Giáo Sư Lục, Anh Ấy Quá Nho Nhã (Phần 2) - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-11-01 12:42:42
Lượt xem: 35

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1gARX6rSHn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thế là, nụ hôn triền miên tiếp tục hồi lâu.

 

Mãi đến khi hô hấp rối loạn, rã rời, mới miễn cưỡng rút khỏi vẻ vô biên.

 

Thở , nhưng thể yếu thế, đè nén trái tim sắp nhảy ngoài, về phía Lục Bác Nhã.

 

Hô hấp của ngược vẫn , chỉ là rũ mắt xuống.

 

Mắt kính và lông mi che phần lớn con ngươi, lờ mờ thấy màu đen sẫm và...vẻ mặt , thỏa mãn lắm?

 

ngạc nhiên ghé sát qua, kỹ hơn.

 

Lại ôm lấy, cằm gối lên vai .

 

Dưới lớp vải mỏng, tần tim đập áp sát giống đến lạ, nhanh gấp, nôn nao dồn dập.

 

Cái ôm thế chẳng kém gì nụ hôn , đều khiến cảm thấy thỏa mãn và hạnh phúc.

 

Chỉ là ôm lâu , khó tránh khỏi chút e dè.

 

"Không còn sớm nữa," giọng khàn, hắng giọng một cái, "Anh còn tiết học mà."

 

"Ừm." Giọng Lục Bác Nhã mang theo chút lười biếng, "Cho ôm thêm năm phút nữa."

 

Nếu thể ôm đến thiên trường địa cửu thì mấy.

 

Tại lên lớp, tại ... Cuộc sống của trưởng thành thật là phiền phức!

 

Lần chần mãi, hôn lên má trái má , mu bàn tay trái của , mới mở khóa trung tâm, tiễn trường.

 

Sau khi một bình tĩnh một lúc, gục xuống vô lăng, đắc ý thỏa mãn, mừng thầm phấn khích.

 

May mà trong thành phố giới hạn tốc độ, nếu , với cái đà của , thể một cú đạp ga bay thẳng khỏi tầng khí quyển.

 

Vượt núi băng đèo, nghêu ngao hát, cuối cùng cũng lái xe đến công trường.

 

Lúc xuống xe, về phía bãi đất bằng phẳng và hàng rào cao cao thấp thấp ở phía xa, tâm trạng vui vẻ hít một thật sâu.

 

Khởi công!

 

4.

 

Công trình tiến hành khá thuận lợi.

 

So với nhà cao tầng thương mại - dân cư, tòa nhà giảng đường độ khó thấp, hiệu suất cao.

 

tính toán chắc là sẽ công sớm hơn dự kiến.

 

Đây là chuyện đối với tất cả , nhưng chuyện cũng .

 

Trước khi , mấy cái "điềm" (flag) cố bừa , tất cả đều ứng nghiệm!

 

Tín hiệu , mấy vạch, tùy thuộc duyên phận.

 

Máy trộn chạy lên, động tĩnh gì cũng át hết.

 

xông pha đầu, tan mệt như chó, tắm rửa xong ngón tay cũng nhúc nhích.

 

Một hai ngày mới gọi điện thoại cho Lục Bác Nhã một , ba năm ngày chắc gọi video một bận.

 

"...Tương tư là một thứ huyền diệu..."

 

nắm chặt cái điện thoại nổi nửa vạch sóng, thể nhịn nữa hét lên: "Tắt nhạc cho !"

 

Căn nhà đất bên cạnh nhanh còn động tĩnh.

 

Biết rõ bà chủ là đứa "lụy tình" mà còn bật nhạc sến, chê đủ khó chịu ?

 

Đợi đến mười rưỡi, điện thoại vẫn tín hiệu, đành từ bỏ, rúc trong chăn, thầm nghĩ ngày mai dậy sớm một chút, thì leo lên mái nhà thử xem…

 

Ngày hôm , đợi tín hiệu mái nhà, mà đợi một trận mưa bão lớn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/giao-su-luc-anh-ay-qua-nho-nha-phan-2/chuong-5.html.]

Đứng bên cửa sổ cơn mưa lớn xối xả như bốc khói, chân mày sắp vặn xoắn luôn .

 

Mưa lớn thế bắt buộc dừng thi công, cho dù mưa tạnh, cũng xem xét vấn đề ngập úng, trong vòng ba năm ngày đừng hòng mà khởi công nữa.

 

"Sếp Từ, cô cũng đừng vội, thời gian tiến độ nhanh, cho dù bây giờ dừng thi công, cũng thể bàn giao đúng hạn."

