Giai Thượng Xuân Y - Chương 89
Cập nhật lúc: 2025-06-01 04:22:39
Lượt xem: 61
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ba năm .
Đầu thu, trời cao trong vắt, một gợn mây.
Phía ngoài cổng Nam Huân, đường thành Biện Kinh xe tấp nập, qua kẻ như mắc cửi, cảnh tượng vô cùng nhộn nhịp. Giữa dòng xe cộ đông đúc, một chiếc xe ngựa phủ lụa sa cao quý, tua rua đỉnh khẽ lay theo gió, nổi bật một cách khác thường. Xe ngựa hộ tống , dẫn đầu là hơn chục kỵ mã thắt đao bên hông, lặng lẽ nối đuôi rời khỏi thành.
Những dân đang chờ kinh bên ngoài cổng thành, thấy đoàn nghi trượng như , sợ va quý nhân, vội vã tránh sang hai bên nhường đường.
dù khí thế oai nghiêm, đoàn hộ vệ hề phô trương. Đám kỵ mã dắt ngựa chậm rãi qua bên cạnh dòng , chỉ đến khi rời xa đám đông, mới lượt lên ngựa, vung roi lao vun vút. Ngựa phi tung bụi mù, nhưng tuyệt hề dính bẩn đến ai.
“Vừa là vị vương công quý tộc nào thế nhỉ?”
Có kìm , mở miệng hỏi.
Người phía tình cờ là dân Biện Kinh, đầu đáp:
“Không . Người trong xe chẳng hoàng quốc thích, cũng đại quan, mà là một vị hành đầu.”
“Hành đầu á?”
Người hỏi tròn mắt ngạc nhiên:
“Thì là thương nhân. Biện Kinh quả hổ danh hoàng thành, đến cả thương hộ ngoài cũng uy nghi như !”
“Thương hộ gì mà thương hộ! Ngươi vị đầu nghề gì trong Biện Kinh ? Là đầu ngành tiệm sách đấy! Dù ngươi ai là hành đầu của các tiệm sách ở Biện Kinh, thì cũng đến tên Tri Vi Đường chứ? Sao Sâm, Sao Thương Lâu từng xem ? Vừa đó chính là lão bản của Tri Vi Đường, duy nhất là nữ hành đầu, hiện đang là đầu Kỵ Hạc Quán – Tô Diệu Y!”
Lời còn dứt, những xung quanh thấy tên liền rần rần tụ .
“Ai mà chẳng ! Giờ ở mà chẳng Tri Vi Đường! Ngay cả xó núi hẻo lánh như chỗ chúng , mỗi ngày cũng ngóng phát Tiểu Báo nữa là! Không cái báo , mấy chuyện mới mẻ của Biện Kinh Lâm An mà bay tới tai chúng nhanh .”
“Phải đấy! Năm quê đỗ Thám Hoa, mở tiệc cảm ơn cha , thầy dạy, cuối cùng còn cảm tạ cả… lão bản Tri Vi Đường! Cậu , nhờ tiểu báo mở mang đầu óc, nhờ Tri Vi Đường chịu bỏ tiền thuê sách quý, nên mới ngày hôm nay. Cậu còn khuyên tụi nhỏ nên đến thư xá Tri Vi Đường sách, cần gì to tát, chỉ cần chịu là ích.”
“Tri Vi Đường danh tiếng là , nhưng cái gì mà Sao Sâm, Sao Thương Lâu thì bao giờ…”
“Biết ngay là ở tỉnh! Sao Sâm, Sao Thương Lâu là rạp hát do chủ nhân Tri Vi Đường mở đấy! Chỉ ở các thành lớn như Biện Kinh Lâm An mới thôi. Mấy năm nay họ mời đào kép nổi tiếng về diễn tuồng, là vở mới nhất, ăn khách nhất! Nổi đình nổi đám nhất là vở ‘Nghiệt Hải Kính Hoa’, truyện do Tri Vi Đường in, diễn cũng do của họ mời. Nghe chỉ cần diễn vở thôi là vé rạp tăng vọt, buổi bán tới mấy ngàn đồng, thậm chí giá vé đội lên… tận mười quan tiền!”
