Giáo Sư Lục, Anh Ấy Quá Nho Nhã (Phần 2) - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-11-01 12:42:16
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KhLOjpTda

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Cẩn thận!" vội kéo tay cô , cạn lời: "Mai nghỉ , cô uống say thế , sợ ảnh hưởng công việc ?"

 

"Ảnh hưởng... còn ảnh hưởng gì nữa!" Y Lâm tức giận đau khổ, trừng mắt , "Người sắp rút vốn chuẩn ở Hồng Kông hai tháng trời... chạy tới đây... bản thiết kế... sửa , mười tám... mười tám bản! Sửa mười tám bản đấy!

 

Sắp đấu thầu , sắp ! Giờ đòi rút vốn? ...Rốt cuộc thế là vì cái gì! ... Anh dựa cái gì? Dựa cái gì chứ!"

 

Nghe khuyên một câu, tuyệt đối đừng bao giờ chuyện với ma men. Họ thì uống đến ngáo, còn bạn thì đến ngáo.

 

mà mù tịt, giữ Y Lâm hỏi: "Rút vốn gì? Ai rút vốn?"

 

"Lục Bác Nhã!" Y Lâm hét lên, vung túi đập mạnh tường, "Tên khốn!"

 

"Đừng, đừng..."

 

Để giải cứu chiếc túi LV vô tội , đành chuyển từ kéo tay sang ôm chầm lấy cô .

 

Một tay ôm mỹ nữ, một tay giữ túi hàng hiệu, tiện thể thở dài: "Từ thầm thương trộm nhớ đến 'tên khốn', yêu hận thật chỉ cách một lằn ranh."

 

Nói xong, nghiêm mặt Y Lâm đang run lên vì tức giận: "Thế là, cô và Lục Bác Nhã là đối tác ăn?"

 

đoán, chắc cũng giống quan hệ của và Tiền Úc.

 

Tuy mỗi mảng riêng, nhưng đầu tư qua , ràng buộc lợi ích, hợp tác cùng lợi.

 

Y Lâm trả lời, cô co vai cúi đầu, mái tóc xoăn dài che nửa khuôn mặt trông đến t.h.ả.m hại.

 

Một lát , tiếng thút thít vang lên.

 

: "!"

 

Ly Ly "dầu mỡ" , sợ nhất là nước mắt.

 

vô điều kiện đầu hàng, vô điều kiện nhận thua. , đúng, đúng, cô gì cũng đúng.

 

đeo chéo túi của Y Lâm lên vai , một tay ôm cô , một tay lau nước mắt lung tung mặt cô : "Trời sập xuống, thì nghĩ cách giải quyết là , say xỉn thì ích gì? Khóc lóc càng vô dụng!"

 

"Đừng đụng !" Y Lâm giọng nức nở, lắc đầu nguầy nguậy.

 

Đã say thế còn lắc đầu loạn xạ, cô thành công biến não thành một ly cocktail.

 

Say càng thêm say.

 

"Thôi thôi," hạ giọng, lau nước mắt cho cô , "Đừng nữa, xinh thế lóc ngoài đường, thấy tưởng bắt nạt cô. Đừng nữa, đừng..."

 

bỗng "Ơ" một tiếng, dùng hai ngón tay gỡ một thứ gì đó xuống: "Cái gì đây?"

 

Y Lâm liếc , tức đến giậm chân: "Lông mi giả của !"

 

Cái giậm chân , giậm chuyện thật.

 

*Cốp* một tiếng.

 

Cái gót giày cao mảnh, gãy .

 

Y Lâm lảo đảo, nửa như đổ sụp xuống.

 

"Á!" Cô kêu lên một tiếng thất thanh.

 

cũng ngờ tới sự cố , kịp phản ứng nên thể sức đỡ kịp.

 

Y Lâm ngã phịch xuống đất, nín luôn, chắc là ngã đến đần .

 

hồn, vội vàng kéo cô dậy: "Không chứ?"

 

Y Lâm vẫn còn ngơ ngác, lúc kéo dậy, cô bỗng nhíu chặt mày: "Đau!"

 

"Đâu? Đau ở ?" đỡ cô , từ xuống , "Đau m.ô.n.g ?"

 

"Không ," Y Lâm nhăn nhó, "Chân! Đau chân."

 

Tối hôm đó, Y Lâm mất đối tác ăn, lông mi giả, gót giày, và cả sức khỏe.

 

trật mắt cá chân .

 

Mắt cá chân sưng vù lên như cái bánh bao, thấy rõ luôn.

 

xung quanh: "Qua đường, thêm một cây bệnh viện, đỡ cô qua đó."

 

Chắc là đau quá nên cũng tỉnh rượu một chút, Y Lâm rụt tay , c.ắ.n môi: " tự gọi xe cứu thương."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/giao-su-luc-anh-ay-qua-nho-nha-phan-2/chuong-3.html.]

