Ninh vương mạnh mẽ ném một bản quân báo xuống đất, cuộn giấy mở , lăn qua lớp bụi bẩn, chấm dứt bằng một câu khiến  khí như đông cứng .
Trên bản quân báo ghi rõ: lương thảo tại kinh thành vẫn  phát, Binh bộ liên tục trì hoãn, lấy cớ quốc khố trống rỗng,  thể điều động viện trợ.
Nước mắt của Sở Nhược Lam lập tức khựng . Nàng ngẩng đầu, ánh mắt  còn chỉ là bi thương, mà  hóa thành cơn lốc giận dữ bùng cháy.
“Quốc khố trống rỗng?” Giọng nàng lạnh lẽo nhưng gằn từng chữ, “Vậy mạng sống của dân chúng, chẳng lẽ   là mạng sống? Chẳng lẽ chỉ đáng để cân đong như bạc vụn trong kho?”
Ta lúc đó đúng lúc bước lên, dâng một chén  nóng, giọng nhẹ nhàng như gió xuân, nhưng từng lời  bén như lưỡi dao:
“Nương nương, Binh bộ Thượng thư Vương đại nhân, từ  đến nay luôn lấy việc bảo vệ quốc bản  gốc. Ông  từng , thà để chết vài trăm con dân, còn hơn làm lay động căn cơ Đại Chu." 
Một tiếng "Bốp!”
Chén  trong tay   đ.á.n.h văng, nước  nóng hổi văng lên tay áo, nhưng  vẫn cúi  thi lễ, giả vờ   chuyện gì xảy .
“Hỗn xược!” Sở Nhược Lam quát lên, cả  thể run lên vì phẫn nộ, “Quốc bản của  là gì? Là quyền lực? Là ngân sách? Nếu quốc bản   xây  m.á.u xương dân lành, thì cái gọi là thiên triều thịnh thế, chỉ là một vở tuồng m.á.u me!”
Lúc , Ninh vương  im lặng, nhưng ánh mắt  nàng  chút  đổi —  sự kinh ngạc,  sự thán phục.
Sở Nhược Lam   , giọng trầm , nhưng ánh mắt như kiếm:
“Ninh vương thúc,   đối sách gì ? Chúng   thể đợi nữa. Dân chúng Tây Bắc  thể chờ thêm một mùa mưa.”
Ninh vương thở dài, giọng  trầm khàn mang theo chút do dự:
“Trong tay ... vẫn còn một lô quân lương dự trữ. Là do Chu Dật Hoành đích  phê chuẩn, dùng để phòng thủ biên giới. Nếu tự ý điều động... chính là kháng chỉ bất tuân.”
Ánh mắt  đảo qua , như  chút nghi ngờ,   dừng ở gương mặt kiên định của Sở Nhược Lam.
“Kháng chỉ bất tuân?” Nàng  lạnh, ngón tay chỉ thẳng  cửa thôn, nơi xác c.h.ế.t vẫn còn   gom , “Vậy còn  yên  dân chúng c.h.ế.t từng  một,   là kháng chỉ với ý trời ?”
“Vương thúc,  là thần hộ mệnh của Tây Bắc. Lương thảo trong tay ,   để mục nát trong kho, mà là để cứu mạng. Người  thể bảo vệ biên giới khỏi kẻ thù,   cũng  thể bảo vệ dân khỏi cái c.h.ế.t vì đói!”
Từng lời, từng chữ, đều như gõ trống  tim, như châm lửa  m.á.u nóng.
Ninh vương đột ngột  bật dậy, hai tay nắm chặt lấy chuôi kiếm bên hông, ánh mắt lấp lánh thứ ánh sáng mà   lâu  thấy ở  — ánh sáng của một  từng dám dấn  vì nghĩa lớn.
“!” Hắn gằn giọng, “Thà liều một phen, còn hơn khoanh tay chờ c.h.ế.t!”
Ta   lưng Sở Nhược Lam,  nàng trong khoảnh khắc đó — đôi mắt rực lửa, áo choàng bay nhẹ theo gió, giọng  mang theo khí thế  thể lay động cả núi sông — trong lòng  khỏi dâng lên một tia mãn nguyện sâu sắc.
