Giai Thượng Xuân Y - Chương 70
Cập nhật lúc: 2025-06-01 04:20:00
Lượt xem: 82
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khoảnh khắc yên tĩnh c.h.ế.t chóc, đám công tử ăn chơi bừng tỉnh khỏi cơn mê đắm sắc ngắn ngủi. Xấu hổ hóa thành giận dữ, kẻ gào lên:
“Con nha đầu c.h.ế.t tiệt nào dám loạn ở Phong Nhạc Lâu?”
Bên ngoài nhã gian, đám hiếu kỳ tụ tập đông nghịt, chỉ trỏ bàn tán về tình hình bên trong.
Võ công tử lảo đảo dậy, chật vật đưa tay che trán, gằn giọng quát lớn:
“Người ! Bắt con điên cho !”
Lời còn dứt, gia nhân nhà họ Võ còn kịp xông , thì khác nhanh chân hơn - chưởng quầy của Phong Nhạc Lâu.
“Hiểu lầm! Nhất định là hiểu lầm thôi!”
Chưởng quầy vội vã chạy đến bên Võ công tử, lấy lòng:
“Võ công tử, chắc là Tô nương tử nhất thời lỡ tay, hoặc nhận nhầm . Ngài đại nhân rộng lượng, bỏ qua cho nàng . Để bù , lát nữa sẽ sai mang đến cho ngài một vò rượu ngon…”
Võ công tử trừng mắt, thể tin nổi:
“Nàng đánh nông nỗi , mà ngươi bảo tha cho nàng?”
Chưởng quầy hạ giọng, ghé sát tai , khẽ :
“Nàng là Tô Diệu Y.”
“Tô…”
Võ công tử lập tức nín bặt.
Hắn Tô Diệu Y, ánh mắt đổi, như thể cuối cùng cũng hiểu rõ phận đối phương.
“Thì ngươi chính là Tô Diệu Y, đại tiểu thư nhà họ Cừu…”
Vừa nghiến răng nghiến lợi, vẫy tay hiệu cho gia nhân nhà họ Võ lui xuống. cơn giận của vẫn tan - giờ đây, tất cả dồn về phía Lăng Trường Phong.
“Hay lắm, Lăng Trường Phong, ngươi giờ cũng tiền đồ đấy nhỉ? Đến mức trốn lưng một tiểu nương tử!”
Hắn lạnh, giọng đầy mỉa mai:
“Trước ngươi dựa cha , dựa Lăng gia. Lăng gia sụp đổ, ngươi liền đầu nịnh bợ đại tiểu thư nhà họ Cừu. Sao? Có đang nhắm đến chuyện con rể nhà họ Cừu ? là đồ vô dụng, cố cũng chẳng trèo nổi lên tường!”
Tô Diệu Y bật vì tức giận, cúi xuống tìm cái bình rượu đồng đỏ lăn đất.
Lăng Trường Phong lập tức hiểu ý, nhanh chóng đá văng bình rượu đỏ sang một bên, hì hì :
"Quân tử chỉ lý, động thủ. Mắng c.h.ế.t cũng cần đền mạng!"
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Tô Diệu Y chớp mắt, khóe môi nhếch lên cao hơn.
"Cũng lý."
Nàng đảo mắt sang tên công tử họ Võ miệng lưỡi chua ngoa, giọng điệu đầy mỉa mai:
"Ngươi tưởng cứ rể Cừu gia là ? Không ai cũng tư cách! Chỉ riêng gương mặt đầu trâu mặt ngựa của ngươi đủ khiến lắc đầu từ chối!"
Mặt Võ công tử lập tức tái xanh:
"Ngươi…"
"Hắn thể giỏi giang gì mấy, nhưng ít trời sinh gương mặt khiến yêu thích. Đây chính là bản lĩnh bẩm sinh! Kinh doanh tài giỏi học vấn uyên thâm, mấy thứ đó thể học , nhưng diện mạo tuấn thì ! Đó là do cha ban tặng, khác cũng !"
Nói đoạn, nàng sang Lăng Trường Phong, ánh mắt lấp lánh ý , khóe miệng cong, lộ vẻ si mê chút che giấu. Một màn khiến y tim đập loạn nhịp, còn đám đối diện thì tức đến nghiến răng nghiến lợi.
