8.
Ta về Phật đường, thắp sáng đèn dầu bài vị của sư phụ.
Ta mở quyển Kinh Kim Cương sư phụ để , cuốn sách mòn góc, với Tiểu Đào Hoa bên cạnh: “Sư phụ từng , Phật âm thể tẩm bổ vạn vật, lẽ… thể giúp đỡ nó.”
Sáng sớm hôm , trời còn sáng hẳn, bưng một cái bồ đoàn nhỏ, gốc cây hòe già, bắt đầu niệm kinh.
Giọng nhẹ khàn, trong khí lạnh lẽo trở nên mỏng manh.
Ông Lý đến như thường lệ, thấy liền ngẩn .
Ta dừng niệm kinh, chủ động bắt chuyện với ông, hỏi ông về chuyện hồi nhỏ với cây hòe già.
Cửa miệng ông Lý chợt mở .
“Hồi nhỏ nghịch lắm, leo lên cành cây cao nhất của nó để trộm tổ chim, kết quả trượt chân té xuống.”
Ông Lý chỉ một cành cây to khỏe, mắt ánh lên vẻ sáng ngời, “Ta tưởng c.h.ế.t chắc , ai ngờ rơi nửa chừng, cành cây khẽ đỡ một chút, hề hấn gì.”
Những câu chuyện ông kể, đều lặng lẽ ghi nhớ trong lòng. Đợi ông , tiếp tục niệm kinh, niệm thì thầm kể những câu chuyện đó cho thụ yêu .
9.
Tiểu Đào Hoa cũng nhàn rỗi.
Nàng mỗi ngày trời sáng chạy hậu sơn, khi trở về, trong tay luôn ôm vài cánh hoa đào màu hồng phấn còn đọng sương.
Nàng lợi dụng lúc , nhón chân lên, dán từng cánh hoa một lên cây hòe.
Khoảnh khắc cánh hoa chạm cây, liền hóa thành những đốm sáng lấp lánh, tan trong.
Nàng đây là linh khí nàng thu thập , thể giữ mạng cho thụ yêu. Có một , ông Lý đang thất thần cây hòe, Tiểu Đào Hoa trốn trong bóng tối, đầu ngón tay khẽ búng, một cánh hoa đào xoay tròn, nhẹ nhàng rơi xuống vai ông Lý.
Nàng nhảy từ cây, lớn tiếng gọi: “Ông Lý, cái là cây hòe già tặng ông đó, nó ông nhớ nó mà!”
Cả ông Lý cứng đờ.
Ông cẩn thận nhặt cánh hoa lên, đặt trong lòng bàn tay lâu, cuối cùng trân trọng kẹp túi áo của .
Từ ngày đó, mỗi ông đến, đều vô thức sờ sờ vai , như đang chờ đợi điều gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gieo-duyen/chuong-3.html.]
10.
Tiểu Đào Hoa đây luôn thích trêu chọc , lúc thì rắc cánh hoa lên đầu , lúc thì lén lút lúc đả tọa ( thiền) bắt chước niệm kinh, niệm đến nỗi thể thống gì, xao nhãng.
mấy ngày nay, nàng yên tĩnh hơn nhiều.
Ta ban đêm niệm kinh khuya, mắt mỏi khô, giọng cũng khàn .
Nàng liền lặng lẽ đặt một bát cháo trắng ấm bàn Phật đường, còn giúp dùng giấy đè từng trang kinh sách gió đêm thổi tung.
Miệng nàng vẫn tha: “Ngươi đừng để mệt gục, đến lúc đó chơi cùng, chán c.h.ế.t.”
thấy , ban đêm nàng sẽ lén lút canh giữ ở cửa Phật đường, dùng linh khí của bảo vệ mấy trang kinh sách đó, để gió thổi bay một chút nào.
11.
Ngày thứ năm, khi niệm kinh, phát hiện cây hòe gần gốc, nhú lên một chút màu xanh non nhỏ xíu.
Ngày thứ mười, thiền gốc cây, một chiếc lá khô rụng xuống, một cành cây mảnh mai đột nhiên khẽ lay động, giúp chắn chiếc lá đó.
Đến sáng sớm ngày thứ mười lăm, khi ông Vương đến, cả ông đều sững sờ.
Trên cây hòe già trơ trụi, đính đầy những chiếc lá non lấm tấm, xanh biếc sáng lấp lánh trong ánh nắng sớm. Một cành cây mang theo nụ hoa, thậm chí dịu dàng rủ xuống bên tay ông, như thể đang trao cho ông một món quà đến muộn.
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Ông Vương run rẩy đôi tay, sờ những chiếc lá non, hốc mắt bỗng chốc đỏ hoe.
Ông đột nhiên mở lời với cây hòe, giọng nghẹn : “Lão , là ngươi… Cảm ơn ngươi, vẫn bầu bạn với .”
Cành cây đó, nhẹ nhàng, chầm chậm, quấn lên cổ tay ông . Không hề một tia yêu khí nào, chỉ cảm giác ấm áp như ánh dương.
Ta cảnh , mũi cũng cay cay.
Lần đầu tiên cảm thấy bốn chữ “Phổ độ chúng sinh” mà sư phụ , còn là những chữ lạnh lẽo xa vời trong kinh Phật, mà là điều thực sự thể cảm nhận, thể chạm tới.
Sau , ông Vương ngày nào cũng đến gốc cây hòe, đôi khi mang theo hai cái bánh màn thầu nóng hổi, chia cho mỗi chúng một cái, đôi khi chỉ tựa cây, lải nhải kể về bạn già, những chuyện mới trong thôn.
Cây hòe cũng ngày càng sức sống, đến mùa xuân, nở rộ hoa hòe trắng muốt đầy cây, hương thơm thanh khiết đó, bay thẳng ngôi miếu nhỏ của chúng .
Ta và Tiểu Đào Hoa gốc cây, một ôm kinh sách khẽ niệm, một lắc đuôi há miệng to gặm quả dại.
Những ngày như thế , thật