Giai Thượng Xuân Y - Chương 97

Cập nhật lúc: 2025-06-01 04:24:46
Lượt xem: 56

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa thấy chữ “Dung” , ngay cả Lăng Trường Phong cũng hiểu rõ dụng ý của Dung Giới.

Y sang đám đông, chỉ tay về phía mái linh đang treo cao:

“Các ngươi đừng quên, Tô Diệu Y là nghĩa nữ của Phù Dương huyện chúa, cũng là nghĩa của Dung Giới! Các ngươi còn dám càn, chẳng khác nào xem huyện chúa gì, còn dám va chạm xa giá của tướng gia - tội đó, các ngươi gánh nổi ?”

Khi Dung Giới đưa Tô Diệu Y lên xe ngựa, động tác nhanh đến mức gần như ai rõ mặt . Mãi đến khi thấy mái linh thêu chữ “Dung” , mới chợt bừng tỉnh: lưng Tô Diệu Y, chỉ Cừu gia, mà còn cả Dung gia! Phù Dương huyện chúa tuy ở xa ngàn dặm, đủ để e sợ, nhưng Dung Giới là tân nhiệm tể tướng, quyền cao chức trọng...

Đám đông , ánh mắt bối rối, nét mặt chẳng còn vẻ phẫn nộ như ban nãy.

Lăng Trường Phong liếc một vòng, ánh mắt nhạy bén liền thấy Thẩm Khiêm đang rút về phía đám đông. Ngay khoảnh khắc , y hiểu vì hôm nay đám bỏ qua Cừu Thứ mà nhắm Tô Diệu Y, cũng hiểu ai là kẻ đầu tiên hô lên phận của nàng...

Thấy Thẩm Khiêm định mở miệng, Lăng Trường Phong liền nhổ một mảnh gỗ sắc cạnh từ xe ngựa, tung tay lên, lưỡi kiếm chạm mảnh gỗ, khiến nó bay vụt như tên rời dây. Một tiếng “vèo” vang lên, mảnh gỗ sượt qua mái tóc Thẩm Khiêm, ghim chặt cây phía gã.

Thẩm Khiêm biến sắc, lập tức xoay bỏ chạy.

Những khác cũng hoảng sợ ít, vội dạt sang hai bên, nhường một lối .

Lăng Trường Phong giật lấy dây cương trong tay xa phu, tự lên ngựa, thẳng lưng mà rời , ai dám cản.

Cả đoàn vất vả lắm mới trở về Tu Nghiệp Phường.

Giang Miểu cả đêm hỏi han gì, chỉ kéo Tô Diệu Y và Tô An An tắm rửa, nghỉ ngơi.

Trong viện, các nữ sử cũng cô cho lui về phòng, chỉ còn ba : Dung Giới, Lăng Trường Phong và Khuyết Vân.

Cả ba chẳng khách sáo gì, lập tức xuống chính sảnh. Khuyết Vân dạo một vòng quanh viện, còn rót cho Dung Giới.

Lăng Trường Phong ghế, liếc Dung Giới đang thong thả nhấp . Cuối cùng, y nhịn nữa, hỏi:

“Vì thành thế ? Ba năm , Tô Diệu Y hứa với Cừu Thứ là sẽ tiết lộ phận của ông . Hai còn ký khế thư! Vậy mà hôm qua, nàng đột nhiên tung bản tiểu báo ... Rốt cuộc là vì ?”

Dung Giới liếc y một cái:

“Tối qua ngươi và cùng lúc tới Tu Nghiệp Phường, cùng lúc thấy Tô Diệu Y. Ngươi hỏi ?”

Lăng Trường Phong bực bội :

“Đừng giả ngu! Dù nàng gì, còn đoán , chẳng lẽ ngươi thì ?”

Dung Giới đặt chén xuống, khẽ lẩm bẩm:

“Bạch nhãn lang, đầu đội nón rơm. Diêm gia lang, Cừu gia tráo... Nghe qua ?”