"Các ngươi là ai, cũng rõ luôn một chuyện - sớm muộn gì gia nghiệp Lăng gia cũng về tay . Không chừng, ngay cả Cừu gia cũng sẽ là của !"
Giọng nàng lạnh lẽo, khóe môi cong lên đầy ý trào phúng:
"Bảo múa kiếm cho các ngươi? Các ngươi xứng ?"
Cả Phong Nhạc Lâu bỗng chốc im phăng phắc. Dường như dù chỉ một cây kim rơi xuống cũng thể thấy.
Trước mắt bao , Tô Diệu Y kéo theo Lăng Trường Phong đường hoàng rời . Hai bóng nhanh chóng hòa đám đông rộn ràng bên ngoài Phong Nhạc Lâu, chẳng mấy chốc mất hút. tốc độ nhanh hơn cả hai họ là lời đồn về hôn sự giữa Lăng gia và Cừu gia…
****
Giữa con phố vắng lặng, một chiếc xe ngựa lặng lẽ lăn bánh về phía ngoại ô.
"Bốp!"
Bên trong xe, Tô Diệu Y lập tức gạt bỏ vẻ dịu dàng lúc , vung cành cây tiện tay mang từ Phong Nhạc Lâu, quật thẳng cánh tay Lăng Trường Phong.
Y đau đến mức kêu "A!" một tiếng, ngay lập tức thoát khỏi tâm trạng cảm kích , vội vã giật lấy nhánh cây sắp rơi xuống nữa.
"Đau!"
"Giờ mới đau ?"
Tô Diệu Y định quất thêm cái nữa, nhưng Lăng Trường Phong nhanh tay giữ chặt lấy cành cây.
"Vừa tạt cả bình rượu lên mặt ngươi, ép ngươi trò tiêu khiển, ngươi hề hề như thằng ngốc! Ta bảo ngươi bàn chuyện ăn, mà ngươi chạy đến Phong Nhạc Lâu múa may cho kẻ thù mua vui? Lăng Trường Phong, ngươi là heo ?"
Lời mắng của nàng còn khó hơn cả bọn Võ công tử chửi ban nãy.
Lăng Trường Phong mặt mày nhăn nhó, vội vàng nắm lấy tay Tô Diệu Y, giật lấy nhánh cây nàng đang cầm ném ngoài xe. Y nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Đừng mắng nữa… Ta tất cả cũng chỉ vì kệ sách hoàng dương mộc, vì Tri Vi Đường, vì ngươi mà!”
Tô Diệu Y hất tay y , lạnh:
“Vì ? Ngươi chỉ đang giữ thể diện cho chính !”
“...”
“Tám quan tiền mua một bộ kệ sách hoàng dương mộc, qua đúng là nực thật. suốt mấy ngày qua, ngươi vô cơ hội để hỏi , để nhờ giúp đỡ, mà ngươi cố tình !”
Càng , Tô Diệu Y càng thấy tức giận, chỉ cảm thấy tấm lòng của Chúc Tương uổng phí:
“Đáng lẽ nên cúi đầu thì chịu, đến lúc cần cứng rắn co rúm! Thà đám công tử ăn chơi trác táng nhục nhã, cũng chịu mở miệng nhờ giúp. Thế nào? Cảm thấy là đại nam nhân, cúi đầu nữ tử thì quá mất mặt ?”
“Không !”
Lăng Trường Phong lớn tiếng phản bác:
“Không vì ngại mất mặt nữ tử, mà vì ngươi xem thường! Ta trong mắt Tô Diệu Y, Lăng Trường Phong chỉ là một kẻ vô dụng…”
Tô Diệu Y nghẹn lời, hàng mày nhíu , cuối cùng im lặng tựa vách xe, vẻ mặt trầm tư.
Bên trong xe im lặng hồi lâu.
Lăng Trường Phong nhịn hỏi:
“Nếu mấy ngày thật sự đến tìm ngươi than vãn, ngươi cho thêm mấy quan tiền để dự trù ?”
Tô Diệu Y mặt cảm xúc:
“Không bao giờ chuyện đó.”
