung bình. Nếu ngon , là thượng thừa. nếu thể dẫn chứng bằng thơ họa, khiến như lạc cảnh giới huyền diệu…”

Nàng tủm tỉm.

“Võ nương tử, đúng ?”

Võ nương tử thoáng khựng , tay cầm đũa dừng giữa trung, sắc mặt lắm.

“Gò ép… Cái gọi là ‘Võng Xuyên Hương Tận, ‘Võng Xuyên’, nhưng ‘hương tận’ ?”

Tô Diệu Y khẽ búng ngón tay.

“Bộp.”

Một tiếng thanh thúy vang lên.

Thanh Vân búng nhẹ ngón tay, con d.a.o nhỏ trong tay cô bay , cắm trúng chiếc đèn lồng giữa bàn tiệc.

Trong khoảnh khắc, lớp vỏ đèn rách toạc, những cánh hoa trắng muốt bên trong rơi xuống như mưa, hương thơm ngào ngạt tỏa , lan tràn khắp gian.

Cánh hoa rơi rực rỡ, điểm xuyết lên khung cảnh Võng Xuyên huyền ảo.

Yến tiệc im lặng trong chốc lát, đó là tiếng vỗ tay vang dội cùng những lời tán thưởng dứt.

Âm thanh náo nhiệt vọng đến tận Ngọc Xuyên Lâu, khiến cả Tô Diệu Y và Võ nương tử hẹn mà cùng ngẩng đầu về phía phát tiếng động.

Tay Võ nương tử khựng , lưỡi d.a.o lệch một chút, cắt lòng bàn tay. Máu đỏ tràn , nhỏ xuống lát cá mặt.

Tô Diệu Y nhướng mày, ánh mắt lướt qua giọt m.á.u thấm miếng cá, thản nhiên :

"Xem hôm nay món Kim Tê Ngọc Quái ăn ?"

Võ nương tử cuối cùng cũng buông dao, nhẫn nhịn hồi lâu mới mở miệng:

"Tiền cơm hôm nay, sẽ trả gấp đôi. Tô lão bản, mời về cho."

Tô Diệu Y tiếc nuối dậy. Khi ngang qua Võ nương tử, nàng chợt dừng , nghiêng đầu hỏi:

"Võ nương tử, ngươi thắc mắc vì rõ đến từng chi tiết về hương vị của Võng Xuyên Hương Tận?"

Võ nương tử ngẩn , theo phản xạ sang nàng.

Tô Diệu Y nhạt:

"Bởi vì..."

Nàng chậm rãi ghé sát, khóe môi cong lên:

"Vị Vân nương tử , cùng với bàn tiệc chào sân , đều do chính tay đưa đến Túy Giang Nguyệt."

Võ nương tử sững sờ, ánh mắt trầm xuống:

"Là ngươi?"

Tô Diệu Y gật đầu thản nhiên, giọng mang theo chút trào phúng:

"Lúc , từng Tri Vi Đường hợp tác với Ngọc Xuyên Lâu. ngươi từ chối, còn chỉ xứng đáng ăn cơm thừa canh cặn. Một lời sỉ nhục như , thể khiến động tâm?"

Nàng dừng một chút, giọng bình thản nhưng mang theo sự sắc bén khó che giấu:

"Thay vì khom lưng cầu cạnh một thượng thực nương tử, tự tay tạo một thượng thực nương tử?"

Võ nương tử siết chặt nắm tay, nhưng thốt lời nào.

Tô Diệu Y lướt qua cô, ngoái đầu , chỉ bỏ một câu đầy ẩn ý:

"Trước đây, ngươi Tri Vi Đường chẳng qua chỉ là một tiệm sách nhỏ mới mở, còn Ngọc Xuyên Lâu là tửu lầu rực rỡ nhất Lâm An thành..."

Bước chân nàng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.

"Sau , sẽ còn như nữa."

Loading...