Ta  c.h.ế.t. Có lẽ trời   mạng  tuyệt,  lẽ phương t.h.u.ố.c dân gian   thật sự một sống một c.h.ế.t.
Sau ba ngày ba đêm hôn mê,  tỉnh .
Mở mắt thấy Sở Nhược Lam  bên giường, mắt đỏ hoe, bọng mắt sưng; rõ ràng nàng  . Thấy  chớp mi, nàng bật  mừng rỡ, nắm c.h.ặ.t t.a.y : “A Uyển Nhi! Ngươi cuối cùng cũng tỉnh ! Ngươi dọa  c.h.ế.t khiếp!” Nước mắt nàng ấm  mu bàn tay .
“Nương nương…” giọng  còn lạc, khàn.
“Đừng  gì cả, nghỉ ngơi cho .” Nàng vội đắp chăn, lo lắng túm tụm: “Thái y  ngươi tổn thương nặng,  tĩnh dưỡng thật kỹ.” Nàng luyên thuyên kể chuyện khi tỉnh dậy  thấy  cứu nàng,  sợ hãi,  cảm kích đến mức nào.
Ta lắng , trong lòng băng giá. Cảm kích? Nếu nàng  con rắn  vốn do  dẫn tới, nàng còn cảm kích  chăng? Nếu nàng   cứu nàng chỉ để lợi dụng ân tình, nàng sẽ biểu hiện  ?
Sở Nhược Lam bỗng nghiêm túc nắm tay : “A Uyển Nhi, từ nay về , ngươi chính là em gái của . Ai dám động đến ngươi,  tuyệt đối  tha.” Ta cố nặn nụ  yếu ớt: “Nô tỳ  dám.”
Chu Dật Hoành bước ,  hết  Sở Nhược Lam, xác nhận sắc mặt nàng , mới chuyển ánh mắt sang . “Tỉnh ?” giọng  bình thản đến mức vô cảm. “Tạ bệ hạ quan tâm,”  cố gượng  dậy hành lễ.
“Không cần.” Hắn xua tay. “Ngươi cứu hoàng hậu  công,  thưởng gì?” Câu hỏi chờ đợi  chính là thứ  mong.
Ta đáp như một kẻ  ơn: “Nô tỳ  dám cầu thưởng. Được chia sẻ nỗi lo với nương nương  là phúc phận của nô tỳ.” Hắn  nhíu mày,  ngờ    thế.
Sở Nhược Lam chen lời: “A Uyển Nhi  cứu mạng thần ,   trọng thưởng nàng .” Chu Dật Hoành suy nghĩ, ánh mắt lướt qua gương mặt tái nhợt của : “Phong ngươi  quản sự cung nữ Phượng Nghi cung, thưởng một trăm lạng vàng, một trăm tấm gấm.” Ta dập đầu tạ ơn.
Vàng, gấm — những thứ vô nghĩa  mối thù cả gia tộc. Ta mỉm  trong tim. Tiền của, lụa là, phúc ân —  mua  mạng ,  xóa  nợ m.á.u của Mục gia. Những gì  thực sự  là ngai vàng của , là  phận của , và nỗi đau khiến   thể bình an.
Sau khi bình phục,  chính thức trở thành quản sự thực thụ của Phượng Nghi cung. Mọi  đều  Uyển Nhi là ân nhân cứu mạng của hoàng hậu, là  mà Sở Nhược Lam tin cẩn nhất.
Với vị trí mới, ánh mắt Chu Dật Hoành dành cho   đổi chút ít. Không còn là sự thờ ơ như  một con kiến nữa; trong đôi mắt  lóe lên sự dò xét và thăm dò.
Hắn đến Phượng Nghi cung thường hơn. Đôi khi trò chuyện với Sở Nhược Lam, nhưng ánh mắt  vô tình hoặc cố ý lướt qua .  hiểu: một kẻ nô tài dám liều mạng vì chủ nhân, hoặc ngu trung đến tận cùng, hoặc là  mưu đồ thâm sâu. Hắn rõ ràng  tin  vế đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gio-mau-hoang-cung/chuong-4-song-lai-giua-mau-va-an-nghia.html.]
Những   dừng chân lâu hơn nơi   việc, ánh  đặt lên  như cân đo. Đôi khi  hỏi vài chuyện nhỏ,  rời  — những câu hỏi đủ để thử, đủ để đo khả năng, đủ để khiến   rằng hôm nay    chú ý, nhưng   tin cậy.
