Gieo Duyên - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-10-29 12:48:43
Lượt xem: 113
1.
Ánh nến trong Phật đường chật vật lay động, chỉ còn một chút ánh sáng nhỏ như hạt đậu.
Sư phụ giường ván gỗ trải áo cà sa cũ, thở yếu ớt đến mức gần như cảm nhận .
Ta quỳ bên giường, hai tay siết chặt ống tay áo của , hốc mắt nóng ran, nhưng dám thành tiếng.
Tay sư phụ vẫn còn vương chút ấm, đầu ngón tay dính vết mực thường xuyên chép kinh, sờ thô ráp mà an tâm.
Người dùng hết sức lực cuối cùng khẽ nâng tay, chỉ một chiếc hộp gỗ bắt mắt trong góc.
“Huệ Quang… đến chùa lớn ở phương Bắc…” Giọng nhẹ như gió, “Ở đó Tàng Kinh Các, các sư … Con còn nhỏ, giữ nổi cái miếu rách …”
Chưa dứt lời, tay rủ xuống.
Phập.
Ánh nến vụt tắt theo tiếng, Phật đường chìm bóng tối .
Ta ôm lấy thể dần lạnh của sư phụ, suốt một đêm.
Trời sáng, sờ lên cánh cửa gỗ trong Phật đường mà sư phụ tự tay sửa ba , ngẩng đầu cây hòe già mà sư phụ trồng trong sân.
Ta mở quyển kinh Phật sư phụ để , trang đầu tiên là tám chữ do chính tay : Phổ độ chúng sinh, tiên thủ bản tâm (Phổ độ chúng sinh, hết giữ vững lòng ).
Ta tìm trong hộp gỗ đựng bức thư giới thiệu đến chùa lớn, giấy thư ngả vàng.
Cuối cùng, đặt nó xuống đáy hộp, đối diện với di thể sư phụ, dùng giọng chỉ thấy thì thầm:
“Sư phụ, con .”
“Con sẽ trông coi ngôi miếu, giúp bà Trương núi gánh nước, giúp con cháu nhà Lý thúc nhận mặt chữ. Con giữ .”
2.
Sư phụ , nhưng ngay cả một tang lễ tử tế cũng thể .
Ta chỉ học niệm kinh, quét dọn, và vẽ những lá bùa bình an cơ bản nhất.
Ta lau rửa cho sư phụ, nhưng chậu nước mà ngẩn , nên dùng nước ấm nước lạnh.
Ta tìm cho một chiếc quan tài, chạy xuống núi hỏi thợ mộc duy nhất, ông vuốt râu : “Ít nhất cũng năm lạng bạc.”
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Ta lục lọi tất cả những chiếc cà sa cũ của sư phụ, chỉ tìm thấy ba đồng tiền đồng ủ ấm bởi nhiệt, kẹp trong lớp lót bên trong.
Ta xổm ngưỡng cửa miếu nhỏ, siết chặt ba đồng tiền đồng trong lòng bàn tay, nóng đến nỗi nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
Ta sợ sư phụ trong Phật đường thấy, vội vàng dùng ống tay áo lau .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gieo-duyen/chuong-1.html.]
lúc , Vương thúc – trưởng thôn, dẫn theo vài dân làng lên.
Ông đến viếng.
“Huệ Quang ,” Vương thúc vỗ vai , lực mạnh, “Sư phụ con , miếu hương khói cũng đứt. Con còn nhỏ, giữ .”
Ông chỉ ngôi miếu tồi tàn: “Không bằng giao mảnh đất cho thôn chúng , phá xây thành một học xá, cũng coi như tích đức cho sư phụ con.”
Ta siết chặt đồng tiền trong tay, móng tay gần như cắm da thịt.
Ta ngẩng đầu, những khuôn mặt hiển nhiên của bọn họ, đầu tiên cảm thấy dân làng núi xa lạ đến thế.
“Không.” Ta lắc đầu, “Đây là miếu của sư phụ.”
Sắc mặt Vương thúc trầm xuống: “Đứa nhỏ điều?”
Ta lùi một bước, dựa cửa miếu, chợt nhớ đến chuyện phiếm sư phụ từng kể đây.
“Làm báo ơn, năm đó từng cứu một con hồ ly nhỏ, tiếc là nó chạy mất…”
Ta hướng về con đường núi một bóng , gần như vô thức lẩm bẩm: “Nếu như con hồ ly nhỏ đó ở đây… thể giúp gì ?”
3.
Vừa dứt lời, trong khí bỗng nhiên một mùi hương hoa đào nồng đậm bay tới.
Rõ ràng là cuối thu, hoa đào từ mà ?
Ta ngẩng đầu lên, liền thấy một cô nương thắt b.í.m tóc ở cổng miếu, mặc một chiếc váy vải màu hồng nhạt bạc màu. Phía nàng hình như thứ gì đó lông xù thoáng chuyển động, tưởng hoa mắt, dụi dụi mắt thì thấy nữa.
Cô nương đó với , lộ hai chiếc răng khểnh nhỏ nhọn.
“Tiểu hòa thượng, sư phụ ngươi cứu , gọi là Tiểu Đào Hoa.”
Nàng thẳng Phật đường, phớt lờ Vương thúc và những khác đang ở cửa với vẻ mặt khó coi.
Nàng quỳ xuống di thể sư phụ, đầu ngón tay ngưng tụ một chút lửa vàng nhạt. Ánh lửa ấm áp, nhưng cảm thấy nóng.
Nàng dùng ngọn lửa đó, cẩn thận đốt những sợi vải thừa áo cà sa của sư phụ, vuốt phẳng những nếp nhăn.
“Mười năm , thương ở chân do bẫy thợ săn, là sư phụ ngươi dùng thảo d.ư.ợ.c cứu , còn chia bánh màn thầu cho ăn.” Giọng nàng từ nhẹ nhàng trở nên buồn bã, “Ta tu luyện thành tinh, việc đầu tiên là đến cảm tạ , ngờ…”
Nàng đầu , đưa tay xoa xoa đầu trọc của , giống như đang dỗ dành một đứa trẻ thật sự.
“Đừng sợ, đến giúp ngươi đây.”
Vương thúc thì chịu, ông chỉ Tiểu Đào Hoa, nghiêm giọng quát: “Ranh con từ đến! Huệ Quang, con đừng để yêu nhân nào lừa gạt!”
Tiểu Đào Hoa dậy, chống nạnh, hề yếu thế trừng mắt : “Lão già, ăn cẩn thận! Ta đến để báo ơn, như một , chuyên môn đợi sư phụ mất thì đến cướp đất!”
Nàng kéo tay , đầu bỏ : “Đi thôi, tiểu hòa thượng, tỷ tỷ dẫn ngươi tìm gỗ nhất!”