Giai Thượng Xuân Y - Chương 69
Cập nhật lúc: 2025-06-01 04:19:58
Lượt xem: 58
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu là tính khí của Lăng Trường Phong, y sớm lao tới lật bàn đám ăn chơi trác táng . hôm nay, y chẳng còn tâm trí mà chấp nhặt.
Ngày mai là kỳ hạn cuối cùng Tô Diệu Y đưa . Y phí thời gian với đám , chỉ mau chóng về hẻm Bạch Quả, tiếp tục lo chuyện tám quan một kệ sách hoàng dương mộc…
“Gì mà vội thế, Lăng Trường Phong?”
Võ công tử từ phía án kỷ bước , nở nụ đầy ẩn ý.
“Chẳng qua chỉ là một bộ kệ sách hoàng dương mộc, cần chạy đông chạy tây như ? Lâu gặp, đây uống ly rượu với bọn , chẳng lẽ thú vị hơn là tìm đám thợ mộc hèn kém ?”
Hắn nâng chung rượu, đảo mắt quanh một lượt tiếp:
“Biết chừng, nếu chúng vui vẻ, còn tặng luôn cho ngươi một bộ kệ sách cũng nên.”
Sắc mặt Lăng Trường Phong trầm xuống, nhưng ánh mắt ánh lên tia d.a.o động. Y nửa tin nửa ngờ hỏi:
“Thật ?”
Đám công tử ăn chơi lập tức vang, đồng loạt hưởng ứng.
Lăng Trường Phong ngẫm nghĩ một lát, quan tâm đây Hồng Môn Yến , lập tức bước .
Võ công tử là kẻ khốn kiếp, nhưng một câu đúng. Đối với đám công tử quyền quý , cả tiệm sách lẫn bộ kệ hoàng dương mộc chẳng qua chỉ là chuyện vẫy tay một cái mà thôi.
Nằm gai nếm mật, nhẫn nhịn chịu đựng - những chuyện Tô Diệu Y còn , chẳng lẽ y thể?
Nghĩ , Lăng Trường Phong thản nhiên bước tới, tùy tiện chọn một chiếc ghế xuống:
“Vậy đa tạ Võ chấp chuyện cũ. Chư vị uống thế nào, hôm nay Lăng Trường Phong xin hầu rượu tới cùng!”
Nhắc đến chuyện cũ, sắc mặt Võ công tử thoáng biến đổi.
Năm đó, say rượu ở Phong Nhạc Lâu, định giở trò với một vũ nữ, ai ngờ Lăng Trường Phong bắt gặp. Thằng nhãi đó chẳng chẳng rằng, lập tức vớ lấy hồ rượu đồng đỏ đập thẳng xuống đầu .
Võ công tử khi đánh đến vỡ đầu chảy máu, để một vết sẹo giữa trán, đến giờ vẫn dùng tóc che …
Cảm giác đau nhói từ vết thương cũ dường như âm ỉ trở về.
Hắn híp mắt, liếc Lăng Trường Phong đang án kỷ, trong ánh mắt dần hiện lên một tia âm hiểm.
****
Khi Tô Diệu Y tạp dịch Phong Nhạc Lâu dẫn yến thính, hơn nửa chưởng quầy của các tiệm sách trong hành hội mặt. Họ tụm năm tụm ba chuyện phiếm, khí phần nhàn nhã.
Tình hình cũng khác mấy so với hội tiệm sách ở Lâm An - chưởng quầy ở Biện Kinh phần lớn là nam nhân, hầu hết đều trạc tuổi Tô Tích Ngọc.
Vừa bước yến tiệc, Tô Diệu Y lập tức trở thành tâm điểm. Sự xuất hiện của nàng dường như ăn nhập với bầu khí bên trong, khiến ai nấy đều bất giác ngừng trò chuyện, đồng loạt đầu .