“Đó chẳng là bài đồng d.a.o hôm nay cả thành Biện Kinh đều đang xướng ?”

" . Không là hôm nay, mà là hôm qua. Trước cả khi Tri Vi Đường tung tờ Tiểu Báo, đồng d.a.o bắt đầu truyền tụng trong các khu dân cư lân cận."

Nghe đến đây, Lăng Trường Phong hiểu rõ chuyện.

Y phịch xuống ghế, tâm trí về năm đầu tiên tìm tin thực địa. Khi đó, trong một cử lên núi điều tra tin tức ở sơn trại, cùng y lộ phận, khiến bọn sơn tặc nghi ngờ. Cuối cùng, nắm lấy tay y, dùng d.a.o găm tự c.ắ.t c.ổ

Người bạn , nhiệt huyết và kiên cường hơn bất kỳ ai. Đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ chuyện đó, ngón tay Lăng Trường Phong vẫn khỏi run lên.

Tô Diệu Y… lòng nàng, chắc hẳn còn đau hơn gấp bội.

****

Trong nội viện, phòng ngủ của Tô Diệu Y.

Hơi nước vẫn còn vương trong khí. Tô An An đang tắm bên trong, còn Tô Diệu Y một bộ áo ngủ đơn sắc mỏng nhẹ, khoác thêm áo ngoài, mái tóc ướt sũng, từ bình phong bước .

Giang Miểu hiếm khi tỏ chu đáo như . Cô đá văng chiếc ghế bàn trang điểm, ấn nhẹ vai Tô Diệu Y để nàng xuống, đùa:

"Hôm nay ngươi thật phúc đấy. Ta còn từng giúp ai lau khô tóc bao giờ ."

Lông mi Tô Diệu Y vẫn còn đọng nước, gương mặt phủ một làn sương, thần sắc khó rõ. Nàng đưa tay, khẽ kéo ống tay áo Giang Miểu:

"Giang Miểu, cần ngươi giúp một việc."

Động tác của Giang Miểu khựng :

"Ngươi giúp gì?"

Tô Diệu Y ngẩng đầu, ánh mắt hình bóng Giang Miểu phản chiếu trong gương đồng:

"Ta gặp một ."

****

"Ủa, hai còn ở đây?"

Giang Miểu bước sân, liền thấy Dung Giới và Lăng Trường Phong vẫn đối diện như hai pho tượng đá, mỗi chiếm một bên hành lang.

"Nàng thế nào ?"

Lăng Trường Phong hấp tấp bật dậy.

"Không , cũng . Chỉ thể nàng mệt. Giờ thì ngủ ."

Giang Miểu liếc mắt cả hai:

"Các ngươi cũng nên về , đây thì gì?"

Lăng Trường Phong sang Dung Giới một cái, ý rằng nếu Dung Giới , y cũng .

Dung Giới lên, nhưng khi sắp bước khỏi sân đầu hỏi:

"Nàng… gì với ngươi ?"

Giang Miểu thành thật đáp:

"Nàng … nàng gặp chủ nhân Lục Hợp cư."

Sắc mặt Dung Giới thoáng sững , nhưng dường như quá bất ngờ. Hắn gật đầu:

"Ta sẽ tìm cách."

Giang Miểu định ngập ngừng:

"Nàng… cố ý nhờ truyền tin."

Dung Giới ngạc nhiên, đầu gương mặt xuất hiện biểu cảm :

"Ngươi truyền tin?"

Giang Miểu sờ mũi, gật đầu thừa nhận:

"Hồi trung thu , gặp Vương công tử ở bên hồ. Sau đó cũng gặp thêm vài . Hắn đưa một tín vật, nếu chuyện cần thì mang tín vật đến một tiệm cầm đồ, sẽ giúp truyền tin."

