Gió Xuân Quấn Quýt - Chương 33: Em định đền bù cho anh thế nào?
Cập nhật lúc: 2025-11-21 07:35:01
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai bóng đan bình phong cùng một lúc cứng .
Nụ hôn của Chu Biệt Hạc dừng ngay đầu mũi cô, vài giây mới thở hổn hển hỏi: “Em mang Tiểu Phường theo ?”
Diệp Thanh Lan hôn đến mức đầu óc trống rỗng, tiếng “dì ơi” khiến lý trí trở ngay lập tức, cô khẽ chống gối gối Chu Biệt Hạc, nhịn : “Quên với , Tiểu Phường mừng sinh nhật , nên em mới dẫn con bé theo.”
“Dì ơi~” Tiếng bé tìm lớn pha chút hoảng sợ.
Cảm nhận Chu Biệt Hạc thả tay, Diệp Thanh Lan vuốt chỉnh váy, vội sang: “Tiểu Phường, ở đây nè.”
Đôi chân nhỏ nhắn chạy tới, ôm chầm lấy cô: “Dì ơi…”
Giọng mềm mại pha chút nhõng nhẽo, Diệp Thanh Lan thấy lòng mềm nhũn, vỗ nhẹ lưng bé: “Gặp ác mộng ?”
Tiểu Phường lắc đầu, chỉ ôm cổ cô, lầm bầm: “Ở đây tối quá, rộng quá, con sợ ma.”
“Đừng sợ, dì ở đây mà.” Diệp Thanh Lan đầu dỗ một đứa trẻ lớn như , nhẹ nhàng vuốt ve bé, “Ừ… phim truyền hình lừa thôi, đời ma, Tiểu Phường đừng sợ, dì ở trong phòng nãy giờ mà.”
“Thật ạ?”
“Thật.”
Tiểu Phường dụi mặt Diệp Thanh Lan, hít hương thơm dễ chịu cô. Lúc , bộ đèn trong căn phòng sáng bừng, tiếng bước chân từ bình phong.
Cô bé ngẩng đầu, mắt sáng lên: “Chú ơi!”
Diệp Thanh Lan cũng .
Lúc mờ tối và hỗn loạn, hối hả mong qua nụ hôn để cảm nhận , giờ rõ cổ áo xộc xệch và khuôn mặt lười biếng của đàn ông, nỗi trống trải mấy ngày qua dường như điểm tựa.
Hai , lớn và nhỏ, cùng t.h.ả.m , cảnh tượng ấm áp và sống động.
Chu Biệt Hạc : “Tiểu Phường, giày .”
Diệp Thanh Lan cúi xuống, quả nhiên thấy cô bé chạy chân trần.
Tiểu Phường xoa đầu, nhà sáng lên, bé còn sợ hãi, ngoan ngoãn mang giày .
Diệp Thanh Lan kéo dậy, đôi chân ê ẩm. Khi tay cô nắm trong tay Chu Biệt Hạc, cô liếc đồng hồ men sứ tường, đúng chỉ sang mười hai giờ.
Cô dựa Chu Biệt Hạc, mặt nghiêng, nhẹ nhàng : “Chúc mừng sinh nhật, Chu Tổng.”
Đôi môi hồng mềm mại, thở như mây.
Chu Biệt Hạc dừng ánh mắt đôi mắt cô một lát.
Một khoảnh khắc , mối liên kết mỏng manh như những gợn sóng mặt biển, Diệp Thanh Lan đè nén nhiệt tình bùng lên trong lòng, cố gắng né tránh ánh mắt .
Điều hòa trong khách sạn để lạnh, khí tràn ngập hương gỗ đàn hương dễ chịu, xua tan cơn nóng bừng trong bóng tối.
Tiểu Phường mang giày xong, ôm hộp quà chuẩn sẵn chạy tới, vui vẻ như một chú thỏ nhỏ: “Chú ơi, sinh nhật vui vẻ!”