"Cô trật chân, chứ gãy xương, gần thế gọi xe cứu thương gì."

 

khuyên hết lời: "Thật đấy, cô tin , trật chân ở công trường là chuyện thường, của cô thế tính là nặng. Tài nguyên y tế nên để dành cho cần hơn."

 

Y Lâm tự quẹt nước mắt mặt, cũng chẳng thèm để ý đến , cà nhắc về phía .

 

" đỡ cô." đuổi theo.

 

"Không cần!" Cô đẩy .

 

"Đừng cố nữa..."

 

"Cút !"

 

"Chân cô thế thật sự ..."

 

"Đừng đụng !"

 

"Cô thể bình thường !" Hết chịu nổi, mất kiên nhẫn gào lên.

 

Trước ánh mắt phần ngỡ ngàng của cô , bực bội : "Đây là ngoài đường, cái xó xỉnh nhà cô, thích để cho cái đồ cứng đầu như cô mọc rễ nảy mầm . Đã say thế , còn trật chân, xui xẻo gặp , nếu cô tự lết đến bệnh viện , cho cô chữ 'phục'. nhỡ cô xảy chuyện gì, thì tính trách nhiệm cho ai?"

 

"Tính cho ai cũng tính cho cô!" Cái đồ cứng đầu vẫn phục.

 

tức quá bật : "Nếu thấy cô mà bỏ ngay từ đầu, thì đúng là trách nhiệm của . giờ hai chúng dây dưa mười mấy phút , cô , chứ thì rửa sạch tiếng oan ."

 

"Thế cô ?" Đồ cứng đầu bắt đầu đỏ hoe mắt.

 

" , nhưng khoan hẵng !" kéo giật cô , lườm một cái, "Đợi đỡ cô đến bệnh viện, giao cho bác sĩ, camera ghi cô vẫn còn nguyên vẹn, sống c.h.ế.t gì cũng liên quan đến . Đến lúc đó cô cũng , lười quản!"

 

Đồ cứng đầu tức đau, đau còn tức, sức thì bằng , cũng , chỉ đành tức tối để đỡ.

 

Miễn cưỡng lết từng bước.

 

Cái chân thương của cô dùng sức , chân còn thì vẫn đang mang đôi cao gót bảy phân.

 

Qua bên đường, Y Lâm tức đến mức đá văng cả hai chiếc giày.

 

Chân trần đường, đá dăm lòng bàn chân cô xước xát ít.

 

rõ mồn một, cũng bất đắc dĩ vô cùng.

 

Từ xa thấy tòa nhà bệnh viện, liếc mồ hôi lấm tấm trán Y Lâm và cặp mày nhíu chặt giãn nổi của cô .

 

Thôi, kệ !

 

hỏi cô : "Đau ?"

 

"Không." Giọng Y Lâm run run.

 

"Chắc là đau lắm," , " mười mấy tuổi công trường vác gạch, vác gạch thật . Hồi đó chẳng gì, sức thì yếu, là gồng lên mà . Người lớn vác mười viên, cũng vác mười viên... Cố quá nên thành quá cố. Mu bàn chân gạch đập trúng, cũng đau c.h.ế.t sống , lết từng bước một đến phòng khám."

 

"Cô trật chân... nặng như ?" Y Lâm hỏi giọng rầu rĩ.

 

" trật chân," , " á... gãy ba cái xương bàn chân."

 

Y Lâm bỗng khựng , .

 

vẫn với cô : "Không ai đỡ cả, ai cũng bận kiếm tiền. cũng từng ấm ức, thậm chí tự hỏi, ai đỡ một cái ? Không ai giúp một chút ? Không lấy một ?

 

mà, cũng nuôi gia đình, cũng sống, cũng ... điều kiện thì mới giúp khác .

 

thấy, bây giờ điều kiện, đủ mặt, thể một ."

 

"Ý cô là... Á!" Y Lâm hét lên.

 

bế thốc cô lên, nhẹ bẫng: "Nói , đừng giãy, khỏe mấy cũng dân cử tạ. Bao cát 50 ký vác xa nhất là 800 mét,

 

cô chắc cũng 100 ký nhỉ?"

 

"Cô bậy gì thế!" Y Lâm cuống lên.

 

"Một trăm ký cũng ," , "Con gái gầy , béo cũng , cứ khỏe mạnh là hết."

 

Y Lâm đau chân nên dám giãy, chỉ thể vội: "Cô đừng bế kiểu ... , quen!"

 

"Thế thì cô ráng mà quen ," hít một , "cơ hội bao cát nhiều ."

 

Tuy khỏe, quen việc nặng, nhưng bế một phụ nữ trưởng thành một đoạn đường dài cũng chẳng nhẹ nhàng gì.

 

Đi hơn hai trăm mét, thấy trán rịn mồ hôi.

Loading...