Ta    cẩn trọng hơn. Hậu cung là chiến trường; một ánh mắt nghi ngờ  thể trở thành lưỡi kiếm. Ta  mưu trí,  khiến Sở Nhược Lam thấy   thể thiếu, khiến Chu Dật Hoành thấy  hữu dụng hơn một con cung nữ bình thường — để từng bước, từng bước, đặt   vị trí  thể lấy  những gì   cướp  của Mục gia.
annynguyen
Hôm đó Sở Nhược Lam đang thả diều trong sân, Chu Dật Hoành  bên cạnh,  mặt nở nụ  hiếm hoi như nắng. Dây diều bất chợt đứt, con diều chao đảo,  gió cuốn lên cao  treo lơ lửng  một cành cây  xa.
Sở Nhược Lam tiếc rẻ, mấy thị vệ liền mang thang tới định lấy xuống. Bất ngờ Chu Dật Hoành dừng họ ,  về phía Uyển Nhi  : “Uyển Nhi,  thủ ngươi dường như  tệ, leo lên lấy xuống .”
Lời  là một thử thách rõ mồn một.
Đối với Uyển Nhi —  từng là Mục Khuynh Vũ, tiểu thư Mục phủ — leo cây chẳng là gì; từ nhỏ  học cưỡi ngựa, b.ắ.n cung, trèo tường.  Uyển Nhi đang là cung nữ nhỏ bé,  phận khác,  diễn vai yếu đuối để  lộ  phận cũ. Nếu cô leo lên,  chuyện sẽ khó giải thích; nếu từ chối, sẽ  dấy lên nghi vấn.
Cô quỳ xuống, giọng run rẩy, vẻ hoảng sợ: “Bệ hạ thứ tội, nô tỳ… nô tỳ yếu đuối, sợ sẽ ngã,  nương nương chán nản.”
Sở Nhược Lam cũng vội can: “  bệ hạ, cao như   nguy hiểm. Chỉ là một con diều thôi,  cần  vội.”
Chu Dật Hoành ánh mắt dừng dài  Uyển Nhi, như thăm dò. Khoảng lặng kéo dài đến mức  tim cô thắt . Phải chăng  chợt nghi ngờ? Hay chỉ là trò trêu của kẻ quyền lực?
“Vậy ?” Hắn chậm rãi mở miệng, giọng mang nghĩa mơ hồ, khó dò: “Ta  thấy, ngươi    nhát như .”
Một mũi lạnh chạy qua đầu Uyển Nhi. Hắn  nhận  điều gì? Liệu một tia nhận   đủ để lật tung cả kế hoạch?
Trong đầu cô chạy vội cả trăm đối sách;  kịp hành động, Chu Dật Hoành bật  — nụ     băng giá tan một chút trong lòng cô vì yên tâm, nhưng cũng khiến cô cảnh giác hơn.
“Thôi , đừng  khó ngươi.” Hắn tự  bước tới, vài  leo trèo gọn gàng, nhẹ nhàng hái lấy con diều treo cao. Sở Nhược Lam vỗ tay reo vui như đứa trẻ  nhận  quà; Uyển Nhi cúi đầu, lòng bàn tay  ướt mồ hôi lạnh.
Chu Dật Hoành cúi  trả diều cho hoàng hậu, ánh mắt  thoáng liếc về phía Uyển Nhi một  nữa —   ánh  trắc nghiệm như , mà là ánh  cân nhắc, ghi nhớ một điều gì đó  nhỏ: dáng , cử chỉ, cách cô nắm dây diều lúc lùi . Những chi tiết vụn vặt  như mảnh ghép nhỏ,  thu nhặt vô thức.
Uyển Nhi    chậm một nhịp — con sói đa nghi của   ngửi thấy mùi nguy hiểm, dù    xác định. Cô  nhanh hơn,  khôn ngoan hơn, che   manh mối. Mỗi hành động giờ đây   là diễn,  là toan tính: giữ cho Sở Nhược Lam tin tưởng, tránh  ánh mắt dò xét, và từng bước đặt nền móng chắc chắn hơn cho ngày trả thù.
Cô hít một  sâu, siết chặt lòng quyết tâm. Thời gian cho những chân tơ bắt đầu rút ngắn.