Lăng Trường Phong chán nản:
“... Vậy thì còn gì để .”
"Đây là chuyện buôn bán, chứ ăn xin. Ngươi mua kệ sách tám quan tiền? Ta sẽ mua .”
Tô Diệu Y hít sâu một , y thẳng:
“Ngươi vốn hợp với chuyện ăn, thu tay .”
“Vừa nãy chẳng ngươi còn , học thức và buôn bán đều thể học ?”
Lăng Trường Phong hất tóc mái, vẻ phong lưu mà nháy mắt với nàng:
“Dù , tuấn mới là bản lĩnh thực sự.”
Tô Diệu Y híp mắt , chợt nghiêng , kéo sát cách giữa hai .
Trong khoảnh khắc, Lăng Trường Phong bỗng cứng đờ, đến thở cũng dám mạnh.
“Gương mặt của ngươi thể kiếm cơm ở chỗ các chưởng quầy khác…”
Nàng đầy nguy hiểm:
“ ở chỗ , bình hoa chỉ kết cục đập vỡ mà thôi.”
Lăng Trường Phong bất giác rùng .
Khi Tô Diệu Y cùng Lăng Trường Phong trở về tòa nhà, nàng phát hiện cửa hông dẫn viện thứ khóa , rõ là do ai . Bất đắc dĩ, nàng đành cùng Lăng Trường Phong qua cửa chính, băng qua chủ viện.
Chủ viện yên ắng lạ thường. Không Dung Giới về , nhưng để tránh phiền trong phòng chính, Tô Diệu Y vẫn cẩn thận giữ bước chân nhẹ nhàng.
nàng ngờ rằng, ngay khi định cùng Lăng Trường Phong tách , rẽ hành lang dẫn đến viện thứ, sân viện bỗng nhiên sáng rực lên.
"Về .”
Một giọng trầm thấp, bình thản nhưng khó dò cảm xúc vang lên từ trong viện.
Tô Diệu Y giật , theo ánh mắt của Lăng Trường Phong . Chỉ thấy sân viện nãy còn tối om, giờ rực rỡ ánh đèn từ nhà chính. Dưới gốc cây trong sân, Dung Giới khoác trường bào trắng, an nhiên đó, trông như đợi từ lâu.
Ánh mắt bình tĩnh lướt qua hai , sắc bén như một lưỡi d.a.o mỏng, thoáng qua tưởng như vô hại, nhưng để dấu vết chẳng dễ gì xóa .
Lăng Trường Phong chợt thấy da đầu tê dại, nhíu mày :
“Nửa đêm nửa hôm, ngươi ăn mặc như u linh, canh ở đây định dọa ai ?”
Dung Giới vẫn lặng lẽ Tô Diệu Y, khóe môi thoáng cong nhẹ:
“Tất nhiên là để chúc mừng hai các ngươi.”
“...”
“Nghe hôm nay ở Phong Nhạc Lâu một màn ‘mỹ nhân cứu hùng’ đặc sắc hơn cả kịch sân khấu. Đáng tiếc mặt, thể tận mắt thưởng thức. Đại tiểu thư định khi nào thu xếp cho Lăng thiếu gia nhập gia ở rể? Ta trưởng, cũng sớm chuẩn lễ mừng cho chu đáo.”
Dù cần giải thích với Dung Giới, nhưng Tô Diệu Y hiểu rõ đạo lý “giặc cùng đường chớ truy sát.”
Để tránh màn bắt gian náo loạn do dàn dựng ở Từ Ấu Trang thực sự diễn , nàng liền khẽ lùi một bước, kéo giãn cách với Lăng Trường Phong:
“Chỉ là tình thế ép buộc, thuận miệng ứng phó mà thôi. Còn chuyện nhập gia ở rể gì đó, .”
Dung Giới lúc mới thu ánh mắt, lướt Lăng Trường Phong một cái, nhàn nhạt :
“Thì thật ?”
“Đương nhiên là !”
Lăng Trường Phong lập tức phản bác. Dù ban đầu y cũng chẳng dám coi lời của Tô Diệu Y là thật, nhưng khi nàng dứt khoát phủ nhận như , vẫn khỏi chút hụt hẫng trong lòng.