“Mười quan á…”
Có xong khỏi hít sâu một :
“Ở nhã gian cao cấp nhất mà đặt cả mâm tiệc lớn còn chắc tốn đến mười quan! Vậy thì vị chủ nhân Tri Vi Đường chắc kiếm tiền đếm mỏi tay mất thôi…”
“Chỗ tiền vé ở rạp hát còn là gì, chứ tiểu báo mới là cỗ máy in bạc ! Nghe chỉ cần phát hành một chuyên mục mới, thì mười thỏi vàng cũng chắc chen . Bao nhiêu thương hộ đang xếp hàng chờ đấy, xếp tới tận sang năm .”
“Ồ…”
Mọi hẹn mà cùng về phía đoàn xe ngựa khuất bóng, khe khẽ thở dài:
“Bảo vị Tô lão bản ngoài mà ai ai cũng nể mặt.”
Cách cổng Nam Huân năm dặm, một gốc cây lớn bên đường quan đạo, đoàn xe ngựa của Tri Vi Đường dừng , dường như đang chờ đợi ai đó.
Mãi đến khi phía xa vọng tiếng vó ngựa, một hộ vệ gác liền nheo mắt , vội vàng bên xe báo tin:
"Chủ nhân, Chúc quản sự và đến ."
Sau một thoáng im lặng, rèm xe vén lên, Chúc Tương từ trong bước xuống.
Cùng lúc đó, một cỗ xe ngựa khác cũng từ đường lớn tiến gần, dừng bên cạnh. Chúc Tương chỉnh tay áo, bước đến, tự tay vén rèm xe lên. Bên trong hai nam tử, mặt mày phong trần mỏi mệt, trông tang thương nặng nề. Một lớn tuổi hơn, thấy Chúc Tương thì vội vàng dậy hành lễ. Người còn thu nơi góc xe, trông trẻ hơn, nhưng gương mặt mang theo vết thương.
"Chúc quản sự..."
Chúc Tương chỉ trao đổi với họ mấy câu , đến cạnh cửa sổ xe bẩm báo:
"Thưa nương tử, là họ. Ngài hỏi chuyện ngay tại đây, là..."
Từ trong xe truyền từng tiếng cộc cộc nhẹ nhàng - là tiếng khớp tay gõ khẽ lên khung cửa sổ tre.
Một lúc , âm thanh dừng .
Rồi một giọng nữ mềm mại, réo rắt nhưng kém phần trầm vang lên từ trong xe:
"Nơi tiện. Đến Lăng gia thôn trang ."
"Vâng."
****
Thành Tây, Lăng gia thôn trang.
Chúc Tương dẫn hai nam tử vội qua sân, đưa họ một gian nhà riêng. Vừa bước , cửa phòng lập tức đóng từ bên ngoài.
Trong phòng một tấm bình phong sơn thủy tám cánh bằng lụa hoa vắt ngang, ngăn cách tầm , chỉ lờ mờ thấy vài bóng thấp thoáng phía , thể nào rõ tình hình bên trong.
Chúc Tương ngay bình phong, với hai :
"Chủ nhân của chúng đang ở phía . Nếu điều gì , bây giờ là lúc thích hợp."
Nam tử lớn tuổi vội cúi hành lễ về phía bình phong:
"Tiểu nhân là Viên Giáp, chưởng quầy chi nhánh Dương Châu của Tri Vi Đường, xin bái kiến chủ nhân."
Không thấy bên trong động tĩnh, Viên Giáp khẽ liếc Chúc Tương. Chúc Tương hiệu bằng ánh mắt. Viên Giáp lúc mới thẳng dậy, chỉ thanh niên bên cạnh:
"Vị chính là Khuất Kê đại nhân mà tiểu nhân từng nhắc tới. Trước đây là thư phủ nha Dương Châu, nay từ quan, chỉ là một kẻ áo vải. Ba tháng , phu nhân của Khuất đại nhân – mới thành lâu – chùa dâng hương thì bất ngờ mất tích. Quan phủ điều tra gì. Gần đây, Khuất đại nhân phát hiện một tiểu trong phủ Tri Châu đại nhân dung mạo giống hệt phu nhân ... Khuất đại nhân, phần còn , xin mời ngài tự ."