Chu Biệt Hạc quỳ một gối xuống, nâng hộp quà lên ngang tầm, với cô bé: “Chú xem thử đây là gì nhé?”
“Chú đoán xem!”
Tiểu Phường đưa lên, hộp quà màu xanh đậm, nơ thắt xiêu vẹo. Chu Biệt Hạc mở , bên trong là một bức tranh vỏ sò cỡ bằng bàn tay, mặt khung ảnh bằng bút acrylic: “Chúc chú sinh nhật vui vẻ”, nét chữ ngây ngô dễ thương.
Anh mỉm , ánh mắt dịu dàng: “Tiểu Phường tự tay vẽ , chú thích.”
“ !” Tiểu Phương ánh mắt sáng rực.
Diệp Thanh Lan cảnh , hiểu vì Tiểu Phường gần gũi với Chu Biệt Hạc và cô đến .
Cô bé cha bên cạnh, Lâm Thư bận rộn, thiếu vắng sự quan tâm từ lớn, nên với những với , cô bé tự nhiên sẽ quý mến.
Cuộc đời và môi trường sống của trẻ con thường do bản chọn lựa, mà là quyết định của cha .
Ánh mắt Diệp Thanh Lan dịu dàng, đưa tay: “Tiểu Phường, qua đây, đến giờ ngủ .”
Đã quá mười hai giờ, cô và Chu Biệt Hạc liên quan gì, thể để Tiểu Phường thức quá muộn.
Trong suite hai phòng ngủ, Chu Biệt Hạc cất bức tranh vỏ sò, gọi nhân viên đến chuẩn giường đêm cho họ.
Diệp Thanh Lan dẫn Tiểu Phường tắm, mặc cho cô bé áo choàng tắm dành cho trẻ con, ánh đèn phòng chỉnh tối. Tiểu Phường ngáp, áp mặt eo cô: “Dì ơi, dì thể ngủ cùng cháu ?”
“Đương nhiên.” Diệp Thanh Lan cũng yên tâm để cô bé ngủ một ở nơi xa lạ.
Tinh dầu đầu giường đổi sang hương dừa sữa nhẹ nhàng hơn, Diệp Thanh Lan đắp chăn cho Tiểu Phường, bỗng cảm thấy đây là trải nghiệm thật kỳ diệu.
Ở nhà họ Diệp, kể cả khi kết hôn, cô luôn là chăm sóc, đầu tiên cảm nhận cảm giác chăm sóc một đứa trẻ.
Tiểu Phường ôm lấy cánh tay cô, mấp máy nhỏ: “Dì ơi, dì sinh con ?”
“Ai bảo cháu ?”
“Ông ngoại.” Tiểu Phường thật thà , “Ông bảo, khi dì con, chú sẽ chiều cháu như nữa.”
Diệp Thanh Lan ngừng một lát, lớn thường trêu trẻ mấy lời suy nghĩ, cô vỗ nhẹ: “Không , chú sẽ luôn yêu chiều cháu mà.”
Tiểu Phường ngẩng đầu, chớp mắt: “Vậy dì thật sự sẽ sinh con , thế cháu giống các bạn cùng lớp, em trai em gái ?”
Diệp Thanh Lan khẽ, bất lực gõ nhẹ trán cô bé: “Không , con ngủ , ngủ dì sẽ cho con .”
Tiểu Phường liền kéo chăn trùm kín mặt.
Diệp Thanh Lan cũng xuống, tắt ánh sáng cuối cùng, đêm tối yên lặng. Phòng ngủ đối diện phòng Chu Biệt Hạc, cô dựa tay lên gối, trong đầu ngừng nhớ về nụ hôn nồng nhiệt .
Rượu còn đọng khá nồng.
Khi đầu gối chạm cô, cô cảm nhận ấm cơ thể .
Nhớ ngày đầu tiên sống chung, cô lo lắng đến mất ngủ, với cô, sẽ ép buộc cô.