Lăng Trường Phong nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt kẻ đầu sỏ gây họa.
Y vốn định chờ đến đêm khuya yên tĩnh, lặng lẽ hồi tưởng khoảnh khắc Tô Diệu Y bảo vệ, để cảm giác rung động tự do chạy loạn trong lòng như một con nai nhỏ. giờ đây, Dung Giới chọc giận một phen, y bỗng nhiên cảm thấy loại ngọt ngào chia sẻ.
“ là tình thế bắt buộc mà thôi! Cái tên họ Võ hỗn xược ép múa kiếm mua vui, coi như trò tiêu khiển. Ngay tại thời khắc đoạn giao thứ hổ, Diệu Y đạp cửa xông , trực tiếp cầm cả vò rượu đập thẳng lên đầu ! Diệu Y , kiếm của là kiếm của bậc hào kiệt, dùng để trừ hại cho dân, trừng trị kẻ ác, há thể để bọn họ sỉ nhục như !”
Tô Diệu Y trợn mắt, tin nổi mà chằm chằm Lăng Trường Phong.
Dù lời y kể phần hợp với phong cách của nàng, nhưng từ bao giờ nàng mấy câu đầy chính khí như ?
Quan trọng hơn, với trình độ học thức của Lăng Trường Phong, ngay cả điển tích “đoạn giao thứ hổ”* e là y cũng từng qua, huống hồ gì là dùng đúng ngữ cảnh như .
*Đoạn giao thứ hổ: Ngàn cân treo sợi tóc.
Trong thoáng chốc, Tô Diệu Y thậm chí còn nghi ngờ bản mất trí nhớ, ở Phong Nhạc Lâu lỡ miệng điều gì đó mà chính cũng nhớ rõ…
Dung Giới cũng suy nghĩ tương tự, sắc mặt dịu đôi chút lập tức trầm xuống.
Hắn lạnh, giọng sắc bén chút che giấu:
“Một nam nhân cao bảy thước, sỉ nhục đủ sức phản kháng. Không hổ thì thôi, còn hùng hồn kể lể, lấy đó vinh?”
Không liêm sỉ.
Dung Giới cố gắng nhẫn nhịn, mới miễn cưỡng đè xuống bốn chữ mất phong độ , buột miệng .
“...”
Nụ mặt Lăng Trường Phong cứng đờ trong chốc lát, nhưng nhanh lấy tinh thần. Y sang Tô Diệu Y, bắt đầu lớn giọng:
“Mặc kệ thế nào, tối nay ở Phong Nhạc Lâu bao nhiêu chứng kiến, ai ai cũng đều rõ thấy rõ! Đến sáng mai, bộ Biện Kinh đều sẽ sắp phu quân của ngươi, ngươi bây giờ phủi sạch quan hệ ? Tô Diệu Y, ngươi chịu trách nhiệm với !”
“...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/giai-thuong-xuan-y-rpsx/chuong-70.html.]
Tô Diệu Y lườm Lăng Trường Phong một cái sắc bén như dao, nghiến răng nhả từng chữ:
“Ngươi yên phận một chút cho .”
Trước ánh mắt lạnh lùng của Dung Giới, là ánh ai oán của Lăng Trường Phong, khiến nàng nổi da gà. Không nán trong sân thêm nữa, nàng giả vờ ngáp dài, buông một câu than mệt vội vã chạy về viện của , trốn mất dạng.
Chỉ còn hai nam nhân nguyên tại chỗ, giằng co trong im lặng.
“Ngay đến tám quan tiền cùng một vụ mua bán nhỏ cũng giải quyết xong, còn nàng tự mặt giúp ngươi thoát . Lăng Trường Phong, ngươi giúp nàng, ngược còn khiến nàng thêm phiền phức.”
Một câu đánh trúng ngay nỗi đau của Lăng Trường Phong.
tình địch, y thể để bản yếu thế. Cố nén sự bực bội, y ném một câu:
“Liên quan gì đến ngươi!”
Nói xong, liền chút chật vật mà xoay bỏ .
“Hay là cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội?”
Dung Giới bỗng nhiên lên tiếng gọi .
Lăng Trường Phong khựng bước, kinh ngạc đầu, nhíu mày như thể điều gì hết sức hoang đường.
