Sắc mặt Viên Nhược Dao tái nhợt. Nàng lập tức quỳ xuống, nước mắt rơi lã chã:
“Xin Thái tử phi điện hạ tha mạng cho thống lĩnh.”
Ta khẽ bật :
“Lương , trong cung  kẻ lẻn ,  là thống lĩnh cấm quân. Chuyện  nên xử thế nào, e  vượt ngoài quyền của . Chẳng lẽ trong lòng lương , mạng của  quý hơn cả an nguy của Đông Cung ?”
Viên Nhược Dao sụt sùi, kéo vạt áo thái tử:
“Điện hạ… xin   giúp một lời.”
Lý Tư Du trầm giọng:
“Giam ,  tấu trình phụ hoàng.”
Ánh mắt  dừng nơi thanh kiếm trong tay , lóe lên tia khó hiểu.
“Không ngờ Thái tử phi  võ nghệ cao cường đến thế,  thể bắt   nhất cao thủ Đại Chu.”
“Không   mạnh,”  đáp nhạt, “chỉ là  dùng ám khí. Nữ tử  cần so tài  hùng, chỉ cần  tự vệ là đủ — chẳng  , điện hạ?”
Ta  lưng ,  để ý đến vẻ khó xử của  và gương mặt run rẩy của Viên Nhược Dao.
Khi về đến tẩm điện, Tào mụ mụ lo lắng hỏi nhỏ:
“Có  Viên lương  sai Ngụy Vô Kỵ đến?”
“Ngày mai cho  điều tra, sẽ rõ.”
Bà toát mồ hôi:
“Nếu thật là nàng … cô nương, cô  còn giữ  bình tĩnh? Không g.i.ế.c nàng chứ?”
Ta  kịp đáp thì Lý Tư Du  bước .
Ánh mắt   mệt mỏi:
“Hôm nay ngươi  kinh sợ,  sẽ ở  bầu bạn.”
“Điện hạ nhầm ,”  mỉm , “  kinh hãi là Viên Nhược Dao,   thần . Nghe  hai  họ từ nhỏ  quen , hẳn nàng đang đau lòng lắm. Điện hạ, nên  an ủi nàng thì hơn.”
Hắn chần chừ,  thấp giọng:
“Chuyện …  thể bỏ qua  ? Ngày mai, cô chỉ cần  với phụ hoàng là  sai thống lĩnh canh giữ Đông Cung.”
Ta ngẩng đầu, giọng sắc lạnh:
“Canh giữ mà  mặc  hành y ?”
“Lâm Vân Tịnh, coi như  nợ ngươi một ân tình, chuyện … dừng  ở đây  chứ?”
Ta khẽ , nụ  khiến  thoáng rùng .
“Điện hạ, nếu hôm nay   sát hại là , ngài cũng sẽ bảo ‘dừng  ở đây’ ?”
“ ngươi    thương…”
“, bởi vì   võ. Ta học   để tranh công, mà để tự bảo vệ  — và những kẻ   bảo vệ. Nếu  yếu đuối như Viên lương ,  lẽ giờ   c.h.ế.t . Điện hạ, ngài sợ   lớn chuyện,  sợ liên lụy đến nàng ?”
Sắc mặt  cứng đờ.
nguyenhong
Ta khẽ nghiêng đầu,  chậm rãi:
“Để thần  đoán xem… chắc là nàng  than thở với ngài vài câu về cuộc sống khổ cực trong Đông Cung, ngài liền thương hại, còn ‘ trưởng ’ của nàng thì   tay giúp, đúng ?”
Trong tẩm điện, ngọn nến lay động.
Còn , mỉm  nhạt — lạnh hơn cả ánh kiếm  rút  trong đêm.
 
“Vài tiếng  của Viên Nhược Dao, trong lòng điện hạ,  quan trọng hơn cả mạng của Lâm Vân Tịnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/giang-son-thuoc-ve-ta-con-nguoi-chi-la-buoc-dem/chuong-4-vet-nut-trong-long-thai-tu.html.]