Tô Diệu Y quen với ánh mắt như . Nàng giữ thần sắc tự nhiên, cúi đầu thi lễ, giới thiệu bản . Lần , còn ai dám xem thường nàng nữa, tất cả đều khách khí chào một tiếng:
“Tô lão bản!”
Có lên tiếng tán thưởng:
“Tô lão bản tuổi còn trẻ mà đưa Tri Vi Đường phát triển mạnh mẽ, danh vang khắp nơi, thật sự là hậu sinh khả úy, sóng xô sóng !”
“ ! Người trẻ tuổi đúng là nhanh nhạy, Tri Vi Đường chỉ tinh thông khắc sách, bản khắc gây chấn động, mà còn nghĩ đủ chiêu trò như xuất bản báo chí để bán, khiến chúng cũng mở rộng tầm mắt.”
Những lời nịnh hót thật lòng, mỉa mai, nhưng Tô Diệu Y buồn phân biệt. Nàng chỉ nhẹ, khoan thai đáp lời:
“Vãn bối chẳng qua chỉ chút mánh khóe buôn bán nhỏ. Tri Vi Đường vững ở Biện Kinh, còn nhờ chư vị tiền bối chiếu cố nhiều hơn.”
“Ôi dào, dám dám…”
Đám chưởng quầy xung quanh liếc mắt . Có thử thăm dò:
“Tô lão bản Cừu gia chỗ dựa, ở Biện Kinh chẳng gì nấy, còn cần chúng chiếu cố ?”
Nếu là ngày đầu tiên đặt chân đến Biện Kinh, câu , chắc chắn Tô Diệu Y lập tức lật bàn. giờ đây, nàng chỉ cụp mắt, khẽ , đáp. Mặc kệ bọn họ suy đoán thế nào, nàng chẳng bận tâm.
Chủ sự của tiệm sách hành, Thẩm hành đầu, là đến muộn nhất.
Là hành đầu, ông xuất hiện, lập tức thu hút sự chú ý trong yến tiệc. Ánh mắt đám đông nhanh chóng rời khỏi Tô Diệu Y, tập trung hết ông.
“Đã đến đông đủ , còn đó gì? Ngồi xuống .”
Thẩm hành đầu tươi , hiệu cho an tọa.
Tô Diệu Y theo tự nhiên về phía chỗ cuối bàn, xuống lâu Thẩm hành đầu gọi:
“Tô lão bản, đây bên .”
Ông thiện vẫy tay về phía nàng.
Tô Diệu Y đành dậy bước tới liền Thẩm hành đầu sắp xếp chỗ ngay bên cạnh. Nàng khéo léo từ chối đôi ba , nhưng thấy Thẩm hành đầu quyết ý, nên thêm nữa.
Yến tiệc bắt đầu, Thẩm Hành Đầu nâng chén rượu tiên, cũng đồng loạt dậy nâng ly.
Ông hướng về phía Tô Diệu Y, :
“Ly rượu đầu tiên hôm nay, kính Tô lão bản! Dù Tô lão bản mới đến Biện Kinh, nhưng danh tiếng của nàng, hẳn đều qua. Trước ở Lâm An, nàng từng sẽ khiến tiệm sách hưng thịnh phát đạt. Giờ đến Biện Kinh, mong rằng nàng vẫn giữ vững chí hướng ban đầu, dìu dắt chúng - những kẻ thời .”
Mọi rào rào hưởng ứng.
Tô Diệu Y chỉ mỉm khiêm tốn, nâng chén rượu lên đáp lễ từng :
“Thẩm hành đầu quá lời , vãn bối thật dám nhận…”
Sau màn kính rượu, khi an tọa , Thẩm hành đầu ho nhẹ hai tiếng, chậm rãi đến chuyện chính:
“Hôm nay mở tiệc ở Phong Nhạc Lâu, thứ nhất là để chào mừng Tri Vi Đường đến Biện Kinh. Thứ hai, hôm qua đến Biện Kinh phủ nha, quan phủ giao thêm một bản khắc sách mới in, cần đưa xuất bản. Vậy nên chúng cần bàn bạc xem nên giao cho tiệm sách nào phụ trách.”