“Ngươi cái gì?”
“Hiện tại, nạn tham ô hối lộ trong thành Biện Kinh đang tràn lan. Ta cần một mà ai ngờ tới, giúp âm thầm điều tra, thu thập chứng cứ thực tế.”
Lăng Trường Phong như chuyện , chỉ tay chính , nhướn mày :
“Một kẻ ai ngờ tới? Ta á? Cái mà tính là lập công chuộc tội? Chẳng khác nào giúp ngươi mà mất điểm trong mắt Tô Diệu Y. Ngươi bệnh đấy ?”
“Gián viện chỉ thể dâng tấu chương tố cáo, còn Ngự Sử Đài mới quyền điều tra xác thực.”
Dung Giới tiếp, giọng điệu chút d.a.o động, phớt lờ câu chửi của Lăng Trường Phong.
“ suốt những năm gần đây, tất cả các tấu chương buộc tội tham ô, dù trình thẳng lên Thánh Thượng, thì cũng vì Ngự Sử Đài tra xét đủ chứng cứ mà ném sang một bên, nhẹ nhàng cho qua chuyện, chẳng giải quyết gì. Nếu thực sự quét sạch bọn tham quan, nhất định thể trông chờ Ngự Sử Đài nữa.”
Dung Giới dừng một chút, ánh mắt lạnh lùng thẳng Lăng Trường Phong.
“Có quá nhiều đang dõi theo từng cử động của , chỉ thể mượn tay kẻ khác.”
Lăng Trường Phong mất vài giây mới phản ứng , đó khẩy:
“ lý do gì để giúp ngươi cả! Quan hệ giữa chúng ngươi còn rõ ràng ? Tại vì ngươi mà việc?”
Dung Giới gì, chỉ lặng lẽ lấy từ trong tay áo một món đồ nhỏ, rõ hình dáng, tùy tiện ném cho Lăng Trường Phong.
Lăng Trường Phong bán tín bán nghi đón lấy, cúi đầu kỹ, sắc mặt lập tức đổi. Y ngẩng phắt lên, Dung Giới đầy kinh ngạc:
"Cái ...?"
Dung Giới vẫn điềm nhiên quan sát , chậm rãi hỏi:
"Bây giờ thì ?"
Chỉ một chén nhỏ, Lăng Trường Phong mang vẻ mặt trĩu nặng suy tư mà trở về viện của .
Dung Giới cũng dậy rời . Khuyết Vân từ trong bóng tối bước , giọng đầy lo lắng:
"Chuyện quan trọng thế , công tử giao cho Lăng Trường Phong ? Chi bằng để thì hơn..."
Dung Giới bình thản đáp:
"Ngươi là tâm phúc của , phận cũng nhạy cảm kém. Nếu đích mặt, e là sẽ khiến bọn chúng cảnh giác."
" cũng thể giao cho Lăng Trường Phong! Hắn quá mức lỗ mãng, chẳng đáng tin chút nào. Chúng thể như , thuê bên ngoài điều tra..."
"Hắn tuy thông minh, nhưng cái phẩm hạnh đoan chính, xem trọng nghĩa khí. Điều tra vụ tham ô , năng lực là chuyện thứ yếu, lòng trung nghĩa mới là quan trọng nhất. So với việc tin những kẻ ngoài rõ lai lịch, thà đặt cược Lăng Trường Phong."
Khuyết Vân nghẹn lời, lặng lẽ quan sát Dung Giới một lúc lâu. Trong thoáng chốc, y rõ rốt cuộc công tử nhà đang khen ngợi chê bai Lăng Trường Phong nữa.
Dung Giới dừng bước khi về đến sân, liếc mắt bức tường ngăn cách hai gian viện, khóe môi nhếch lên, chậm rãi :
"Hơn nữa... cho chút việc để , đỡ để cứ một lòng một rể nhà Cừu gia."
"..."
Biểu cảm của Khuyết Vân lập tức đổi, ánh mắt sáng bừng như ngộ điều gì.
Hóa , chuyện đó chỉ là phụ, đây mới là lý do quan trọng nhất!