Nhận thấy ánh mắt Dung Giới khác lạ, mang theo chút dò xét, Giang Miểu đỏ mặt, ho nhẹ hai tiếng:

"Tóm , thể truyền tin. Còn việc chịu gặp Tô Diệu Y … thì chắc."

Dung Giới thu ánh mắt, gật đầu:

"Hiểu . Cáo từ."

Hắn xoay rời , trông như đang suy nghĩ điều gì.

Hồi còn ở Lâm An, Đoan Vương từng phần quan tâm đặc biệt đến Giang Miểu. Giờ còn âm thầm đưa tín vật để thể liên hệ với Vương phủ. điều khiến Dung Giới để tâm hơn cả là: Tô Diệu Y gặp Đoan Vương, nhờ , mà chọn Giang Miểu để truyền tin…

Đến lúc , nàng … tuyệt đối đoạn tuyệt với , mà là vì trong mắt nàng, thông qua Giang Miểu, chuyện sẽ thuận lợi hơn.

Như xem , mối quan hệ giữa Đoan Vương và Giang Miểu quả thật chút sâu xa.

“Ta cũng đây…”

Nhìn thấy Dung Giới rời , Lăng Trường Phong cần tiếp tục chờ đợi nữa.

“Ngươi từ từ.”

Giang Miểu gọi : "Tô Diệu Y là ai ngươi ? Nàng tuyệt đối sẽ yên cảnh của Cừu gia . Dung Giới bây giờ lẽ đang tìm ai đó hỗ trợ, còn ngươi, định ?”

Lăng Trường Phong như đánh thức, vội vàng rời , bước chân hối hả.

****

“Lăng Trường Phong!”

Ngoại ô đại doanh, Trọng Thiếu Huyên mạnh tay vỗ Tiểu Báo xuống án, đầu tiên nổi giận với Lăng Trường Phong: "Ta xem ngươi là hôn ! Để vui lòng Tô Diệu Y, ngươi bảo , một trong Trọng gia, vì Diêm gia mà chống lưng?”

Lăng Trường Phong cũng bất ngờ, Trọng Thiếu Huyên tức giận như . Họ quen nhiều năm, cùng sinh tử ba năm, dù lúc gặp , họ cũng bao giờ dùng lời lẽ như .

Như dội một gáo nước lạnh mặt, y lúng túng : "Cho dù Diêm Như Giới tội, nhưng Cừu phu nhân, Tô Diệu Y, và những hạ nhân của Cừu gia, những tiểu nhị ở các cửa hàng, họ đều vô tội…”

“Vô tội?”

Trọng Thiếu Huyên đột nhiên dậy, nắm chặt cổ áo Lăng Trường Phong, chằm chằm y: "Bọn họ vô tội, còn những khác thì ? Ông cố của , là bạn với Diêm Tuy, chính gã đ.â.m một nhát lưng, đó vô tội ? Những vì Diêm Tuy mà mất mạng, ngay tại thành Đạp Vân quân, họ vô tội ? Còn những chồng, cha, là gia quyến của Đạp Vân quân, họ vô tội ?”

“……”

“Diêm Tuy vì ích kỷ cá nhân, hại bao nhiêu vô tội, hại Đại Dận suốt năm năm dám ngẩng đầu, bây giờ đến lượt con cháu gã, ngoài gào lên ‘vô tội’…”

Nói đến đây, Trọng Thiếu Huyên đột nhiên nhớ điều gì, chất vấn Lăng Trường Phong: "Lần đó ở từ miếu, tìm kiếm Trọng thị hậu nhân, đó chính là Cừu Thứ ? Ngươi là Diêm Như Giới từ lâu, nhưng vẫn giấu , đúng ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/giai-thuong-xuan-y-rpsx/chuong-97.html.]

Lăng Trường Phong thể trả lời.