Khuất Kê siết chặt tay, bước lên một bước:
"Ta và Tam Nương từ nhỏ là thanh mai trúc mã, tình nghĩa sâu đậm, chỉ cần liếc mắt một cái nhận đó chính là nàng! Quả đúng như , nàng với , là cưỡng ép đưa phủ, giam giữ cho đến nay..."
Nói đến đây, khuôn mặt Khuất Kê tràn đầy oán hận và phẫn nộ:
"Đường đường là một Tri Châu, mà chuyện cưỡng ép nữ nhân! Ta tìm đủ cách cầu cứu cũng . Khi đưa Tam Nương , chối bỏ chuyện, còn trâng tráo ... Tam Nương là kỹ nữ chuộc về từ thanh lâu, ký khế bán ! Nếu đưa nàng , trả một nghìn lượng vàng chuộc . Không thì nàng vẫn của ..."
Thấy Khuất Kê càng càng xúc động, lời lẽ ngắt quãng, Viên Giáp đành lòng tiếp lời:
"Khuất đại nhân thể xoay nổi khoản tiền chuộc , chẳng những thể đón phu nhân về, còn đắc tội với Tri Châu đại nhân. Cuối cùng bãi chức, suýt nữa còn gặp họa sát . Biết thể đấu quan quyền, Khuất đại nhân chỉ còn cách tìm đến Tri Vi Đường, mong chúng đưa tin vạch trần tội ác của Tri Châu. chuyện hệ trọng, chỉ dám thư tay, trình báo lên chủ nhân. Chủ nhân hồi âm gặp thật, nên mới vội vàng đưa Khuất đại nhân đến Biện Kinh."
Khuất Kê ngẩng đầu, ánh mắt kiên định thẳng về phía tấm bình phong, bất ngờ quỳ sụp xuống, cúi đầu lạy:
"Tri Vi Đường chỉ cần một chữ là chấn động thiên hạ. Mong Tô lão bản thương tình, trả công bằng cho phu thê chúng !"
Nam tử dập trán ba xuống đất, phát tiếng cộc trầm nặng vang vọng trong phòng.
Sau ba vái lạy, gian phòng chìm im lặng tuyệt đối.
Không qua bao lâu, phía bình phong mới vang lên giọng Tô Diệu Y, điềm tĩnh đến mức lạnh lùng:
“Người nàng là kỹ nữ chuộc từ thanh lâu. Ngươi khẳng định đó là thê tử của . Hắn khế bán , còn ngươi, gì bằng chứng?”
Khuất Kê nghiến răng:
“Sau khi cách chức, một đám đạo tặc xông nhà, phóng hỏa g.i.ế.c . Tất cả những vật chứng thể chứng minh phận của Tam Nương đều thiêu rụi trong biển lửa . Ngay cả cũng suýt bỏ mạng…”
Tô Diệu Y hờ hững cắt lời:
“Nói cách khác, ngươi vu khống.”
Giọng nàng hề d.a.o động, bình thản đến lạnh lẽo:
“Chỉ dựa lời một phía của ngươi, tin ? Câu chuyện , nếu là kể , cũng thể một phiên bản khác. Ngươi, đường đường là thư Dương Châu phủ, vì lấy lòng cấp , tiếc dùng đến mỹ nhân kế, đưa cả thê tử công cụ mưu lợi…”
Nghe đến đây, sắc mặt Khuất Kê tái nhợt. Y đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc bóng dáng mơ hồ tấm bình phong, thể tin tai .
Thế nhưng, ánh mắt chẳng thể nào xuyên qua Tô Diệu Y.
Nàng thong thả tiếp lời:
“Ngươi tính toán bán vợ để cầu danh, cuối cùng chẳng những đạt mục đích, còn khiến thê tử rơi tay kẻ khác. Vì hổ thẹn hóa thành phẫn nộ, ngươi sang vu cáo Tri Châu đại nhân, kéo cùng rơi xuống nước.”
“Tô Diệu Y!”
Khuất Kê bất ngờ bật dậy, mặt mày tái mét, nén lửa giận mà gọi thẳng tên nàng:
“Ngươi định giúp thì thôi, còn cố tình bắt vượt ngàn dặm đến Biện Kinh, nhục nhã thế ?”
