Hơn nữa, trong cái giếng khô đó,  rõ ràng  phát hiện  hai bộ hài cốt, trong đó  một bộ là của trẻ con.
Nó chắc chắn là Tiểu Bảo Nhi.
Thế nhưng Phòng Ngọc Cương  khăng khăng Tiểu Bảo Nhi  chết, thậm chí để thuyết phục ,  còn kể cho   bộ quá trình  gặp Tiểu Bảo Nhi:
Đó là một trận mưa bão  từng thấy, Phòng Ngọc Cương đang nghỉ ngơi trong nhà, thì đột nhiên phát hiện  một bóng    lầu chung cư.
Nhà  ở tầng mười, nhưng  như  thể  rõ    lầu đang ngẩng mặt lên, chăm chú   cửa sổ nhà .
Một luồng khí lạnh  rõ nguyên nhân, từ lòng bàn chân  dâng lên, khiến  liên tục rùng  mấy cái.
 khi  gọi vợ  đến xem,  đó  biến mất.
Hắn  ở bệ cửa sổ trăm mối  gỡ, cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ.
Không phòng ,   dọa cho giật  thon thót.
Đợi  đến mở cửa,  phát hiện ngoài cửa   ai.
Hắn nghi hoặc  định đóng cửa, thì đột nhiên phát hiện  mặt đất  một hàng dấu chân nước, từ  cửa nhà  thẳng tắp dẫn đến cầu thang bộ.
Đây là trò đùa của ai?
Tính tình nóng nảy,    nhà lấy một cây gậy bóng chày  đuổi theo.
Trong cầu thang bộ, dấu chân nước dẫn xuống ,  cứ thế đuổi theo.
Đuổi đến ngoài hành lang, dấu chân biến mất.
   kinh ngạc phát hiện, ngay phía  ,   biến mất ,  xuất hiện ở vị trí lúc nãy.
6
Dáng  nhỏ nhắn, trông như một đứa trẻ bảy tám tuổi.
Đây là con nhà ai  gây rối thế ? Người lớn ,  quản ?
Phòng Ngọc Cương lập tức nổi giận, bất chấp bên ngoài đang mưa lớn, xông thẳng về phía đứa trẻ.
    nửa đường,  đột nhiên dừng bước.
Bởi vì  đột nhiên phát hiện, bộ quần áo của đứa trẻ trông  vẻ quen mắt.
Kiểu dáng và màu sắc đều  cũ kỹ, như thể là đồ từ  lâu .
Đó rõ ràng là bộ quần áo Tiểu Bảo Nhi mặc khi  nhốt  giếng!
 lúc , chiếc ô đen trong tay đứa trẻ từ từ nâng lên.
Lộ  khuôn mặt trắng bệch  – nó chính là Tiểu Bảo Nhi!
Khóe môi Tiểu Bảo Nhi cong lên, nở một nụ  quỷ dị:
"Phòng Ngọc Cương, các    hết ? Ta ở trong giếng chờ các  mệt mỏi lắm đó..."
"Mẹ kiếp!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gieng-kho-ao-mong/chuong-4.html.]
Phòng Ngọc Cương  chịu đựng nổi nữa, vội vàng bò lổm ngổm chạy về nhà.
Về đến nhà,  liền phát sốt cao, 40 độ dùng thuốc cũng  hạ,  sốt đến mức ý thức mơ hồ.
Vợ   còn cách nào khác, đành  gọi điện mời ông Chu,  từng chẩn trị cho .
Ông Chu  khi chẩn trị kỹ lưỡng,  hiểu rõ tình trạng của .
"Đây là bệnh tâm lý, thuốc thang vô phương cứu chữa."
Nói xong, ông rút từ trong túi  vài cây kim bạc, châm  mấy huyệt đạo quan trọng   Phòng Ngọc Cương.
Phòng Ngọc Cương đang mê man bỗng mở mắt.
Ông Chu  lấy từ trong túi  một chiếc đồng hồ quả quýt.
Bắt đầu thôi miên Phòng Ngọc Cương.
Dần dần, Phòng Ngọc Cương chìm  một   tối tăm, vắng lặng và cô độc.
 lúc  đang hoảng loạn tột độ, phía  bỗng vọng đến một giọng nam khiến  phát điên.
"Phòng Ngọc Cương, các  hại  thảm quá,   các  nợ m.á.u  trả bằng máu!"
Phòng Ngọc Cương kinh hãi  đầu ,  phát hiện Tiểu Bảo Nhi đang  ngay  lưng , trừng mắt   đầy hung dữ.
Nỗi sợ hãi trong  gian   phóng đại vô hạn,  "phịch" một tiếng quỳ sụp xuống.
"Tao vẫn   chết, cầu xin mày tha cho tao, mày bảo tao  gì tao cũng sẽ đồng ý."
Tiểu Bảo Nhi : "Được thôi, tao sẽ tạm tha cho mày một , nhưng mày   cho tao một việc."
7
"Rồi  tự  tỉnh ." Phòng Ngọc Cương    ,  hiệu    xong.
"Nói xong  ?"  nghi hoặc  .
"Xong ." Phòng Ngọc Cương gật đầu.
"Vậy rốt cuộc nó bảo mày  chuyện gì?" Chuyện    hề .
"Tiểu Bảo Nhi  ,  nghĩ chắc nó vẫn  nghĩ  nên  thế nào."
Phòng Ngọc Cương cứ nghĩ lời  dối của   cao minh, dù  thì năm xưa   dùng cái cớ  lừa  cả ông Chu.
"Xàm ngôn!"  cầm d.a.o đ.â.m mạnh  cánh tay .
Giữa tiếng kêu gào thảm thiết của ,  còn cố ý xoay xoay lưỡi dao.
"Mày nghĩ tao dễ lừa đến thế ?"
"Có  Tiểu Bảo Nhi bắt mày lừa tất cả chúng ,  đẩy xuống cái giếng khô đó ?"
Phòng Ngọc Cương đang gào thét bỗng sững sờ.