Trọng Thiếu Huyên tức giận đẩy Lăng Trường Phong một cái, lạnh lùng : "Ta cho ngươi, Lăng Trường Phong, Diêm Như Giới dù may mắn sống sót, cũng nên giống như một con chuột trong cống, im lặng trốn trong bóng tối! Nếu gã thể từ bỏ vinh hoa phú quý, vẫn công khai bước ánh mặt trời, thì hiện tại ánh sáng chói chang thiêu đốt, c.h.ế.t nhắm mắt, cũng là gã xứng đáng!”

Lăng Trường Phong lảo đảo vài bước, cố gắng vững. Y mở miệng, nhưng gì nữa.

Trọng Thiếu Huyên hít một dài, n.g.ự.c phập phồng, một lúc lâu mới lấy bình tĩnh. Y nhắm mắt, đưa tay nhặt tờ giấy Tiểu Báo bàn lên, vò nát trong lòng bàn tay, :

"… Không giận chó đánh mèo với Tô Diệu Y, cũng đòi binh thư di cảo của tổ tiên từ Tri Vi Đường, là điểm giới hạn cuối cùng của ."

Lăng Trường Phong im lặng một lúc lâu, mới cúi đầu :

"Đa tạ tướng quân…"

Nói xong, y rời khỏi doanh trướng.

Trọng Thiếu Huyên cắn môi, bực bội đẩy đám giấy vụn trong bàn đấu.

Bên ngoài doanh trướng, Lăng Trường Phong gặp bức tường của Trọng Thiếu Huyên, còn Giang Miểu mang tin đến cho Tô Diệu Y.

"Vương Viêm hồi âm."

Trong phòng ngủ, Giang Miểu đưa tờ giấy cho Tô Diệu Y, :

"Hắn tối nay thể gặp ở đây."

Tô Diệu Y nhận lấy tờ giấy, mở liếc một lát, đầu tiên là ngẩn , đó khóe miệng khẽ nhếch lên.

Thấy , Giang Miểu liền hỏi:

"Ngươi chỗ ?"

Tô Diệu Y giơ tay đốt tờ giấy, :

"Không thể quen thuộc hơn."

Đó chính là tòa nhà của Dung Giới ba năm , nơi mật thất và ám đạo thông đến Đoan Vương phủ, nàng từng giữ một ngày một đêm ở cái nơi quái quỷ đó.

"Ta thể cùng ngươi ?"

Giang Miểu hỏi.

Tô Diệu Y cô, hình như chút động lòng, khẽ đáp:

"Đa tạ."

Giang Miểu nhướng mày:

"Với còn khách khí ?"

Từ đầu đến cuối, Giang Miểu bao giờ hỏi Tô Diệu Y lý do vì gặp chủ nhân Lục Hợp cư, cũng hỏi tại nàng nhờ truyền tin.

Buổi trưa hôm , Chúc Tương đến Tu Nghiệp Phường, mang theo tin tức từ trong thành Biện Kinh và các báo cáo từ Tri Vi Đường.

"Dựa theo lệnh chủ nhân, Sâm, Thương lâu ngừng diễn xuất suốt mấy ngày qua. Tri Vi Đường bên , dù thỉnh thoảng đến gây sự, nhưng so với tài sản của Cừu gia, vẫn còn nhẹ nhàng hơn nhiều."

Tô Diệu Y đưa cho Chúc Tương một chiếc hộp, :

"Đem nó treo ngoài Tri Vi Đường."

Chúc Tương ngẩn , mở chiếc hộp , phát hiện bên trong là một bộ câu đối quen thuộc, hỏi:

"Đây là…"

"Đây là câu đối mà Thánh Thượng ban cho Tri Vi Đường năm đó."

Tô Diệu Y từ từ giải thích.

"Một tháng , sai Lâm An bên đó khắc lên xà nhà, mang bản gốc về Biện Kinh. Không ngờ thể dùng đến trong lúc … Ngươi treo câu đối lên . Nếu ai gây sự, mang họ đến quan phủ, xử lý họ tội bất kính."

