Gieo Duyên - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-10-29 12:50:36
Lượt xem: 60
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
Cập nhật lúc: 2025-10-29 12:50:36
Lượt xem: 60
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
16.
Sau khi tiễn Lý thư sinh , Tiểu Đào Hoa bỗng nhiên yên tĩnh hơn nhiều. Nàng còn trêu chọc nữa, cũng giành bánh chay của ăn.
Ban đêm, thấy nàng một gốc cây hòe già, ôm cái đuôi to lông xù của ngẩn .
Ánh trăng kéo dài bóng nàng. Ta đến gần, thấy nàng thì thầm nhỏ: “Nếu cứ tu luyện thành tiên , khi nào sẽ gây phiền phức cho …”
Nàng sợ sẽ giống như A Điệp, một ngày nào đó tu vi cạn kiệt, hoặc độ kiếp thất bại, thì sẽ thể ở bên nữa.
Ta bưng một bát cháo hâm nóng, xuống bên cạnh nàng.
Ta đưa bát cho nàng, nhẹ giọng : “Ta ngươi đang sợ gì. Trước đây sư phụ , sợ ngươi sẽ , sợ trong miếu chỉ còn một . bây giờ thông suốt .”
Ta mắt nàng, từng chữ từng chữ : “Mặc kệ ngươi là hồ ly, là , là tiên nữ trời, chỉ cần ngươi còn ở , đều cùng ngươi trông coi nơi . Cho dù ngươi đến nơi xa để tu luyện, cũng sẽ ở đây chờ ngươi trở về.”
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Ta tháo xâu chuỗi hạt Phật sư phụ để cổ tay, nó ấm cơ thể ủ nên ấm áp.
Ta kéo tay nàng, đeo chuỗi hạt Phật cho nàng. “Cái thể bảo vệ ngươi,” Ta , “Giống như ngươi bảo vệ , bảo vệ cái ngôi miếu nhỏ .”
Tiểu Đào Hoa cúi đầu chuỗi hạt Phật cổ tay, lâu.
Nàng đột nhiên , đưa tay dùng sức xoa đầu trọc của : “Hòa thượng ngốc, ? Ta còn chờ ăn cháo ngươi nấu, còn chờ ngươi chẻ củi phơi kinh sách, chờ đến ngày ngươi còn dễ dàng đỏ mặt nữa.”
Dưới ánh trăng, chúng sóng vai ngưỡng cửa.
Nàng lắc lư cái đuôi, bắt đầu hát những khúc ca thành điệu, khẽ niệm kinh văn.
Trong gió thoang thoảng hương hoa hòe ngọt ngào, cả hai chúng đều hiểu, so với sự chia ly xa vời, chắc chắn, thứ thể nắm giữ trong tay, chính là mỗi khoảnh khắc ở bên .
17.
Sau , Lý thư sinh từ kinh thành gửi về một phong thư, thi đỗ công danh, linh hồn A Điệp cũng dần định, cánh bướm trong tranh ngày càng tươi sáng.
Ta và Tiểu Đào Hoa bức thư đó.
Nàng dùng giấy thư gõ gõ đầu , : “Này, hòa thượng ngốc, bảo là hồ ly tinh nhất thiên hạ, giờ ngươi tin ?”
Ta gật đầu thật mạnh, cổ tay tuy trống rỗng, nhưng trong lòng từng an đến thế. Tiếng chuông sớm mõ chiều của ngôi miếu nhỏ, dường như lấp đầy những mong đợi dịu dàng.
18.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gieo-duyen/chuong-5.html.]
Mặt trời giữa hè gay gắt, liên tục nửa tháng rơi một giọt mưa. Suối nước duy nhất trong núi cũng cạn đáy, lá cây trồng trong ruộng đều héo rũ cuộn tròn, vại nước của dân làng trống rỗng đến mức thể thấy tiếng vang.
Ta đang cố sức múc lên thùng nước cuối cùng từ giếng, thì thấy tiếng bàn tán ồn ào từ đầu thôn.
“Chắc chắn là quên cúng tế Sơn Thần , Sơn Thần gia gia tức giận !”
“Thời buổi ai còn tin chuyện đó, , chính là trời mưa!”
Lời còn dứt, hơn mười dân làng vác cuốc, cầm búa sắt, hùng hổ về hướng Miếu Sơn Thần.
Lòng thót , vội vàng đặt xô nước xuống, kéo Tiểu Đào Hoa đang ườn bàn đá biếng chạy vội lên núi.
Miếu Sơn Thần ở lưng chừng núi, khi chúng chạy đến, thể thấy dân làng vây quanh pho tượng đá bám đầy bụi từ xa.
Lý thúc đầu là khỏe mạnh nhất trong thôn, lúc mắt đỏ ngầu, giơ búa sắt lên hô: “Ngay cả một ngụm nước cũng cho chúng uống, Sơn Thần giữ còn tác dụng gì nữa!”
“Dừng tay!”
Tiểu Đào Hoa nhanh hơn một bước, như một làn gió hồng phấn, đột nhiên chắn tượng đá. Trong lúc cấp bách, cái đuôi to lông xù phía nàng quên cả thu , văng một vòng cung căng thẳng trong khí.
“Đừng đập! Suối cạn của Sơn Thần, là … sắp chống đỡ nổi !”
19.
Dân làng cái đuôi hồ ly đột nhiên xuất hiện dọa lùi mấy bước, những dụng cụ trong tay đều dừng .
Ta nhân cơ hội chạy lên, chắn Tiểu Đào Hoa, cố gắng cho giọng của vẻ bình tĩnh: “Lý thúc, bình tĩnh . Chúng đến suối nước xem thử, thể tìm nguyên nhân.”
Vài dân làng to gan theo chúng đến suối nước. Nơi vốn dòng nước trong vắt tuôn trào, giờ chỉ còn một bãi đất khô nứt nẻ.
Tiểu Đào Hoa xổm bên suối, đầu ngón tay trắng nõn áp lên mặt đất nứt nẻ, nhắm mắt cảm ứng một lúc, khi mở mắt , hốc mắt đỏ hoe.
“Linh khí của Sơn Thần sắp tiêu tán hết .” Nàng chỉ cái bát đá cũ kỹ đầy vết nứt bên cạnh suối, “Đây là cái bát dân làng dùng để hiến nước cho Sơn Thần, giờ đều trống . Người đây duy trì sức mạnh nhờ sự kính sợ và ơn của , nhưng dọn xuống núi, ít đến bái . Người sức mạnh, thể giáng mưa cho các ngươi?”
Nàng dừng , giọng mang theo sự tủi : “Các ngươi tưởng là ai chứ? Cho dù là Quán Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, cũng thể việc như ý .”
Dân làng . Ta họ, nhớ lời sư phụ từng khi còn sống: “Sơn Thần bảo vệ làng mấy chục năm , đây lũ quét, là dùng linh khí của dựng nên rào chắn ở đầu thôn, ngăn nước lũ.”
Chiếc búa sắt trong tay chú Lý, “Keng” một tiếng rơi xuống đất.
Ta chạy về thôn, tìm đến bà Trương lớn tuổi nhất ở đầu thôn. Ta đỡ bà, mời bà kể cho nhóm dân làng đang tụ tập chân núi về những chuyện cũ.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.