 

" vốn tưởng thể bàn giao sớm," miễn cưỡng một cái, , " thành sớm một chút, cũng thể sớm nhận công trình tiếp theo...cái nghề của chúng , là bao nhiêu hưởng bấy nhiêu, ai mà thêm vài công trình chứ."

 

Hết cách , ông trời nể mặt, cũng đành chấp nhận phận thôi.

 

gọi điện thoạ cho bêni tư vấn đường dây nóng khí tượng, tra dự báo thời tiết trong thời gian gần đây, ước chừng khi mưa tạnh sẽ ba ngày rảnh rỗi.

 

Hay là...về Tô Nam?

 

Nếu sự nghiệp trì trệ, thì phát triển tình yêu, hoa nở hai đóa, kiểu gì cũng khoe một cành chứ.

 

tự an ủi một cách lạc quan.

 

Tuy nhiên, sự thật chứng minh, dự đoán quá sớm .

 

Mưa lớn suốt cả một ngày, đến tối, trong thôn đột nhiên , cây cầu thôn lũ cuốn trôi mất hai cái.

 

sững sờ.

 

"Cầu gãy , địa thế trong thôn cao, nguy hiểm, đợi lũ rút là thôi!" Người trong thôn an ủi .

 

đơ mặt , khóe miệng giật giật, bây giờ về Tô Nam, hình như chỉ thể bơi về. Lũ quét đến cầu đá còn cuốn trôi , bộ xương của cứng bằng đá, vẫn nên ngoan ngoãn co thôi.

 

Công nhân rảnh rỗi, tụm năm tụm ba, đ.á.n.h bài thì đ.á.n.h bài, xoa mạt chược thì xoa mạt chược, dùng cách đó để g.i.ế.c thời gian.

 

đang tính toán xem nên đến nhà trưởng thôn mượn điện thoại bàn gọi cho Lục Bác Nhã , thì thấy gọi: "Sếp Từ! Sếp Từ đó ?"

 

"Có ." chạy khỏi nhà, thấy là cán bộ thôn, bên cạnh ông còn một ướt sũng, vô cùng nhếch nhác... Y Lâm?!

 

"Sao là cô?" trố mắt.

 

Y Lâm liếc một cái, gì.

 

Cán bộ thôn vội vàng giải thích, Y Lâm đến để khảo sát đo đạc cầu đường, đo đạc một nửa thì trời mưa, cầu cuốn trôi, suýt nữa thì xảy chuyện.

 

nhớ , dự án của Y Lâm hình như chính là ở đây... nhưng Lục Bác Nhã rút vốn ?

 

"Cô quen cô, nên đưa cô qua đây, sếp Từ, hai quen đúng ?" Cán bộ thôn hỏi.

 

"Ồ," gật gật đầu, "Quen , quen." Tình địch.

 

Cán bộ thôn giao cho , liếc mắt cá chân của cô : "Chân ?"

 

"Ừ." Cô gật đầu một cái, thái độ vẫn lạnh nhạt như khi.

 

Nữ tử đấu với nữ tử! Nữ tử cạnh tranh với nữ tử! Nữ tử tranh giành với nữ tử!

 

giữ vững nguyên tắc "ba ", đồng thời giữ vững nguyên tắc lấy mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh, đồng thời của đồng thời giữ vững nguyên tắc khách theo chủ.

 

Nếu cán bộ thôn đưa đến đây, cũng thể đuổi ngoài khi trời đang mưa lớn, cô cứ lạnh nhạt việc của cô , bổn phận của .

 

tìm một bộ quần áo sạch và khăn khô đưa cho Y Lâm, chỉ căn phòng nhỏ bên trong: "Không bình nóng lạnh, bên trong hai phích nước nóng, cô tự nhiên nhé."

 

"Cảm ơn." Cô nhận lấy quần áo và khăn mặt, cúi đầu căn phòng nhỏ.

 

Công trường nhiều đàn ông, bê một cái ghế đẩu nhỏ, bên ngoài vách ngăn nghịch điện thoại.

 

Cái thứ tín hiệu , , thật sự là một chút cũng .

 

Y Lâm động tác nhanh, lúc , mặc quần áo của , cũng gì, cứ chằm chằm.

 

"Một tin và một tin , cô tin nào ?" hỏi.

 

"Cô ." Cô rời mắt.

 

"Tin là, mưa nhỏ , tối nay thể tạnh, tin là, căn phòng chỉ một cái giường." thở dài, "Cho nên, tối nay cô ngủ chung chăn với ."

 

Ánh mắt cô thoáng xao động.

Loading...