Chúc Tương lời, nhận lấy câu đối, tiếp tục báo cáo:

"Biện Kinh Tiểu Báo vẫn luôn nhanh chóng đồng bộ cấp tin tức đến các địa phương khác. hôm qua, Tiểu Báo giữ . Cho nên hiện giờ chỉ một vài huyện trong Biện Kinh gửi tin về, Lâm An bên đó hiện giờ vẫn bình yên gì xảy …"

Chúc Tương về phía Tô Diệu Y, dường như gì đó nhưng thôi, cuối cùng chỉ thở dài: "Chỉ là, mấy huyện xung quanh cũng đang náo loạn ít, các quán , tửu lầu đều tranh chữ, mà thư viện tình hình vẻ khá hơn một chút, nhưng vẫn khiến đau đầu, là Từ Ấu Trang.”

Tô Diệu Y vội vàng lật qua tờ báo, ngón tay dừng một chút, đôi mày nhíu khi về phía Chúc Tương.

“Hiện giờ đều đồn rằng, Từ Ấu Trang ở Giá Phong huyện ngoại lệ. Họ bảo Cừu lão gia chỉ là khoác áo Bồ Tát, thực chất chuyện ác, khiến bao nhiêu đều xông Từ Ấu Trang, Từ Ấu Trang thả tất cả bọn trẻ mồ côi…”

“Làm càn!”

Tô An An bỗng dậy, gương mặt đầy tức giận và thể tin nổi: "Những đứa trẻ mồ côi cha , nơi nương tựa, nếu Từ Ấu Trang, bọn chúng sẽ ?”

Chúc Tương Tô An An, nhẹ nhàng thở dài, gì thêm.

Tô Diệu Y xoa trán, trầm mặc một hồi.

Giang Miểu vỗ vỗ vai Tô An An, khẽ : "Đừng vội, chờ chúng về hẵng bàn.”

Mặt trời sắp lặn, màn đêm buông xuống.

Xe ngựa dừng cửa của Tô trạch trong một con hẻm nhỏ. Giang Miểu và Tô Diệu Y bước từ cửa , lên xe và thừa lúc bóng đêm, chạy về phía ngoại ô.

“Tòa nhà …”

Giang Miểu bước xuống xe, ngôi nhà với vẻ ngạc nhiên: "Sao vẻ như thế ? Ở Lâm An còn thể sống trong một tòa nhà khang trang, đến Biện Kinh chỉ thể ở nơi như thế ?”

Tô Diệu Y kịp nghĩ lời đáp, Giang Miểu tự tiếp: " cũng khó trách, Biện Kinh là nơi như thế, thể giống Lâm An …”

Hai bước , một tên tớ dẫn họ sân.

“Công tử, Tô nương tử và Giang nương tử đến .”

Trong sân, cây hoa quế đang nở, bàn ghế bày sẵn, bàn là bánh. Đoan Vương lúc đang một tiếng gọi Vương công tử, liền từ từ dậy, về phía họ.

Ánh mắt y dừng một lúc Giang Miểu, chuyển sang Tô Diệu Y: "Tô lão bản, Giang nương tử, mời .”

Giang Miểu tự giác đẩy Tô Diệu Y qua: "Vương công tử, dịp xem qua phong thủy tòa nhà . Hôm nay ngài giúp đỡ, vô cùng cảm kích, nên sẽ thu phí, để giúp ngài xem qua một vòng.”

_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức.
Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện

là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_

Đoan Vương mắt ánh lên ý :

"Vậy phiền Giang nương tử.”

Giang Miểu Tô Diệu Y, hiệu cùng tên tớ rời .

Chờ Giang Miểu khuất bóng ở cuối hành lang, ý mặt Đoan Vương mới dần tắt, chuyển hướng về phía Tô Diệu Y.