Tô Diệu Y gì về thỏa thuận giữa Dung Giới và Lăng Trường Phong. Nàng chỉ rằng đêm đó, Lăng Trường Phong bỗng nhiên trở nên bận rộn lén lút, chẳng rõ đang lo chuyện gì.
Y còn chạy đến nịnh nọt, Tô Diệu Y thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Nàng tự đến Bạch Quả Hẻm, cẩn thận chọn lựa trong ba nhà thợ mộc, cuối cùng quyết định giao công việc cho một . Và tất nhiên, nàng vẫn giữ nguyên con khiến cả Bạch Quả Hẻm đau đầu - "tám quan tiền."
chỉ . Nàng còn yêu cầu thợ mộc khắc rõ tên và tên xưởng mộc lên phần dễ thấy nhất của kệ sách, để bất cứ ai bước Tri Vi Đường cũng lập tức nhận nó do ai chế tác. Chưa dừng ở đó, nàng còn hứa sẽ đích một bài quảng bá cho xưởng mộc, đăng tờ tiểu báo.
Từ vụ lùm xùm của Từ Ấu Trang, danh tiếng của tiểu báo tăng lên vùn vụt. Giờ đây, nếu dành hẳn một bài để ca ngợi tay nghề của một thợ mộc, chẳng khác nào đưa lên hàng danh gia. Có khi , còn kháo rằng "nổi danh thiên hạ" cũng nên!
Người thợ mộc vui vẻ nhận lấy tám quan tiền, đích tiễn Tô Diệu Y khỏi Bạch Quả Hẻm, quên rối rít cam đoan:
"Đại tiểu thư cứ yên tâm, nhất định sẽ thật bộ kệ sách hoàng dương mộc !"
Buổi tối, khi trở về, Tô Diệu Y hào hứng kể chuyện cho Lăng Trường Phong.
Y thoáng sững , ngay lập tức bĩu môi, lớn tiếng phản đối:
"Ngươi gian lận! Lúc là còn cho thêm mấy cái lợi ích đó!"
Tô Diệu Y bật , thản nhiên đáp:
"Lấy vật đổi vật là hình thức giao dịch cổ xưa nhất. Ngay cả chuyện mà cũng nghĩ , còn định buôn bán gì nữa?"
Lăng Trường Phong tức tối, định cãi , nhưng ánh mắt bỗng lướt qua vai Tô Diệu Y, về phía nàng. Đột nhiên, y im bặt.
Thấy lạ, Tô Diệu Y đầu , liền trông thấy Dung Giới từ Gián viện trở về, cả phong trần mệt mỏi.
Lăng Trường Phong lập tức lao đến, vẻ mặt chút vội vàng:
"Ngươi trở về đúng lúc lắm, chuyện !"
Dung Giới lướt Tô Diệu Y một cái, dời mắt :
"Đi thư phòng."
Tô Diệu Y: "?"
Nàng tròn mắt bóng hai khuất dần, đầy thắc mắc sang hỏi Khuyết Vân:
"Từ khi nào quan hệ của hai đó đến ?"
Khuyết Vân gượng :
"Ở chung một mái hiên, ngày nào cũng chạm mặt, quan hệ dần hòa hoãn cũng là lẽ thường mà."
Tô Diệu Y khẽ nhíu mày, cảm giác chút kỳ quái.
Trực giác mách bảo nàng rằng giữa Lăng Trường Phong và Dung Giới nhất định chuyện gì đó đang che giấu . nàng tâm tư truy cứu, bởi Tri Vi Đường vẫn còn bao việc lo.
Ba ngày thời hạn dự kiến, bộ kệ sách hoàng dương mộc thành, nhóm thợ khéo léo chuyển Tri Vi Đường. Cùng lúc đó, công tác tân trang cửa tiệm cũng gần như xong xuôi.
Cùng lúc đó, các thợ khắc ấn đều tập trung đầy đủ. Tô Diệu Y dùng tiền còn thuê một tòa nhà ở ngoại thành Biện Kinh, thiết lập thành một xưởng khắc ấn chuyên nghiệp, tách biệt với mặt tiền cửa hiệu.