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Vừa dứt lời, y xoay bỏ . Thế nhưng bao bước, mặt xuất hiện hai thanh đao chắn ngang. Hai vệ binh từ cửa bước tới, ấn chặt vai y, xiềng sắt khóa chặt cổ tay, ép y quỳ xuống đất.
Khuất Kê hoảng hốt kêu lên:
“Các ngươi định gì?”
Ngay bên cạnh, Viên Giáp cũng rối rít:
“Chủ nhân, chuyện là…?”
Chúc Tương liếc ông một cái. Viên Giáp lập tức im bặt, nhưng ánh mắt vẫn đầy lo lắng về phía Khuất Kê.
Từ tấm bình phong, giọng nhàn nhạt của Tô Diệu Y vang lên:
“Chúc Tương.”
Chúc Tương khẽ gật đầu, vòng qua bình phong. Một lát , ông trở , tay cầm theo một chiếc hộp gấm. Ông bước đến mặt Khuất Kê, cúi mở nắp hộp.
Ánh vàng lóe lên, khiến đôi mắt của Khuất Kê đau nhói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/giai-thuong-xuan-y-rpsx/chuong-89.html.]
Chúc Tương nhẹ:
“Khuất đại nhân, cũng nên điểm dừng. Có những chuyện, nước đổ thì khó mà hốt . Cố chấp cũng chẳng gì, chi bằng buông tay. Tri châu đại nhân Dương Châu, dù gì cũng họ Lâu… Thiếp của nhà họ Lâu và thê tử của họ Khuất, ai cao ai thấp, ngài chẳng lẽ tự ? Việc xảy với phu nhân ngài, hẳn là mệnh của nàng.”
Gân xanh trán Khuất Kê lập tức nổi lên, y giãy giụa vùng dậy, nhưng lập tức hộ vệ ép chặt xuống.
“Chỉ cần ngươi giữ mồm giữ miệng, để chuyện lộ ngoài, Lâu gia sẽ cho ngươi thứ còn hơn cả hộp kim châu . Đợi ngày ngươi quyền thế, giàu sang phú quý, kiểu mỹ nhân nào mà chẳng . Kể cả danh kỹ của lầu Sâm, lầu Thương cả con hát giỏi nhất, ngươi cứ tha hồ chọn. Sau , phu nhân ngươi đường Dương Quan của nàng, ngươi cầu độc mộc của ngươi, hai mỗi một hướng, mạnh ai nấy sống, thế chẳng hơn ?”
Ánh mắt Khuất Kê dán chặt chiếc hộp vàng, khóe mắt gần như rách toạc, tròng mắt đỏ ngầu. Y nghiến răng ken két, gằn từng tiếng:
“Hóa Tri Vi Đường với Lâu gia là cùng một phe cả. Còn ngươi, Tô Diệu Y, chẳng qua cũng chỉ là chó săn của Lâu gia…”
Lời dứt, phía tấm bình phong chợt vang lên một tiếng "Rầm" giận dữ, tựa như ai đó đập mạnh xuống bàn.
Ngay đó, ánh thép chớp loáng mắt y - một thanh đao rút thẳng khỏi vỏ, lưỡi đao sáng loáng kề sát cổ y.
“Rượu mời uống, cứ thích uống rượu phạt…”
Một tiếng lạnh vang lên, từ bình phong, một bóng dáng cao gầy, bước uyển chuyển xuất hiện, sải bước tiến tới mặt Khuất Kê, từ cao xuống.
Tô Diệu Y hôm nay khoác một bộ váy dài bó tay màu tím nhạt, làn váy thêu đầy hoa tử đằng mềm mại, bên ngoài khoác thêm áo choàng màu huyền sắc, che quá nửa đường nét y phục bên trong. Mái tóc đen vấn nửa, chỉ cài đơn giản một cây trâm hoa mai, đôi hoa tai đính châu xanh biếc lấp lánh bên vành tai trắng ngần.
Khuôn mặt nàng son phấn đậm, nhưng vẫn xinh đến chói mắt. So với ba năm , như một đóa hoa dại ngấm mưa lạnh, trông thì điềm đạm nhưng ánh lên nét sắc sảo, rực rỡ, kiêu sa, ngạo mạn.