Cuối cùng, nàng  tự bước  khỏi bóng của Chu Dật Hoành.
Và chính bước chân đó…
…sẽ là khởi đầu của sự đối đầu  thể  đầu .
Ninh vương  chần chừ thêm nữa. Lệnh truyền  như sấm nổ: mở kho lương trong quân, phát hết  lương thực dự trữ cho dân chạy nạn.
annynguyen
Sở Nhược Lam cũng   ngoài. Nàng đích  xuống tuyến đầu,  còn là một vị hoàng hậu yểu điệu   rèm nữa.
Nàng mặc áo vải thô, chân giẫm lên bùn đất, tay bê từng bao lương. Mặt dính bụi, tay trầy xước, nhưng đôi mắt  sáng như ngọn lửa – lấp lánh ý chí kiên cường và lòng thương dân  gì lay chuyển .
Dân chúng từng người 1 quỳ xuống, giọng run run mà gọi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gio-mau-hoang-cung/chuong-11-lua-trong-tim-bao-giua-troi.html.]
“Là hoàng hậu nương nương! Nương nương đến cứu chúng  !”
Họ  còn là những kẻ đói khát tuyệt vọng, mà là những sinh mệnh  tìm    thở.
Có  bật . Có  dập đầu tạ ơn đến chảy m.á.u trán.
 trong tất cả ánh mắt đó, là sự sống đang từ từ trở .
Cảnh tượng ,  Lý Chiêu Ngôn chứng kiến đầy đủ.
Hắn  ở xa,  nữ tử từng  nuông chiều trong cung cấm nay lấm lem bùn đất, mà trong mắt  dân  rực sáng hơn bất kỳ danh hiệu cao quý nào.
Hắn siết chặt nắm tay, ánh mắt lóe lên những suy nghĩ phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn   gì.
Tin tức như cơn lốc truyền về kinh thành.
Chu Dật Hoành  trong ngự thư phòng, nhận  báo cáo từ Tây Bắc, sắc mặt lập tức biến thành tro tàn.
" Tự ý mở phát kho lương? Còn có cả hoàng hậu can dự?!"
Rầm!
Hắn vung tay, đập nát tất cả tấu chương  ngự án.
“Hỗn xược! Sở Nhược Lam! Ninh vương! Hai    tạo phản ?!”
Cơn giận dữ khiến cả điện Càn Thanh chấn động. Nội thị  ai dám thở mạnh.
Ngay trong đêm, từng đạo thánh chỉ  soạn gấp.
Một đạo quở trách Ninh vương, một đạo lệnh cho hoàng hậu lập tức trở về kinh.
Giữa cơn thịnh nộ của thiên tử, cả triều đình rung chuyển.
 ở Tây Bắc, cứu trợ vẫn tiếp diễn sôi nổi.
Sở Nhược Lam phớt lờ sự quở trách từ kinh thành.
Nàng  trở về. Ngược , càng dấn  sâu hơn  công việc.
Nàng dẫn theo thị vệ, phối hợp cùng quan  địa phương,  từng thôn làng, sắp xếp thầy t.h.u.ố.c chữa dịch, chỉ đạo dân lập bếp dã chiến, lập trạm phân phát lương.
Nàng ngủ giữa doanh trại, ăn cơm trắng nhạt như bao .
Không còn là ngọc nữ  ngôi cao, mà là một  gánh vác thực sự.
Rồi một đêm  ngủ,   thấy nàng  ánh đèn mờ, tay nắm bút, mắt đỏ hoe.
Nàng đang  tấu chương.
Không  một tờ — mà là một bản tấu chất vấn hoàng đế, từng chữ như lửa đốt, từng câu như m.á.u nhỏ xuống giấy.
“Bệ hạ, thần   là hoàng hậu Đại Chu,  thể trơ mắt  dân chúng c.h.ế.t đói mà   gì.Sự ấm no của dân, sự  định của xã tắc, quan trọng hơn bất kỳ thứ gì gọi là ‘quốc khố trống rỗng’.
Nếu  tội, thần  nguyện c.h.ế.t để can gián.  xin bệ hạ nghĩ , lẽ nào long ỷ ngài ,  chống bằng xương trắng của hàng vạn con dân?”