Loại chuyện , dĩ nhiên đến lượt mới như nàng.
Tô Diệu Y hiểu rõ điều đó, chỉ lặng lẽ cúi mắt lắng .
Ở triều Dận, sách do quan phủ khắc in thường do Quốc Tử Giám đảm nhiệm. Tuy nhiên, Quốc Tử Giám chỉ chuyên biên soạn và in ấn những sách chính sử và các tác phẩm kinh điển. Còn những tài liệu khác, như luật lệ của Hình Bộ y thư của Thái Y Viện, vì lượng quá lớn nên triều đình thường chuyển giao cho các tiệm sách tư nhân đảm nhận.
Trước khi đến Biện Kinh, Chúc Tương từng nhắc qua chuyện :
“Loại công việc chính là ‘mưa thuận gió hòa,’ dù hạn hán lũ lụt cũng lo thất thu. Không chỉ đảm bảo thu nhập định, mà danh tiếng cũng gia tăng đáng kể. Từ đến nay, các tiệm sách vẫn luôn tranh giành kịch liệt, một mất một còn. từ khi Thẩm Khiêm lên hành đầu, ông đổi cách phân phối. Thay vì cạnh tranh khốc liệt, ông chia việc theo bối phận và tư cách, đảm bảo ai cũng phần.
Nghe , chính nhờ cam kết mà ông mới thể thế hành đầu tiền nhiệm. Ông còn đảm bảo với các tiệm sách rằng, chỉ cần để ông nắm quyền, thì ai cũng phần ăn, ai bỏ . Nhờ mà bao năm qua, Thẩm Khiêm vẫn vững vàng vị trí …”
Lúc , khi xong, Tô Diệu Y hỏi Chúc Tương vì cố ý kể cho nàng những chuyện .
“Ta cho ngươi khác hành đầu như thế nào. Đợi đến khi ngươi bước đến con đường đó, cũng thể học theo.”
“ hành đầu, chỉ quản lý thật Tri Vi Đường của .”
“Có những chuyện, dù ngươi , nó vẫn sẽ là con đường mà ngươi nhất định qua.”
Chúc Tương chỉ để một câu như , rời .
****
“Tô lão bản?”
Tô Diệu Y đang thất thần suy nghĩ, chợt thấy giọng Thẩm hành đầu gọi. Ngay đó, một chiếc hộp đẩy đến mặt nàng. Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy Thẩm hành đầu gõ nhẹ tay lên hộp, giọng điệu trịnh trọng:
“Hạng mục cuối cùng , giao cho Tri Vi Đường xử lý, thế nào?”
Tô Diệu Y thoáng sững , nhưng nhanh che giấu sự kinh ngạc trong mắt, bình tĩnh đáp:
“Tri Vi Đường mới đến, căn cơ vững. Tùy tiện tiếp nhận một nhiệm vụ quan trọng thế , e rằng hợp quy củ?”
Thẩm hành đầu , giải thích:
“Hạng mục tuy liên quan đến quan phủ, nhưng hẳn là công vụ chính thức.”
Dừng một chút, ông sang những chưởng quầy khác trong phòng:
“Hôm qua đến phủ nha, tình cờ gặp Tề đại nhân. Tề đại nhân với rằng công tử nhà ông xuất bản một tập thơ gồm những bài thơ trong mấy năm qua. Vì , nhờ sắp xếp một tiệm sách để giúp thành tâm nguyện . Ta giao việc cho Tri Vi Đường, chư vị ý kiến gì ?”
Lời dứt, cả phòng chìm im lặng, đưa mắt .
