Gieo Duyên - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-10-29 12:49:09
Lượt xem: 98

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

4.

Tiểu Đào Hoa dẫn đến sâu trong hậu sơn, nơi mà ngay cả dân làng hái t.h.u.ố.c cũng hiếm khi đặt chân đến.

Nàng lòng vòng trong một khu rừng, cuối cùng chỉ một cây cổ thụ cần hai ôm mới xuể mà : “Chính là nó, gỗ nam mộc thượng hạng, chống ẩm chống sâu mọt, thích hợp nhất để quan tài.”

Ta còn kịp phản ứng, nàng chắp tay kết ấn, miệng lẩm bẩm chú ngữ, cây đại thụ liền trong một luồng ánh sáng xanh dịu dàng, nhổ tận gốc, một lực lượng vô hình gọt đẽo thành những tấm ván gỗ dày dặn.

Vương thúc dẫn đuổi tới, vặn thấy cảnh tượng , sợ đến mức chân mềm nhũn.

- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.

“Yêu, yêu quái!”

Tiểu Đào Hoa đầu , kiên nhẫn vẫy tay với bọn họ, một cơn gió lạ nổi lên giữa trung, cuốn theo cát đá thổi cho bọn họ ngả nghiêng, lồm cồm bò xuống núi.

Thế giới trở nên thanh tịnh.

Tiểu Đào Hoa như chuyện gì, kéo cùng dùng nước suối lau rửa cho sư phụ, thọ y áo liệm, tay kèm tay dạy gấp hoa sen bằng giấy, đặt bên cạnh quan tài.

Động tác của nàng thành thạo, như thể qua hàng ngàn .

An táng sư phụ xong, Tiểu Đào Hoa thu dọn cái bọc nhỏ của , bên trong chỉ mấy quả dại và một miếng ngọc bội cũ.

Nàng chuẩn cáo từ.

Ta bước Phật đường, thắp một nén hương bài vị mới lập của sư phụ, nhẹ giọng : “Sư phụ, con mỗi ngày đều niệm Kinh Kim Cương, giúp dân làng vẽ bùa bình an, yên tâm, miếu nhỏ sẽ lạnh lẽo .”

Ta lấy cái bánh chay duy nhất , bẻ đôi, một nửa cung kính đặt bài vị, nửa còn đặt ở chỗ trống bên cạnh.

“Nửa cái , để dành cho bạn bè thể đến khách.”

Một bàn tay từ phía vươn tới, lấy nửa cái bánh chay đó.

Tiểu Đào Hoa từ lúc nào trở , nàng dựa khung cửa, cái đuôi hồ ly lông xù phía đang quét qua quét mặt đất.

“Hòa thượng ngốc, một ngươi gánh nổi nước, cũng sửa mái nhà, bên ngoài còn cướp miếu của ngươi.” Nàng , “Ta ở bầu bạn với ngươi .”

Thấy ngây , nàng bổ sung: “Ta ở là ở nhé! Ta giúp ngươi chẻ củi, phơi kinh sách, còn thể giúp ngươi động tĩnh trong núi, nhắc nhở dân làng tránh né thú dữ. Đợi đến khi tu luyện thành hồ ly tinh nhất thiên hạ mới !”

5.

Ta nàng, mặt nóng, gật mạnh đầu.

Tiểu Đào Hoa c.ắ.n một miếng bánh chay trong tay, lông mày lập tức nhíu .

“Thật khó ăn.” Nàng thẳng thắn đ.á.n.h giá, “Ngày mai núi hái đào ngọt cho ngươi, ngon hơn cái một trăm .”

Ta gì, chỉ ngưỡng cửa cạnh nàng.

Ánh chiều tà chiếu lên cây hòe già trong sân, đổ bóng dài xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gieo-duyen/chuong-2.html.]

Ta nhỏ giọng niệm Tâm Kinh, Tiểu Đào Hoa , còn hát theo một giai điệu thành tiếng.

Đây là đầu tiên khi sư phụ , trong miếu nhỏ sự ấm áp ngoài tiếng chuông sớm mõ chiều.

6.

Gió sớm đầu đông mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt, thổi những cành cây trơ trụi của cây hòe già trong sân kêu xào xạc.

Ta đang cầm chổi, quét từng nhát từng nhát lớp sương mỏng mặt đất, động tác vụng về.

Tiểu Đào Hoa xương cốt gì cứ xổm cán chổi của , cái đuôi hồ ly lông xù lắc lư, suýt chút nữa khiến loạng choạng.

“Tiểu hòa thượng, kỹ thuật quét dọn của ngươi, còn luyện nữa.”

Nàng dùng đầu ngón chân khẽ chạm cán chổi, rạng rỡ với hai chiếc răng khểnh nhỏ.

Ta để ý đến nàng, chỉ ngẩng đầu về phía cửa miếu.

Ông Lý giữ rừng đến.

Ông đeo một chiếc rìu củi cũ, nhưng lên núi, chỉ đến gốc cây hòe già,  xuống bịch một tiếng, thở dài thườn thượt.

Đây là ngày thứ ba .

Cây hòe già là “ bạn già” của làng núi, những năm thời điểm , cây vẫn lác đác treo vài chiếc lá khô chịu rụng.

năm nay, nó trơ trụi đến đáng sợ, ngay cả cây thô ráp cũng toát một vẻ khô héo c.h.ế.t chóc, giống hệt đôi tay nhăn nheo của ông Lý.

Tiểu Đào Hoa nhảy xuống khỏi chổi, ghé sát tai , giọng đè thấp hết mức: “Trong cái cây đó yêu khí, yếu, giống như ngọn nến sắp tắt.”

7.

Hai chúng trốn cánh cửa miếu, lén lút thò đầu . Sau khi ông Lý , chúng mới dám gần gốc cây.

Tiểu Đào Hoa áp má lên cây lạnh lẽo, nhắm mắt , hàng mi dài khẽ động. Mãi một lúc , nàng mới mở mắt, hốc mắt đỏ hoe.

“Thụ yêu , sắp .” Giọng nàng trầm buồn, “Hắn bầu bạn với ông Lý lớn lên, ông Vương từ một đứa trẻ leo cây trộm tổ chim, trở thành một lão già râu tóc bạc phơ như bây giờ. Hắn hồi nhỏ ông Lý ngủ bóng mát của , còn lén lút nhét kẹo giấu hốc cây của , thủ thỉ tâm sự.”

Tiểu Đào Hoa hít hít mũi: “Bây giờ sắp tiêu tán , gì cả, chỉ sợ ông Lý một buồn bã.”

Lúc chạng vạng, ông Lý đến.

Ông xuống, chỉ đưa bàn tay chai sần , vuốt ve cây khô héo hết đến khác.

Ông lẩm bẩm trong miệng, giọng gió thổi đứt quãng: “Lão , ngươi… khô héo ? Ta còn nghĩ, đợi sang xuân đến chỗ ngươi đ.á.n.h cờ nữa chứ…”

Một cơn gió thổi qua, cành lá cây hòe già khẽ rung động, nhưng ngay cả một chiếc lá khô cũng rụng xuống .

Nó chỉ thể phát tiếng “xào xạc” yếu ớt, như đang đáp lời, như đang thở dài trong câm lặng.

Loading...