Ngay ngày đầu tiên khi đội ngũ thợ khắc ấn đầy đủ, Tô Diệu Y liền giao bản khắc của 《Nghiệt Hải Kính Hoa》 tập ba cho họ, đồng thời chuyển giao một xấp bản thảo cho thợ điêu khắc.
Nhóm thợ khắc ấn hăng hái việc, trong khi thợ điêu khắc xấp bản thảo với những câu thơ kỳ quái, phần ngỡ ngàng: "Tô lão bản, thật sự khắc những thứ ? Nếu in ấn đem bán liệu thể giữ danh tiếng của Tri Vi Đường ?"
Tô Diệu Y xoa xoa huyệt Thái Dương.
Thực tế, ở Lâu huyện, nàng cũng từng gặp một vài thổ tài chủ, tuy ít sách nhưng thích bắt chước văn vẻ, kết giao với văn sĩ, và nhờ , tự bỏ tiền tìm tiệm sách, khắc những cuốn tự truyện cho .
Tô Tích Ngọc thì thanh cao, thích loại kinh doanh nịnh hót, lấy lòng như , nhưng dân chúng ở phố đông thích. Tô Diệu Y hỏi thăm, những cuốn tự truyện khắc ấn ở phố đông thường bán tại tiệm sách, mà thường giao cho các thổ tài chủ, để họ tặng cho khác hoặc giữ trong nhà để giữ thể diện.
Vì , cách với đám công tử thế gia , đại khái cũng sẽ dùng chiêu thức tương tự, cho ảnh hưởng đến danh tiếng của Tri Vi Đường.
"Trước tiên cứ khắc gỗ, đến lúc đó chỉ cần in ấn vài bản là ."
Tô Diệu Y tính toán trong lòng và phân phó.
Chẳng mấy chốc, ngày khai trương của Tri Vi Đường đến.
Khu Châu Kiều vốn thiếu khách, hơn nữa danh tiếng của Tri Vi Đường sớm truyền khắp Biện Kinh, vì thế ngày khai trương thu hút ít . Một đến vì Tri Vi Đường những tiện ích đặc biệt, một khác thì đến vì danh tiếng của 《Nghiệt Hải Kính Hoa》, còn những chỉ đơn giản thấy tin đồn từ Cừu gia và Từ Ấu Trang, họ tò mò đến xem náo nhiệt.
Trong khi buôn bán rộn ràng, bên ngoài, Tô Diệu Y cũng nhận nhiều quà tặng từ các thương hộ, trong đó nổi bật nhất là Cừu gia. Mặc dù món quà chỉ là cây kim chi thụ ba thước cao, nhưng một đội ngũ lớn cùng, khuấy động cả Biện Kinh, kéo theo nhiều hiếu kỳ.
Tân quản sự dẫn đầu đội ngũ rực rỡ giữa đám đông, phía giơ cao tấm biển "Tri Vi Đường hôm nay khai trương,” thỉnh thoảng hô vang. Nhờ , một đám đông chuyện vây quanh và bàn tán xôn xao.
"Tri Vi Đường khai trương, Cừu gia dạo phố, thế ? Tú nương áo cưới, còn khác bận việc? Nếu , cứ ngỡ Tri Vi Đường là tiệm sách của Cừu gia đấy."
"Chủ nhân Tri Vi Đường là kế nữ của Cừu đại lão gia, tính thì sách hẳn phần của Cừu gia ."
“Gì chứ, chỉ là kế nữ mà thôi, thể xem như một nhà ? Huống hồ Cừu phu nhân nhận nàng là con? Cừu Thứ ở đây tỏ ân cần gì chứ? Ta thấy, Cừu Thứ hành động kỳ quặc như , chắc là vì chuyện của Từ Ấu Trang!”
“Vậy chẳng ông nên hận Tri Vi Đường ? Sao còn huyên náo đến để ầm lên với Tri Vi Đường?”
“Ngươi hiểu gì chứ, ông càng la lớn, càng thể hiện chẳng vấn đề gì, đó là cách ông với rằng, chuyện của Giá Phong huyện với Từ Ấu Trang là ngoại lệ, ông sợ truyền tai chuyện ...”
