cục diện   đổi, thế trận  mất.
Bóng dáng Lý Ngôn Chiêu xuất hiện  chiến trường, dẫn một đội quân xông thẳng  Dưỡng Tâm điện.
Cuối cùng,   chọn chính nghĩa.
Bình minh ló rạng, những tia sáng đầu tiên xuyên qua lớp mây đen dày đặc, chiếu rọi lên hoàng cung đẫm máu.
Tất cả  an bài.
Chu Dật Hoành  Lý Ngôn Chiêu trói chặt, áp giải tới  mặt Sở Nhược Lam.
Hắn quần áo rách tả tơi, tóc tai bù xù, đôi mắt chứa đầy sự điên cuồng và tuyệt vọng  thể thốt thành lời.
“Nhược Lam! Con đàn bà bội phản! Ngươi sẽ  bao giờ  c.h.ế.t tử tế!” Hắn gầm lên trong cơn giận dữ tột độ.
Sở Nhược Lam   bằng ánh mắt lạnh lùng như băng,  chút d.a.o động.
“Chu Dật Hoành, ngươi mới là kẻ phản bội.” Nàng  , đôi mắt thoáng chút áy náy xen lẫn thanh thản, “Kẻ phản bội ngươi   là , mà là nàng. Và tất cả những  mà ngươi từng phụ bạc.”
Ánh mắt Chu Dật Hoành sắc lạnh  nhanh về phía .
Hắn  thấu  sự căm hờn  hề giấu giếm trong đôi mắt .
Cuối cùng,  cũng hiểu  tất cả.
Hắn   gì đó, nhưng lời  nghẹn  nơi cổ họng.
Hắn  thua.
Thua  tay  phụ nữ mà  tưởng  c.h.ế.t từ lâu,
Thua  tay  phụ nữ mà chính  từng đẩy lên đỉnh cao quyền lực.
Sở Nhược Lam  thèm   thêm nữa.
Nàng  ,  thẳng  mặt  bộ tướng sĩ và quan  trong hoàng cung.
“Chu Dật Hoành bạo ngược, vô đạo, họa quốc hại dân,” giọng nàng vang lên như tiếng sấm rền, “từ nay trở , ngươi  còn là hoàng đế của đất .”
“Ta, Sở Nhược Lam, phụng thiên mệnh, thuận lòng dân, hôm nay chính thức đăng cơ,  hoàng đế, đổi quốc hiệu thành ‘Thanh’ — biểu tượng cho biển rộng trời cao, cho hòa bình muôn đời!”
Giọng  của nàng vang vang rền, kiên định  lay chuyển, lan tỏa khắp hoàng cung.
Biển    quỳ rạp xuống đất, đồng thanh hô vang như sóng biển:
“Nữ hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!”
Sở Nhược Lam chính thức lên ngôi Hoàng đế, khai mở triều đại Thanh hùng mạnh.
Nàng là nữ đế đầu tiên trong lịch sử Đại Chu, mở  một trang sử mới đầy biến động và hy vọng.
Trong cung ngoài triều, lời dị nghị vẫn , sự phản đối cũng  ngớt, nhưng bên cạnh đó là sự ủng hộ, tin tưởng và kỳ vọng từ dân chúng lẫn quan viên.
Nàng dùng thủ đoạn sắc bén như sấm sét để thanh lọc triều đình, dẹp sạch những kẻ tham ô, hủ bại, đồng thời tiến hành cải cách sâu rộng, trọng dụng hiền tài để đem  sự đổi  thực sự.
Nàng ban phát ân huệ, mở kho phát lương, giảm thuế cho dân nghèo, mang  thời kỳ thịnh vượng cho miền Tây Bắc vốn đầy khó khăn.
Còn  — Mục Khuynh Vũ — trở thành Đế sư quyền lực nhất triều Thanh,    ngai vàng nữ đế.
annynguyen
Ai cũng ,  là   Sở Nhược Lam tin tưởng tuyệt đối, là bậc mưu sĩ khuynh đảo triều chính.
Ta  còn là Uyển Nhi tầm thường, cũng   bóng ma báo thù khắc nghiệt.
Ta   điện Kim Loan,  gương mặt trẻ trung nhưng đầy uy nghiêm của nữ đế, lòng yên bình lạ kỳ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gio-mau-hoang-cung/chuong-15-thoi-dai-thanh-binh.html.]
Sứ mệnh của    thành.
Chu Dật Hoành, kẻ bạo vương  , giờ  giam cầm sâu trong thiên lao âm u, vĩnh viễn  thể ngắm ánh mặt trời.
Mỗi ngày  đều đến thăm .
Tóc  bạc trắng, ánh mắt trống rỗng, từng là hoàng đế ngạo mạn giờ chỉ còn là xác  hồn.
Hắn như kẻ điên, lẩm bẩm những từ “Nhược Lam... thuần khiết...” trong cơn hoang mang tuyệt vọng.
Hắn  c.h.ế.t, nhưng sống trong địa ngục thực tại đau đớn hơn cả cái c.h.ế.t.
Đó là hình phạt mà  dành cho , công bằng và tàn nhẫn nhất.
Ngày đó,  dẫn Sở Nhược Lam đến thăm thiên lao.
Chu Dật Hoành  thấy nàng, đôi mắt bừng sáng hy vọng mỏng manh.
“Nhược Lam! Nàng tha cho ! Ta sai ! Ta thực sự sai ! Ta sẽ  bao giờ giận nàng nữa! Chúng   thể   từ đầu  ?”
Hắn van xin như con ch.ó thất thểu, mất hết khí phách hoàng đế.
Sở Nhược Lam  ,  giận, cũng  yêu, chỉ là ánh mắt của một vị đế vương bi ai.
“Chu Dật Hoành.” Nàng mở miệng, giọng lạnh lùng nhưng  thể cưỡng   uy nghiêm, “Ngươi    sai ở  ?”
Chu Dật Hoành gật đầu điên cuồng: “Ta sai ! Ta  nên nghi ngờ nàng,  nên đ.á.n.h mất lòng tin!”
Sở Nhược Lam lắc đầu, giọng nàng vang lên như lời giảng dạy nghiêm khắc:
“Ngươi sai ở chỗ coi thiên hạ như trò chơi của riêng ,
Ngươi sai ở chỗ tưởng dân chúng  thể  ngươi thao túng vô điều kiện.
Ngươi nghĩ  thuần khiết để dễ dàng  lừa dối,
Ngươi nghĩ  vô hại để sai bảo tuỳ ý.
 ngươi quên mất, nước nâng thuyền cũng lật thuyền,
Lòng dân mới chính là thiên mệnh chân thực.”
Nàng  lưng,  thèm    cuối.
“Mục Khuynh Vũ.” Nàng gọi , giọng trong trẻo kiên định, “Chúng   thôi. Còn  nhiều dân chúng đang chờ  bảo vệ.”
Ta đáp lời, lòng tràn đầy quyết tâm:
“Vâng, bệ hạ.”
Theo  Sở Nhược Lam,  rời khỏi thiên lao u ám.
Ánh nắng ấm áp chiếu rọi  , rực rỡ và sống động.
Quá khứ đẫm m.á.u  khép .
Mối thù của nhà họ Mục, cuối cùng   rửa sạch.
Và một thời đại mới,  sự dẫn dắt của nữ đế, đang mở  rực rỡ.
Ta  về phía chân trời xa xăm, mỉm  nhẹ nhàng.
Thời thái bình, thịnh thế  thật sự bắt đầu — đúng như  mong đợi.
Toàn văn .