Nàng đưa tay nhận lấy thanh đao từ tay hộ vệ, nhẹ nhàng dùng lưỡi đao vỗ vỗ lên mặt Khuất Kê, đôi mắt đào hoa như phủ băng tuyết, lạnh lùng y.
“Danh lợi cần, mỹ nhân cũng cần, cái đầu lưỡi … ngươi cũng chẳng cần giữ nữa gì.”
Viên Giáp biến sắc, cuối cùng nén nổi liền lao lên, kêu to:
“Chủ nhân! Xin ngài đừng mà!”
Khuất Kê thì mặt mày tái nhợt, chẳng thêm lời nào, chỉ hung hăng trừng mắt Tô Diệu Y, rít từng chữ:
“Ta, Khuất Kê, cho dù mất đầu, mất mạng… cũng tuyệt đối nuốt trôi nỗi nhục !”
Tô Diệu Y nhướng mày, nhẹ nhàng vung tay áo.
“Chủ nhân!”
Viên Giáp hoảng hốt la lên.
Khuất Kê lập tức nhắm nghiền mắt, gió lạnh quét qua - nhưng cơn đau mà y đoán … mãi vẫn đến.
Y mở choàng mắt, kinh ngạc tột độ. Trước mắt, Tô Diệu Y lùi hai bước, tùy ý ném thanh đao sang bên cạnh, phủi nhẹ tay áo, thản nhiên hỏi:
“Không còn mạng… thì còn mà tức?”
Khuất Kê ngơ ngác ngẩng đầu nàng, hiểu rốt cuộc nàng đang định gì.
"Vừa ngươi đòi công bằng cho ngươi - chuyện , e là thể."
Tô Diệu Y bình thản tiếp, "Tri Vi Đường quan phủ, quyền phá án, càng thể cho ngươi công đạo. Huống hồ tri châu Dương Châu là nhà của Lâu gia, chỉ là một thương nhân nhỏ bé, dám đắc tội?"
"...Vậy là Tri Vi Đường cũng giúp chúng ư..."
Khuất Kê thấp giọng, ánh mắt thất vọng.
Tô Diệu Y lướt qua bên y, khẽ :
"Ngươi từng nghĩ, nếu Tri Vi Đường công khai những gì ngươi kể, liệu Lâu gia thẹn quá hóa giận, tay g.i.ế.c diệt khẩu để bịt miệng? Ta g.i.ế.c diệt khẩu, ngươi - mà là phu nhân của ngươi."
Khuất Kê cứng đờ.
"Nếu giao chuyện cho Tri Vi Đường xử lý, tuy tạm thời thể đòi công đạo, nhưng ít nhất, thể cứu phu nhân ngươi ngoài ."
Tô Diệu Y nghiêng đầu y:
"Giữa công đạo và phu nhân, ngươi chọn cái nào?"
****
Một nén nhang , Tô Diệu Y bước từ bên trong, Chúc Tương và Viên Giáp sát phía .
"An trí Khuất đại nhân tạm thời ở đây." Nàng dặn dò: "Đừng để tự tiện rời khỏi, tránh đánh rắn động cỏ."
Chúc Tương gật đầu nhận lệnh.
Tô Diệu Y sang Viên Giáp:
"Viên chưởng quầy, phiền ngươi Dương Châu một chuyến."
Viên Giáp thoáng ngạc nhiên.
"Lâu Tri châu ngang nhiên cướp đoạt thê tử dân thường, xem chừng đầu tay. Khuất Kê chỉ là đầu tiên dám cúi đầu Lâu gia, mà kết cục , thì thể còn những kẻ thứ hai, thứ ba nữa."
Rời khỏi thôn trang Lăng gia, lên xe ngựa, Tô Diệu Y giao nhiệm vụ ngắn gọn:
"Đi điều tra bản khế bán của thanh lâu ."
Viên Giáp gật đầu, như hiểu điều gì.
****
Xe ngựa rời khỏi thôn trang Lăng gia, Tô Diệu Y thấy mỏi mệt. Nàng định trở về Tu Nghiệp Phường nghỉ ngơi một chút, thì Chúc Tương ở bên cạnh nhắc khẽ:
"Chủ nhân, hôm nay mười lăm, các trưởng bộ của Tri Vi Đường đang chờ ngài họp."