Tô Diệu Y nhạy bén nhận điều gì đó, nhưng để lộ vẻ mặt, chỉ lặng lẽ quan sát.
Một lúc , chưởng quầy bên tay của Thẩm hành đầu là đầu tiên lên tiếng, phá vỡ bầu khí trầm mặc:
“Có thể giúp Tề công tử xuất bản tập thơ, xuất hiện mặt Tề đại nhân, đây chính là cơ hội hiếm . nếu hành đầu quyết định giao cơ hội cho Tri Vi Đường, chúng đương nhiên sẽ ý kiến.”
Nói , ông nâng chén rượu, hướng về phía Tô Diệu Y, nhạt:
“Tô lão bản, đây là hành đầu nể tình ngươi mới đến Biện Kinh, đặc biệt quan tâm mà trao cơ hội . Ngươi chớ phụ tấm lòng của hành đầu nhé.”
Những còn lúc cũng đồng loạt gật gù, phụ họa theo.
Thẩm hành đầu khẽ xua tay, giọng điềm đạm:
“Có cơ hội tiếp xúc với Tề gia đúng là chuyện . ngoài Tề đại nhân, Biện Kinh còn nhiều vị đại nhân quản lý việc khắc in sách vở. Sau , hẳn sẽ cơ hội dành cho các vị. Như , chừng nào còn giữ chức hành đầu trong giới tiệm sách, lợi ích , ai cũng phần.”
Lời dứt, đồng loạt nâng chén, lời chúc tụng rộn ràng ngớt. Chỉ Tô Diệu Y vẫn im lặng, yên tại chỗ, ánh mắt chăm chú chiếc hộp như đang chìm trong suy tư.
Thẩm hành đầu cuối cùng cũng để ý đến nàng, động tác nâng chén thoáng khựng . Ông nghiêng đầu qua, kinh ngạc hỏi:
“Có chuyện gì , Tô lão bản? Chẳng lẽ... ngươi nhận đơn hàng ?”
“Không .”
Tô Diệu Y lấy tinh thần, mỉm đón lấy chiếc hộp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/giai-thuong-xuan-y-rpsx/chuong-69.html.]
“Đây là hảo ý của chư vị tiền bối, Diệu Y cung kính bằng tuân lệnh. Chỉ là đến nơi đất khách quê , vẫn rõ vị Tề đại nhân mà hành đầu nhắc đến rốt cuộc là ai?”
“Toàn thành Biện Kinh , đáng để Thẩm mỗ nhắc đến trong trường hợp , chỉ một.”
Thẩm Hành Đầu đáp:
“Chính là Biện Kinh phủ doãn - Tề Chi Viễn.”
****
Phồn hoa náo nhiệt nơi chợ đêm, tiếng huyên náo đan xen, rộn ràng giữa trung tâm thành Biện Kinh. khi đến vùng ngoại thành, âm thanh chỉ còn lác đác vang vọng, mơ hồ như tản trong màn đêm.
Một cỗ xe ngựa dừng cửa của tòa nhà mà Dung Giới thuê. Ngay đó, một khoác áo choàng kín mít, che gần hết khuôn mặt, lặng lẽ bước xuống xe. Khuyết Vân chờ sẵn bên ngoài, lập tức cung kính mở cửa, dẫn trong.
Trong thư phòng, ánh đèn sáng rực. Dung Giới y phục chỉnh tề, nghiêm cẩn bên bàn, tay khẽ lật nắp chén pha.
“Nghe nghĩa của ngươi cũng đến Biện Kinh, giờ còn ở ngay sát vách?”
Vừa bước phòng, liền cởi áo choàng, lộ gương mặt thanh quý, tuấn lãng với đôi mắt phượng sắc sảo - chính là Đoan Vương.