“Bổn vương ngươi đến, nhưng Tô Diệu Y, hiện giờ Cừu gia như thế , ngươi thấy bổn vương còn thể gì nữa? Ngày hôm khi Tri Vi Đường phát tán tờ báo, bổn vương liền theo chỉ thị của Dung Giới, phái quan binh canh gác cửa Cừu gia. Phòng ngừa bên ngoài náo loạn, thực tế là để bảo vệ an cho Cừu Thứ. Đây là khả năng của bổn vương , ngươi còn gì nữa?”

“Chẳng lẽ ngươi bổn vương lấy danh nghĩa Biện Kinh phủ doãn hạ lệnh, bắt hết đám náo loạn ? Ngươi cũng , nếu bổn vương , ngày mai sẽ mất hết lòng , thất bại thảm hại.”

Tô Diệu Y im lặng một lúc cúi đầu, quỳ xuống.

Ánh mắt Đoan Vương chợt lóe, y khẽ cúi đỡ nàng lên: "Ngươi ? Mau dậy. Nếu , bổn vương sợ rằng tay bảo vệ ngươi.”

Tô Diệu Y cúi đầu, trán chạm mu bàn tay, thấp giọng : "Đa tạ điện hạ hai ngày qua quan tâm. Dân nữ cũng hiểu đây là chuyện khó khăn. Hôm nay đến, điện hạ tay giúp Cừu gia, mà là cầu điện hạ điều tra rõ một sự việc…”

Đoan Vương ngừng động tác, thu tay : "Chuyện gì?”

Tô Diệu Y ngẩng lên, ánh mắt kiên định Đoan Vương: "Dân nữ xin điện hạ giúp đỡ, điều tra rõ nguồn gốc của đồng d.a.o đó.”

“…”

Cả sân vắng lặng, ngay cả tiếng gió cũng như ngừng .

Không bao lâu , khi tiếng gọi mơ hồ của Giang Miểu từ xa truyền đến, Đoan Vương mới hồi phục tinh thần.

Y rũ mắt, vẻ mặt khó đoán Tô Diệu Y: "Bổn vương còn tưởng rằng ngươi đoán . Nếu chỉ điều tra đồng dao, Dung Giới cũng thể giúp ngươi, đến cầu kiến bổn vương?”

Tô Diệu Y hít một thật sâu: "Không dối gạt điện hạ, Tri Vi Đường vài manh mối, nhưng tất cả đều chỉ dẫn về hoàng cung. Dân nữ cho rằng, việc giao cho điện hạ sẽ thích hợp hơn…”

“Ngươi nghĩ bổn vương thích hợp hơn, là lo lắng sẽ liên lụy Dung Giới?”

Tô Diệu Y tránh ánh mắt y, đáp.

“Thôi…”

Đoan Vương xua tay: "Bổn vương gì cần với ngươi nữa, ngươi .”

Tô Diệu Y trong lòng chùng xuống.

Vậy là, y chịu giúp nàng điều tra về đầu mối của đồng dao…

“Tối nay phiền điện hạ.”

Nàng từ từ dậy, định rời , nhưng phía Đoan Vương thở dài.

“Tô Diệu Y.”

“Bổn vương vốn nên cùng ngươi nhiều lời. nếu ngươi hôm nay cầu kiến Vương công tử, thì cũng sẽ lấy phận Vương công tử khuyên ngươi một câu…”

"Thiên kim tan hết còn phục tới.”*

Câu "Thiên kim tan hết còn phục tới" thể hiểu là một cách ẩn dụ, với ý nghĩa là dù mất thứ quý giá (thiên kim chỉ vàng bạc, của cải), vẫn còn , vẫn còn trở chịu đựng hoặc gì đó.

Trong ngữ cảnh đoạn văn, Đoan Vương nhấn mạnh rằng dù Tô Diệu Y mất hết thứ, vẫn sẽ hoặc nhu cầu dựa dẫm, điều thể hiện sự khinh thường hoặc một cách cảnh báo về việc hành động kết quả .

Loading...