Hắn thoáng hoảng hốt:
“Cô   ý đó, A Tịnh, ngươi đừng  . Ngươi là Thái tử phi của cô,   thể tự khinh rẻ  như thế…”
Ta bỗng đỏ mắt:
“ điện hạ, lời   , nước đổ khó hốt. Thiếp một lòng giữ phận,  từng  điều gì tổn hại  trong lòng ngài. Nay  kẻ hãm hại ,   từng nghĩ mạng của   rẻ mạt đến thế.”
Lý Tư Du  từng thấy  rơi lệ. Hắn lúng túng cúi xuống, khẽ lau nước mắt cho :
“Ta tưởng ngươi cứng cỏi,   . Đừng  nữa, coi như cô   gì  .”
Đêm , Lý Tư Du ngủ  trong phòng .
Hắn   ghế mềm cạnh cửa sổ.
Ta ,  thao thức suốt đêm — trong lòng ,  xuất hiện vết nứt đầu tiên.
Trời  sáng, Ngụy Vô Kỵ  tước chức quan. Dù chịu hình tra khảo,  vẫn c.ắ.n răng   nửa lời.
Thật là một kẻ ngu ngốc.
Khi  đến ngục,    bê bết máu, ánh mắt vẫn kiên nghị đến đáng sợ.
“Ngụy Vô Kỵ, ngươi dám mến mộ  phụ nữ của Thái tử — to gan thật.”
Hắn liếc  , ánh mắt lạnh như băng.
Ta :
“Tiền đồ như gấm, nay vì một  đàn bà mà chấm dứt. Ngươi  hối hận ?”
Giọng  khàn đặc, đầy khinh miệt:
“Ngươi hiểu gì? Loại đàn bà độc ác, thích cướp đoạt của  khác như ngươi —  bằng một ngón tay của nàng.”
Ta  lạnh:
“Ngươi với  cũng chẳng khác . Thống lĩnh Ngụy, ngươi cũng chỉ là kẻ thèm khát  phụ nữ của Thái tử — như chuột trong cống.”
Không  phí thêm lời,  lạnh giọng:
“Hôm nay bổn cung tha cho ngươi một mạng. Hãy nhớ rõ, là bổn cung khoan dung,  so đo với hai con giòi bọ, chứ chẳng  vì sợ.”
Bước  khỏi ngục, Tiểu Hồng nghiêng đầu hỏi:
“G.i.ế.c  , mới hả .”
Nhìn xe ngựa của Lý Tư Du đỗ  xa,  nhạt giọng đáp:
“Ta  Lý Tư Du mãi mãi nhớ rằng  nợ .”
Ngừng một lát,  khẽ :
“Hơn nữa, khi  và Viên Nhược Dao rời khỏi cung, Ngụy Vô Kỵ sẽ  còn  e dè Thái tử đương kim nữa.”
Tiểu Hồng giật ,  thở :
“Cô nương quả là  một bước, nghĩ ba bước.”
Lý Tư Du  bên xe ngựa, Viên Nhược Dao khẽ nép  lưng , ánh mắt  phần e dè.
Ta chậm rãi bước đến, hành lễ, giọng yếu ớt:
“Thần   tấu trình phụ hoàng, cầu xin  tha mạng cho thống lĩnh.”
Lý Tư Du còn định  gì đó,   khẽ lướt qua , bước lên xe ngựa của .
Hắn bỗng buông tay Viên Nhược Dao, vội chạy đến bên :
“Cô  từng nghĩ mạng của ngươi  đáng giá, A Tịnh… ân tình ,  ghi nhớ. Nhược Dao cũng sẽ cảm tạ ngươi.”
Ta và ,   — bốn mắt giao , trong khoảnh khắc ,  thấy rõ lòng   d.a.o động.