Khuyết Vân lặng lẽ đóng cửa phía . Đoan Vương thẳng trong, chân mày nhíu chặt, giọng trầm xuống:
“Dung Cửu An, hành sự như quá mức bất cẩn ? Tô Diệu Y dù cũng là ngoài, nếu nàng phận của , quan hệ giữa và ngươi, thì tuyệt đối chuyện . Bất kể thế nào, ngươi cũng tìm cách để nàng rời khỏi đây càng sớm càng .”
Dung Giới chút d.a.o động, chỉ đẩy chén về phía Đoan Vương, giọng thản nhiên:
“Tô Diệu Y ngoài, điện hạ cần lo lắng. Huống hồ, đất Biện Kinh vô cùng đắt đỏ, giờ đuổi nàng , e là khó tìm chỗ nào thích hợp hơn để dừng chân.”
Hắn ngừng , ánh mắt trầm xuống, chậm rãi tiếp:
“Qua một thời gian nữa, chỉ sợ nhà họ Tô còn khác đến Biện Kinh… Tô Tích Ngọc, Giang Miểu…”
Nghe đến đây, động tác cầm chén của Đoan Vương khẽ khựng . Khi lên tiếng nữa, giọng điệu dịu đôi phần.
“Giang Miểu cũng đến Biện Kinh?”
“Có lẽ.”
Dung Giới bình thản đáp, giọng chút gợn sóng. “Tô gia từng ân với Dung thị, thể để bọn họ lưu lạc đầu đường, chốn nương .”
“...”
Đoan Vương im lặng hồi lâu, cuối cùng miễn cưỡng cất lời, nhưng trong giọng ẩn chứa vẻ nghiến răng nghiến lợi.
“Vậy thì cứ để họ ở .”
Chuyện xem như tạm khép , hai chuyển sang bàn luận chính sự.
“Nghe hôm nay triều đề nghị để Lương Vương kiêm nhiệm chức Biện Kinh Phủ Doãn. Điện hạ đến đây là vì việc ?”
Đoan Vương gật đầu, thần sắc nặng nề.
“Biện Kinh Phủ Doãn quản lý chuyện lớn nhỏ của kinh thành, từ quân sự đến dân sinh. Theo lệ thường, chức thường do Trữ quân đảm nhận, nếu Trữ quân thì mới đến lượt hoàng tử vương. Phụ hoàng vẫn lập Trữ quân, nên vị trí bao năm qua do Bát hoàng thúc kiêm nhiệm. nửa năm , Bát hoàng thúc lâm bệnh qua đời, chức vụ để trống đến nay, tạm thời do Quyền Biện Kinh Phủ, Tề Chi Viễn, xử lý.”
“Tề Chi Viễn…”
Dung Giới lặp cái tên, trầm ngâm nhớ .
“Nếu nhầm, phu nhân của là thứ nữ nhà Lâu Nhạc, cũng là ruột của Lâu Quý Phi?”
“Chính là vị Tề đại nhân đó.”
Đoan Vương nhíu mày. “Hắn và Lâu gia quan hệ sâu xa, là tâm phúc Lâu tướng tin tưởng nhất. Có ở đó một ngày, sớm muộn gì chức Biện Kinh Phủ Doãn cũng sẽ rơi tay Nhị ca.”
Dung Giới trầm tư.
Ánh nến lúc sáng lúc tối, bóng dáng trong ánh sáng đan xen trở nên sắc nét.
****
Phong Nhạc Lâu.
Tô Diệu Y ôm chiếc hộp Thẩm hành đầu giao cho, sắc mặt vui rời khỏi đại sảnh yến tiệc.
Bản thảo thơ bên trong nàng xem qua. Nói một cách khách khí thì lời thơ chỉ ở mức tầm thường, đủ tiêu chuẩn để xuất bản thành tập. Còn nếu thẳng thắn hơn, thì chỉ là những câu chữ nhạt nhẽo vô vị, phí giấy phí mực!
Vậy mà loại thơ tranh như hương như bánh, chỉ vì nó do công tử nhà Tề gia … Chỉ cần liên hệ với Tề Chi Viễn, dù là thứ gì cũng thể trở thành báu vật ?
