Gieo Duyên - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-10-29 12:50:11
Lượt xem: 69

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

12.

Cơn mưa cuối xuân kéo dài mấy ngày, đập xuống mái hiên Phật đường, b.ắ.n tung tóe những chuỗi bọt nước.

Trong đêm mưa, cửa miếu gõ, tiếng gõ nhẹ, lộ vẻ do dự.

Ta mở cửa, một thư sinh ngoài cửa, ướt sũng, nhưng trong lòng siết chặt một cuộn tranh, bọc kỹ bằng giấy dầu lớp đến lớp khác.

Mặt tái nhợt, môi tím bầm vì lạnh, thấy , như trút gánh nặng: “Tiểu sư phụ, thể cho mượn nghỉ một đêm ?”

Ta vội vàng mời Phật đường.

Tiểu Đào Hoa đang xổm bàn thờ cúng, lắc lư cái đuôi lông xù, giả vờ là một thần thú mới đến.

Thư sinh bước , chóp mũi nàng liền động đậy, cái đuôi cũng lắc nữa. Nàng nhảy đến bên cạnh , ghé tai nhỏ: “Trong bức tranh thứ gì đó, yêu khí. Yếu đến mức sắp chịu nổi, hình như chỉ cần mưa lớn thêm chút nữa là thổi bay mất.”

Đêm đến, bưng một bát cháo nóng đến phòng khách.

Dưới ánh nến, thư sinh đang ngẩn ngơ bức tranh trải .

Trên bức tranh là một con bướm màu hồng, đậu giữa nhụy hoa. Hắn đưa ngón tay , cách một tấc, nhẹ nhàng phác họa đường nét con bướm, hốc mắt đỏ hoe.

Ánh nến nhảy nhót, hình như thấy cánh con bướm trong tranh khẽ động.

Ta kịp rõ, ngoài cửa sổ Tiểu Đào Hoa thò đầu , nàng vẫy tay gọi , chỉ bức tranh. Chờ ngoài, nàng kéo ống tay áo , vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy: “Điệp yêu đó sắp xong , tranh trục là cái tổ cuối cùng của nàng . Cứ tiếp tục như , sẽ tiêu tán mất.”

13.

Ngày hôm mưa tạnh, khí tràn ngập mùi đất và cỏ xanh.

Tiểu Đào Hoa cầm một cọng cỏ, cố ý tiến đến mặt Lý thư sinh, xem phơi bức tranh .

“Con bướm vẽ thật,” Nàng giả vờ hỏi một cách ngẫu nhiên, “Là thương của ngươi vẽ ? Hay vẽ chính là thương của ngươi?”

Bàn tay Lý thư sinh đang dùng khăn vải lau mép tranh dừng .

Hắn im lặng lâu, lâu đến nỗi Tiểu Đào Hoa cũng mất kiên nhẫn, mới khẽ mở lời.

Hắn và điệp yêu A Điệp trong tranh quen núi, nàng bầu bạn cùng sách ban đêm, tìm đến những đóa hoa nở rộ nhất cho .

nhà phát hiện, cho rằng yêu khác đường, mời một đạo sĩ hung ác đến. Khi đạo sĩ hại , là A Điệp lao lên, đỡ cho , bản tiêu hao hết tu vi, thể hóa thành hình nữa, chỉ thể ký thác bức tranh .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gieo-duyen/chuong-4.html.]

Hắn sắp lên kinh thành dự thi, mang A Điệp cùng, sợ đường xa gập ghềnh, linh hồn vốn yếu ớt của nàng sẽ tiêu tán. nếu để nàng một ở đây, đành lòng.

14.

Ta kéo Lý thư sinh, gốc cây hòe già miếu.

Hắn kể với , đây A Điệp dùng phấn bướm cánh giúp đuổi muỗi đêm hè, lúc bài mà bực bội, dùng cánh khẽ chạm .

Hắn , nước mắt rơi xuống: “Họ đều yêu khác đường… chỉ bầu bạn với nàng cả đời, điều cũng là sai ?”

Một cánh hoa hòe lững lờ rơi xuống, vặn đậu vai .

- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.

Ta đưa tay nhặt cánh hoa lên, đưa cho , khẽ : “Sư phụ từng , ‘chân tâm vô giới’ (tấm lòng chân thật giới hạn). Nếu ngươi thực sự quan tâm nàng, thì đừng để hai chữ ‘khác đường’ ngăn cản trái tim ngươi. A Điệp ở trong tranh, chắc chắn cũng cùng ngươi xem sự phồn hoa của kinh thành.”

Ta chạy về Phật đường, tìm mấy lá bùa bình an sư phụ để , chọn một lá vẽ nhất đưa cho : “Cái ngươi dán lên tranh, thể bảo vệ nó, để linh khí tiêu tán, cũng thể bảo vệ hai bình an suốt chặng đường.”

15.

Tiểu Đào Hoa lợi dụng lúc Lý thư sinh xuống núi mua lương thực, hướng về bức tranh , đầu ngón tay ngưng tụ một chút ánh sáng, cả liền hóa thành một bóng hồng phấn, chui trong.

Ta canh giữ bên ngoài, chỉ cảm thấy hoa cỏ bức tranh hình như tươi hơn nãy.

Một lúc , nàng mới , má trắng.

“Ta gặp A Điệp ,” Nàng bịch một tiếng xuống ngưỡng cửa, “Bên trong bức tranh là một thung lũng đầy hoa dại, nàng đậu một bông hoa, cánh đều rũ xuống, sắp mất hết ánh sáng .”

Tiểu Đào Hoa bắt chước giọng A Điệp, thỏ thẻ : “Ta sợ sẽ liên lụy đến , kinh thành xa như , nhỡ chống đỡ nổi…”

Nàng bĩu môi, trở về giọng điệu thường ngày: “Ta với nàng, đây cũng sợ tu luyện thành danh, mặt mũi nào ở chỗ ngươi. nghĩ thông , ba chữ ‘ nỡ’ chính là sức mạnh lớn nhất. Ngươi nỡ xa , thì vực dậy tinh thần thôi! Đợi đỗ bảng vàng, ngươi xinh hóa hình tìm , lóa mắt, bao?”

Nàng từ trong lòng móc một vật lấp lánh, trông như một giọt sương đọng , “Ta còn chia chút linh khí cho nàng, thể giúp nàng chống đỡ thêm vài ngày.”

Khi Lý thư sinh trở về, cẩn thận ôm lấy cuộn tranh.

Hắn đặt cuộn tranh lên bàn, con bướm trong tranh nhẹ nhàng vỗ cánh, biên độ nhỏ, nhưng kiên định.

Tiểu Đào Hoa trở thành thông dịch viên tạm thời của bọn họ: “A Điệp , nàng cùng ngươi kinh thành, nàng sẽ cố gắng tu luyện thật .”

Lý thư sinh ôm lấy cuốn tranh, nước mắt tuôn trào nữa, là nước mắt của nụ .

Hắn áp mặt bức tranh lạnh, dùng giọng chỉ thấy thì thầm: “A Điệp, đợi , nhất định sẽ để nàng bình an vô sự.

Loading...