35
Ngôi làng chỉ độ tám mươi hộ dân, khi đến, Đào Lý Chính còn đang gốc cây lớn cửa, phơi chỗ cá bắt trong ngày.
Trong làng, cây xanh rợp bóng, suối chảy róc rách — một nơi thật yên bình.
Ta lấy ấn tín của phủ nha, lão nhân hơn sáu mươi tuổi nheo mắt xem xét hồi lâu, hỏi tỉ mỉ về tình hình, mới ghi tên cho nhập hộ.
Ta móc trong túi năm đồng tiền, nhờ lão nhân cho tạm trú vài hôm, để tìm một căn nhà thích hợp.
Đào Lý Chính gọi lớn một tiếng: “Thúy Nương,” một cô bé búi hai búi tóc chạy từ gian nhà trong , dẫn chúng tới một căn nhà cỏ xa — xem là chỗ trong làng dùng để tiếp đãi khách vãng lai.
Thúy Nương lanh lợi thông minh, chẳng mấy chốc giúp chúng dọn dẹp nhà cửa,
còn mang tới chiếu cỏ và chăn mỏng, tối còn gửi thêm hai con cá nhỏ và lương khô.
Ta và Thôi Thú rong ruổi bao ngày, giờ chỗ để đặt chân, liền ôm ngủ say, một giấc mộng ngọt ngào kéo dài đến tận bình minh.
36
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nghỉ ngơi mấy ngày.
Ta và Thôi Thú bắt đầu tính toán chuyện kiếm kế sinh nhai ở đây.
đất đai trong làng chẳng bao nhiêu, dân đều sống chật vật, chỉ khách thương qua núi là qua ngớt.
Ta thở dài với Thôi Thú:
“Đi theo tới nơi , thật là khổ .”
Thôi Thú , đùa :
“Ở đây nước nhiều thế , theo nàng, ít lúc nào cũng cá ăn.”
Lời khiến sực tỉnh —
, nơi suối nhiều, cá cũng nhiều,
khách buôn dừng chân ở đây,
liền đập tay lên đùi:
“Hay là… chúng mở quán mì cá tươi !”
Thôi Thú lập tức vỗ tay tán thành:
“Ta hồi ở Tây Bắc, tráng mì cũng là một tuyệt kỹ,
quán chắc chắn mở !”
37
Hai năm , Quán Mì Cá Vân - Thú ở thôn Nguyên trở thành chỗ dừng chân thể thiếu cho khách buôn và lữ khách ở Phương Nam.
Cá tươi cắt lát mỏng tang, dằm xương, mì thì dai và đậm vị, phần ăn hào phóng; thêm chút măng khô đặc sản nơi , rôm rốp một bát, hương cá tươi hòa quyện vị chua cay lan tỏa, cuốn sạch mùi mồ hôi và mệt mỏi cả ngày.
Trước khi rời , rửa mặt bằng nước suối mát lạnh quán, tinh thần như tiếp thêm sinh lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/giet-ca-mo-de-cung-la-vui/10.html.]
Ta và Thôi ca thành hai năm , từ một quầy mì cá mở thành cả tiệm đàng hoàng, còn xây luôn một căn nhà phía tiệm – cuộc sống nhỏ ấm áp, ngày càng phát đạt rực rỡ.
38
Khách khứa tới lui nườm nượp, ngờ vẫn thể gặp quen cũ.
Lưu Yến mặc một bộ quan phục chỉnh tề mà đến, trong tay cầm theo chiếc trâm bạc năm xưa trả .
Ta đặt tay lên cái bụng nhô cao, mỉm với :
“Quan gia dùng gì đây?”
Hắn liếc sang Thôi Thú đang chắn mặt , cất giọng:
“Vân Nương, nay đỗ cao. Nàng nguyện theo ?”
“Quan gia hẳn nhận nhầm chăng? Đầu từng chịu trọng thương, chuyện xưa chẳng nhớ gì.”
Ta mỉm với , xa lạ mà lễ độ.
“Vậy cũng .”
Ánh mắt lướt qua bụng , mang theo chút cô quạnh, xoay lặng lẽ rời .
39
Đêm xuống, Thôi Thú ôm lấy hỏi khẽ:
“Nương tử, ban ngày nàng giả bộ như quen Lưu Yến ?”
Ta tựa lòng , khẽ đáp:
“Người còn hùng còn e gặp quen xưa, huống hồ cũng chẳng hạng nghĩa khí ngút trời gì.
Nay đắc ý vinh hiển, nếu những chuyện chẳng mấy vẻ vang lộ , cũng đỡ mang đến phiền phức cho .
Một nhát chặt đứt, đôi ngả cách xa, quên nơi giang hồ — đó là kết cục nhất .”
Thôi Thú , cúi xuống hôn một cái lên bụng , chẳng mấy chốc, tiếng ngáy trầm đều vang lên.
Ta mảy may nương nhờ quyền quý, chỉ mong dựa tay nghề của chính , trong cơn loạn thế mà sống một đời an .
Vài năm nay, hoàng đế đổi hết đến khác, phát phối tới Phương Nam càng ngày càng đông.
Khách qua đường đều , nay cục diện rối ren, Nam Đế suy yếu, ai nấy đều lo sợ Khương tộc chẳng sẽ vượt sông khi nào, nhiều dắt díu cả nhà chạy về phương Nam.
Phương Nam núi cao đường xa, nhưng cũng dễ thủ khó công, là một chốn hiếm hoi còn yên tĩnh.
Khi riêng hai , Thôi Thú khẽ cảm khái:
“Phúc ắt giấu họa, họa ẩn phúc. Đời đến phút cuối, nào ai dở.”
Chúng chọn một góc trời, yên nơi , cắm rễ giữa đất Phương Nam.
Ngày nối ngày trôi, xoa xoa cái bụng mỗi ngày một lớn, trong lòng tính toán:
“Chờ tiểu tử chào đời, sớm truyền tuyệt kỹ mổ cá, để g.i.ế.c cho hết sạch đám cá trong sông, chẳng chừa con nào cả.”
-HẾT-