Tô Diệu Y mơ hồ cảm thấy điều bất thường, bất giác cúi đầu chiếc hộp trong tay.
Đang trầm ngâm suy nghĩ, nàng ngang qua một nhã gian. lúc đó, một gia nhân của Phong Nhạc Lâu đẩy cửa để mang rượu bên trong. Cánh cửa khẽ mở hé, và ngay lập tức, một giọng lè nhè vì say rượu vang lên đầy mỉa mai…
"Lăng Trường Phong! Ngươi xem bộ dạng nghèo rớt mồng tơi của bây giờ !"
Tô Diệu Y sững bước, kinh ngạc qua khe cửa về phía nhã gian. Trong đó, một đám công tử ăn chơi trác táng đang vây quanh Lăng Trường Phong, chỉ trỏ bàn tán. Kẻ cầm đầu ngay mặt y, án kỷ, tiện tay hất cả bình rượu lên mặt Lăng Trường Phong.
"Ngươi thích hành hiệp trượng nghĩa, thích xen chuyện thiên hạ ? Không lúc nào cũng ngông nghênh, ngang tàng lắm ? Bản công tử ý một vũ nữ, thì liên quan gì đến ngươi? Vũ nữ sinh là để hầu hạ, lấy lòng khác! Còn ngươi, Lăng Trường Phong, vốn dĩ chỉ là một kẻ vô dụng, còn to mồm đòi đại hiệp... Ngươi xem, ngươi xứng ?"
Ngoài dự đoán của tất cả , Lăng Trường Phong - nổi danh nóng tính nhất Biện Kinh - mà hề tức giận. Y chỉ lặng lẽ lau mặt, đó vẩy rượu về phía những kẻ xung quanh, giọng thản nhiên:
"Ngươi đúng, xứng."
Nếu khi bước Phong Nhạc Lâu, y vẫn còn tự thấy hổ thẹn vì những năm tháng mơ hồ , thì giờ phút , khi chung với đám , y cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, như thể gánh nặng trong lòng trút bỏ.
Y xứng đại hiệp thì ?
Ít , vẫn còn hơn những kẻ xứng .
Nhã gian thoáng chốc rơi yên lặng. Đám công tử dường như câu trả lời của Lăng Trường Phong cho bất ngờ, nhất thời phản ứng thế nào.
Lăng Trường Phong nâng bình rượu lên, hỏi thẳng:
"Võ , rượu của ngươi hình như để uống, mà là để hắt lên khác. Nếu uống đủ , bằng bàn chuyện tám quan tiền gỗ hoàng dương của ?"
"..."
"Võ gia tài sản bạc triệu, Võ chắc đến mức quỵt nợ chứ?"
Võ công tử nghẹn họng, tức tối thấy hả hê. Hắn nhạt:
"Ngươi yên tâm, bản công tử hứa thì nhất định sẽ giữ lời. Kệ sách gỗ hoàng dương của Tri Vi Đường, sẽ lo liệu. Có điều..."
Hắn xoay , hiệu bằng ánh mắt cho đám tùy tùng. Lập tức, một tên chó săn tinh ý nắm bắt, lớn giọng cợt:
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
"Lăng Trường Phong, ngươi giỏi múa kiếm lắm ? Múa cho chúng xem một bài ! Nếu ngươi diễn một màn kiếm vũ thật , thì kệ sách của Tri Vi Đường, cứ để chúng lo!"
Trước khi bước nhã gian, Lăng Trường Phong chuẩn sẵn tâm lý bất chấp tất cả. khi yêu cầu sỉ nhục , y vẫn khỏi chau mày. Ý mặt cũng lập tức tắt ngấm.
Thấy sắc mặt y đổi, đám xung quanh liền chạm trúng nỗi đau của đối phương, càng hăng hái vỗ bàn, hò hét khiêu khích hơn nữa.