"...Suýt chút nữa thì quên mất."
Tô Diệu Y xoa trán, lẩm bẩm:
"Về Tri Vi Đường."
****
Hai năm , Tri Vi Đường dọn khỏi tiệm nhỏ ban đầu, mở rộng thành tòa nhà lớn ngay gần bến Châu Kiều. Hai tòa lầu ba tầng liên kết - một là thư lâu, một là tòa dành riêng cho tiểu báo.
Đừng coi thường mấy tờ tiểu báo nhỏ bé. Bỏ qua việc xét duyệt, chép, in ấn, chỉ riêng đội ngũ thu thập tin tức cũng lên đến hàng trăm .
Tô Diệu Y chia họ thành bốn bộ:
Nội bộ: dò la bí sự cung đình.
Nha bộ: chuyên điều tra các vụ án nghiêm trọng trong nha môn.
Tỉnh bộ: theo dõi các quan văn võ trong triều, ghi chuyện thăng chức, tư tình hậu trạch.
Tạp bộ: rải khắp các châu phủ, chuyên thu thập tin tức vụn vặt, truyền về kinh thành.
Mỗi tháng ngày rằm, bốn trưởng bộ đều họp bàn định kỳ.
****
"Vụ án tháng xảy trong cung, công lao tất nhiên tính cho Nội bộ chúng !"
"Nói gì , cung nữ c.h.ế.t bất thường là vụ án mạng. Nếu Nha bộ chúng truy , Nội bộ các ngươi liệu tra gì ?"
"Hứ, theo lý đó, hung thủ là quan viên tham dự yến tiệc Thiên Thu hôm , chẳng lẽ Tỉnh bộ bọn phần?"
" đó! Vụ Tỉnh bộ chúng cũng manh mối, công đầu là ai thì xét !"
Khi Tô Diệu Y trở Tri Vi Đường, bước đến cửa phòng họp tiếng bốn trưởng bộ tranh cãi ầm ĩ, vỗ bàn đập ghế, ai nhường ai.
Mỗi họp định kỳ đều như , nàng cũng quen...
Tô Diệu Y giơ tay, đẩy cửa phòng nghị sự.
Bên trong đang la hét ầm ĩ thì đột nhiên im bặt.
Mấy khi nãy mặt đỏ tai hồng, hận thể xông đánh , giờ phút liền lập tức thẳng tắp, mắt cụp xuống, ngoan ngoãn cúi đầu lệnh, đồng thanh kêu lên:
"Chủ nhân."
Tô Diệu Y xuống vị trí chủ tọa, khóe môi khẽ cong, ngón tay nhẹ lướt qua chiếc vòng cổ tay, mà như :
"Ồ, thế? Sao tiếp tục nữa? Cho thử xem, nãy ai là giọng to nhất? Tháng cần bàn thưởng theo công trạng nữa, cứ theo giọng lớn mà thưởng , ?"
Trong phòng nghị sự lập tức lặng ngắt như tờ. Chỉ mới nhậm chức ở bốn bộ vô tư chen một câu:
"Chủ nhân, chẳng là vì chuyện tháng ..."
Lời còn dứt, ba còn trừng cho một cái sắc lẹm, khiến kẻ đành im bặt, ấm ức mà ngậm miệng.
Người lúc nãy là kẻ hô to nhất, bây giờ da mặt mỏng, vội vàng cúi đầu :
"Chủ nhân, chỉ là chuyện nhỏ thôi, chúng chẳng qua là giỡn vui một chút, để tăng thêm tình cảm giữa ..."
Tô Diệu Y mỉm , ánh mắt lướt một vòng qua từng . Tuy vẻ mặt nàng ôn hòa, nhưng khiến cảm giác kính sợ, cần nổi giận cũng toát uy nghi:
"Giờ thì tình cảm tăng đủ , thể chuyện nghiêm túc ?"
Cả bốn trưởng bộ đồng loạt gật đầu lia lịa.
Tô Diệu Y tựa lưng ghế, từ trong tay áo rút một xấp bản cung khai, đặt lên bàn, giọng đều đều mà đầy ẩn ý:
"Rồi, chuyện về lầu phong ở Dương Châu ."