Từ lạ đến vợ chồng, Chu Biệt Hạc luôn bao dung cô.
Nếu bên cạnh, nuôi một đứa trẻ dường như chuyện thể chấp nhận.
Diệp Thanh Lan nhắm mắt , điện thoại bên gối bỗng sáng.
Ánh sáng mờ chiếu lên khuôn mặt, ảnh đại diện tối hiện lên, chỉ ba chữ đơn giản: [Chúc ngủ ngon.]
Cô lưu đầy đủ tên , mỗi nhận tin nhắn, tên đều hiện lên trong đầu cô.
Chu Biệt Hạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gio-xuan-quan-quyt/chuong-33-em-dinh-den-bu-cho-anh-the-nao.html.]
Diệp Thanh Lan thầm nhẩm một , định đổi ghi chú, nhưng đổi thành gì.
Nghĩ nghĩ , cô đặt điện thoại xuống, quên luôn việc trả lời tin nhắn của Chu Biệt Hạc.
Sáng hôm .
Bầu trời lốm đốm những đám mây vàng nhạt, ánh bình minh len lỏi giữa các tòa nhà san sát đối diện văn phòng. Cuối tuần, thành phố thức dậy chậm hơn bình thường.
Chu Biệt Hạc từ phòng gym lầu trở về, tắm xong sofa uống cà phê. Bảy rưỡi, căn phòng khác vẫn yên lặng, một động tĩnh.
Cô luôn dậy muộn.
Anh lượt từ chối các lời mời dự tiệc sinh nhật, gọn gàng xử lý công việc gấp, dặn Đỗ Tiểu mua vài bộ quần áo cho Diệp Thanh Lan.
Khi quản gia gõ cửa mang bữa sáng lên, Tiểu Phường từ phòng ngủ hừng hực năng lượng chạy : “Chú ơi, chào buổi sáng, con mở cửa!”
Chu Biệt Hạc cánh cửa mở: “Dì ?”
“Dì mới dậy.”
Trong phòng tắm, Diệp Thanh Lan còn mệt lử.
Cô trẻ con dậy sớm như . Tiểu Phường thức từ sáu giờ hơn, ban đầu đ.á.n.h thức cô, nhưng nhịn , cứ nghịch trong chăn, áp má cô, gọi nhỏ: “Dì ơi.”
May mà cô cáu, thêm một lúc mới khỏi giường.
Cô hứa với Tiểu Phường sẽ đưa bé Universal Studios, thể thất hứa.
Đưa tay xuống dòng nước lạnh, Diệp Thanh Lan tỉnh táo hơn đôi chút. Tiếng giày da của đặt thảm, đều và yên lặng, cho đến khi hai tiếng gõ cửa vang lên, cô ngả , từ gương soi thấy Chu Biệt Hạc ở cửa.
Anh cũng thấy cô qua gương.
Diệp Thanh Lan xong quần áo, bộ đồ thể thao màu xanh bạc hà mà cô mang theo, áo ngắn tay, quần dài, sáng sủa và nhẹ nhàng, cơ thể tràn ngập ánh sáng buổi sáng.
Chu Biệt Hạc tiến gần, ánh mắt dừng mí mắt cô, sưng, trông như ngủ đủ.
“Sao ngủ thêm một chút?”
“Tiểu Phường dậy sớm…” Diệp Thanh Lan lơ mơ đ.á.n.h răng, ánh mắt trong gương, thấy gương mặt mộc rối bù lúc , khỏi cúi .
Anh đưa tay, vặn vòi nước sang bên nước ấm.
Diệp Thanh Lan: “Cảm ơn.”
Chỗ lavabo rộng như ở nhà, hai chật chội. Cô cũng từng rửa mặt mặt , giờ súc miệng, rửa mặt xong, dùng khăn thấm nước mặt từ từ.
Quay , suýt nữa va vòng tay Chu Biệt Hạc.