"Lăng thiếu gia, múa kiếm !"
" chỗ gì kiếm..."
"Chuyện nhỏ! Lấy nhánh cây cũng mà!"
"Ha ha ha! Lăng thiếu gia, múa nhánh cây !"
Giọng điệu của bọn họ chẳng khác nào đang trêu chọc một con khỉ trò giữa phố chợ.
Chẳng bao lâu , kẻ bẻ một cành cây từ chậu cảnh, đưa đến mặt Lăng Trường Phong.
Y đặt tay lên đầu gối, những ngón tay chậm rãi siết chặt. Trong lòng giằng co kịch liệt.
Chỉ cần bước thêm một bước, chỉ cần nhẫn nhịn thêm một chút, y thể giành bộ kệ sách hoàng dương mộc, mang về cho Tô Diệu Y...
Ngay lúc y cắn răng, định vươn tay nhận lấy cành cây , bỗng từ phía vang lên một tiếng "Rầm!" chấn động cả đám đông.
Cánh cửa nhã gian bất ngờ đá tung, khiến giật .
Một bóng hồng nhạt lao như cơn lốc, nhanh đến mức ngay cả Võ công tử còn kịp rõ diện mạo tới, ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt thoảng qua. Ngay đó, một cơn gió mạnh ập đến từ bên cạnh, …
“Bốp!”
Chiếc bình rượu bằng đồng đỏ rơi xuống đất, lăn xa một đoạn.
Võ công tử hoa mắt, loạng choạng lùi mấy bước, cuối cùng ngã xuống ghế.
Đám công tử ăn chơi bên cạnh vội vàng lao tới đỡ , đồng thanh kêu lên: “Võ ! Võ , chứ?”
"..."
Tất cả đều quá quen thuộc. Phong Nhạc Lâu, chiếc bình rượu bằng đồng đỏ, thậm chí ngay cả chỗ sưng trán cũng giống hệt …
Khoảnh khắc đó, Võ công tử bỗng thấy hoảng hốt, rõ hôm nay là ngày nào.
Rõ ràng đang sỉ nhục Lăng Trường Phong, tự dưng thêm một “Lăng Trường Phong” khác đánh lén từ phía ?
Miễn cưỡng mở mắt, cảnh tượng mặt dần dần rõ ràng.
Cách đó xa, một tiểu nương tử vận váy hồng nhạt đó. Đôi mày cong mềm mại, dáng vẻ yêu kiều, ánh nến hắt lên gò má nàng, khiến sắc đỏ càng thêm rực rỡ, tựa đóa hoa đầu xuân.
Nhất thời, chỉ riêng Võ công tử đập choáng váng, mà đám công tử trác táng xung quanh cũng ngơ ngẩn, ánh mắt vốn tràn đầy căm hận bỗng trở nên mơ màng.
Lăng Trường Phong quá quen với ánh mắt . Ngay khi hồn cú sốc vì sự xuất hiện của Tô Diệu Y, y lập tức bật dậy, vươn tay kéo nàng về phía : “Sao ngươi tới đây?”
Tô Diệu Y nhanh hơn. Nàng nhẹ nhàng gạt tay y , vững mặt y, khẽ nghiêng đầu, nở nụ dịu dàng với đám công tử .
Võ công tử càng thêm ngẩn ngơ, che trán, nghi hoặc nghĩ - chắc hẳn là nhầm . Một mỹ nhân nhỏ bé, yếu ớt, đáng thương thế … thể lấy bình rượu mà đập chứ?
Thế nhưng ngay đó, mỹ nhân cong môi , giọng mát lạnh như sương mai, nhưng trong từng câu chữ ẩn chứa sự ngạo nghễ đầy khiêu khích:
“Đánh chó cũng mặt chủ. Các ngươi dám sủa thêm một tiếng thử xem?”