Mọi xung quanh chỉ trỏ bàn tán, Tô Diệu Y vẫn giữ vẻ mặt bình thản, tiếp tục cất quà từ Cừu gia , xoay trở về tiệm sách. Tân quản gia theo sát phía , cũng theo đó bước cửa tiệm, lẫn đám đông ồn ào.
“Đại tiểu thư...”
Nhớ lời dặn của Cừu Thứ, ông dừng một chút, vội vã sửa lời: "Tô lão bản, lão gia nhà mời ngài đến Cừu phủ chơi một lát.”
“Vì ?”
Tô Diệu Y ôm chậu cây sinh kim thụ, tìm một chỗ thích hợp để đặt cây, điều chỉnh một chút cho đúng góc độ mới hỏi : "Vì nhất định đến Cừu phủ?”
“Tất nhiên là vì phu nhân…”
“Bất luận là ai!”
Tô Diệu Y đột nhiên ông , giọng cứng rắn cắt ngang lời của quản gia: "Nếu gặp , thì cứ đến Tri Vi Đường. Nếu đó đến, thì đừng lo lắng cho , cần tốn công!”
Tân quản gia ngây .
Nhận thấy phản ứng quá mức, Tô Diệu Y liếc mắt một cái, mặt nghiêm , lạnh lùng :
“Hoàng đế vội, thái giám cũng chẳng cần.”
Nói xong, nàng phẩy tay áo bỏ .
Quản gia mặt xám xịt khỏi Tri Vi Đường, mang theo đám đến dạo phố đội ngũ rời . Sau khi qua Châu Kiều, đoàn tiếp tục tiến về phía . Tân quản gia rẽ một con hẻm nhỏ, dừng một chiếc xe ngựa, nhỏ giọng báo một năm một mười chuyện cho trong xe.
“Đã hiểu.”
Bên trong xe ngựa, Cừu Thứ nhíu mày, buông màn xe xuống, nghiêng đầu về phía Ngu Đinh Lan đang bên cạnh.
Ngu Đinh Lan cúi nhẹ đầu, lông mi rũ xuống, che phần ánh sáng mỏng manh gương mặt.
Tô Diệu Y kế thừa hảo dung mạo của mẫu , qua thấy giống hệt Ngu Đinh Lan đến sáu bảy phần, nhưng thần thái của hai khác biệt xa. Nếu như Tô Diệu Y luôn tràn đầy sức sống, tươi sáng rạng rỡ thì Ngu Đinh Lan vẻ mặt lạnh lùng, tĩnh lặng như mặt hồ gợn sóng, khiến cảm thấy một cách khó thể vượt qua.
"Con bé vẫn gặp nàng, chỉ là cúi đầu mà thôi."
Cừu Thứ do dự, thử mở lời:
"Đinh Lan, nếu nàng đến Tri Vi Đường, thể sắp xếp..."
Ngu Đinh Lan đáp bằng giọng điệu lạnh nhạt, nhưng vô cùng kiên định:
"Gặp thì ? Thật , con bé đúng, nên can thiệp chuyện của và con bé, cũng đừng quá thiện với nó. Như hôm nay, rầm rộ như , thật sự là quá mức."
Cừu Thứ đồng ý:
"Diệu Y là một cô nương , chỉ cần nàng chịu cúi đầu, quan hệ giữa hai sẽ sớm hòa hợp thôi..."
Ngu Đinh Lan lắc đầu:
"Nó khúc mắc trong lòng. Dù đối xử như thế nào, chỉ cần khúc mắc đó giải quyết , thì thứ cũng chỉ là vô ích. cũng , thể cho nó lý do vì thể buông bỏ ."
Cừu Thứ ngẩn , sắc mặt chút buồn bã.
"Ta chỉ thể một con đường. Nếu lúc chọn , bỏ rơi con bé, con đường chỉ thể đến cùng, thể mải lo nghĩ về những thứ khác, cũng thể hy vọng thể sửa chữa ."
Ngu Đinh Lan ngước mắt ông , đáy mắt lạnh lẽo bỗng nhiên lấp lóe một tia gợn sóng.
"Nếu cắt đứt, thì thể đầu, thể tiếp tục vọng tưởng."
Cả gian bỗng chốc im lặng, Cừu Thứ cảm thấy nghẹn lời, thể phản bác.