Anh cao, nhẹ nhàng mà thoải mái, đưa tay gỡ tóc kẹt ở cổ áo cô, khẽ chạm đầu ngón tay lạnh mí mắt cô.
Mi mắt Diệp Thanh Lan rung nhẹ.
Trên thoang thoảng mùi cà phê đắng.
Anh hỏi: “Sáng nay , dẫn em .”
Diệp Thanh Lan lên cổ tay , nơi mạch xanh hiện qua mặt đồng hồ: “Không công ty ?”
Chu Biệt Hạc cúi đầu: “Không cần, buổi trưa một hội thảo, Lâm Thư sẽ qua, nếu em thể cùng, giao Tiểu Phường cho cô .”
Giọng dịu nhẹ, trong trẻo mà êm ái. Diệp Thanh Lan chần chừ, chớp mắt: “Em hứa với Tiểu Phương sẽ dẫn con bé Universal Studios.”
Tối nay Lâm Thư sẽ đưa Tiểu Phường , hôm nay là cơ hội duy nhất, cô nỡ thất hứa với bé.
Bầu khí lặng xuống.
Diệp Thanh Lan tưởng Chu Biệt Hạc sẽ vui, ngẩng mắt, gặp ánh , chỉ khẽ vuốt mặt cô: “Được, sẽ sắp xếp đưa hai dì cháu .”
Bữa sáng trong phòng khách chuẩn xong.
Tiểu Phường cầm ly sữa nóng uống, thấy Diệp Thanh Lan , cô bé nhường chỗ , bên cạnh cô.
“Dì ơi.” Cô bé tò mò hoa văn ly:
“Cà phê ngon ? Mẹ con cũng uống mỗi sáng.”
Diệp Thanh Lan cắt trứng cho bé: “Muốn thử ?”
“Được ạ?”
Diệp Thanh Lan lấy một chiếc cốc thủy tinh nhỏ, rót cho cô bé một chút.
Tiểu Phường nếm một ngụm, nhăn mặt vì đắng, uống thêm nữa.
Diệp Thanh Lan .
Chỉ hai họ ăn sáng, Chu Biệt Hạc dùng xong bữa, về phòng quần áo chuẩn công ty.
Đỗ Tiểu gõ cửa, cùng vài nhân viên mang một hàng váy cao cấp.
“Thưa cô chủ.” Đỗ Tiểu rõ ràng nhận tin từ Chu Biệt Hạc, với cô: “Tài xế chờ lầu, cô chủ thể xuất phát bất cứ lúc nào.”
Diệp Thanh Lan gật đầu, vuốt tóc Tiểu Phường: “Con với dì Đỗ xuống lầu , dì sẽ theo nhé.”
Tiểu Phường mặc áo choàng kiểu Strellin, cả hớn hở: “Được!”
Vài ngoài, khi Chu Biệt Hạc kết thúc cuộc gọi bước từ phòng ngủ, trong phòng trở về yên tỉnh.
Chỉ còn Diệp Thanh Lan ở cửa phòng chờ .
“Thanh Lan.”
Cô tiếng liền , kéo tay áo , nhón chân nhẹ nhàng hôn lên môi .
Khoảnh khắc mềm mại và nhẹ nhàng.
Chu Biệt Hạc cúi xuống, bắt gặp ánh mắt cô chứa đầy sự áy náy, mỗi năm đều trôi qua như thế, thực quan trọng sinh nhật đến .
Cô vì chuyện mà đến, xuất hiện mắt , là ngoài dự đoán.
Sao thể vui vì cô dành trọn thời gian cho .
“Em xin .” Diệp Thanh Lan ngẩng đầu, nhỏ.
Chu Biệt Hạc đôi mắt của cô, hạ ánh mắt mỉm , tay nhẹ nhàng ôm lấy, kéo cô đến gần.
Anh vuốt nhẹ sống mũi cô, thong thả hỏi: “Vậy em định bù đắp cho thế nào?”