Gió Xuân Quấn Quýt - Chương 37: Em có nhớ anh không?

Cập nhật lúc: 2025-11-21 07:35:56
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Máy bay với ký hiệu “ZHOU” lướt qua bầu trời.

Bên ngoài sân bay, chiếc Maybach lúc mới từ từ khởi động.

Chiều tối hôm nay kẹt xe vô cùng, từ sân bay về khách sạn tốn ít thời gian, xe dừng cửa Vạn Ẩn, mưa đêm se lạnh, yên tĩnh, lễ tân cúi chào tỉ mỉ, y như mười mấy ngày .

Chu Biệt Hạc một lên phòng, mở cửa, mùi hôn ngọt ngào vẫn còn đọng ở tiền sảnh, nhưng .

Hai ngày , đêm đó, rút khỏi những buổi tiếp đãi rườm rà, trở về khách sạn, đối diện là cô - mong manh như khói, như sương.

Khoảng thời gian ngắn ngủi, trở về yên tĩnh.

Anh vốn ít biểu lộ tình cảm ngoài, từ nhỏ từng trải qua cảm giác chia lìa lạ lẫm .

Cởi cà vạt, vest, Chu Biệt Hạc xuống sofa, từ từ uống cốc nước đá, mùi hương của cô còn vương sofa: nước hoa, mồ hôi, đôi khi là những giọt nước mắt rỉ khi kìm .

Anh lên phòng việc, cũng gọi dọn dẹp, chỉ đó, xử lý công việc chất đống trong ngày một cách bình thản.

Gần 11 giờ, điện thoại rung, avatar xanh lá nhảy lên.

Laine: [Đã đến.]

Laine: [Hình ảnh]

Chụp từ cửa sổ máy bay, Lăng Giang cũng mưa rơi.

Chu Biệt Hạc đặt tờ hợp đồng xuống, lấy điện thoại và kiên nhẫn nhắn tin: [Đã gặp bác Bối ?]

Khung trò chuyện im lặng một lúc, chắc là cô đang xuống máy bay.

Chỉ vài phút , cô trả lời: [Đã gặp .]

Chu Biệt Hạc tự chủ mà mỉm , hình dung giọng điệu khi Diệp Thanh Lan .

Giọng cô bình thường vốn mang nét thanh lạnh, nên khi nhẹ nhàng và dịu dàng, tựa như ngón tay khẽ lướt đàn tỳ bà, từng nốt rung nhẹ mà mê hoặc.

Anh cúi mắt, nhắn tiếp: [Về nhà nghỉ sớm nhé.]

Laine trả lời: [Anh cũng .]

Đặt điện thoại xuống, kim đồng hồ quá mười một giờ. Chu Biệt Hạc lật thêm vài trang tài liệu tiếng Anh, định thư phòng kiểm tra liệu, thì cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ.

Một hồi chuông, ba tiếng gõ - là quản gia phục vụ.

Anh bước tới mở cửa, quản gia mặc áo sơ mi trắng, gile đen, đẩy một xe phục vụ, lịch sự ở cửa: “Ngài Chu, đây là bữa khuya do cô Diệp chuẩn cho ngài.”

Chu Biệt Hạc khẽ nhíu mày, cho quản gia đẩy đồ trong. Trên khay đồng, một cốc sữa nóng và một phần bánh ngọt. Sau khi quản gia , mở phong bì da bò dấu hiệu nhận diện riêng, đặt đĩa bánh ngọt.

Bên trong là một tờ giấy nhắn: “Ngủ sớm nhé, chúc ngủ ngon - Diệp”

Chữ uyển chuyển, mềm mại, do chính cô , nhờ khách sạn.

Là lúc nào đây?

Chu Biệt Hạc vuốt ve mép giấy, bỗng mỉm .

Nhớ , là buổi chiều khi sấy tóc cho cô xong, lúc phòng tắm tắm, cô chuẩn món quà bất ngờ .

Máy bay hạ cánh, trở về Lục Khê, Diệp Thanh Lan đặt lưng xuống là ngủ say, còn lười thu dọn vali, vứt ở phòng đồ.

Mệt, quá mệt, còn hơn cả lúc chơi với Tiểu Phường.

Lần đầu trải nghiệm tình ái, khi đang cảm thấy gì, chỉ đến khi kết thúc, mới cảm nhận sự mềm nhũn và mệt nhoài, mệt đến mức cử động tay.

Một đêm ngon giấc, sáng hôm tỉnh dậy tinh thần sảng khoái. Đến công ty, Diệp Thanh Lan giải quyết xong công việc hôm . Chiều, cô Giang Thư Loan gọi xem văn phòng.

Năm nay định tuyển thêm dịp thu, khu văn phòng hiện tại đủ chỗ.

Thuê mới sẽ rộng rãi hơn, hợp đồng cũ đến cuối năm cũng hết hạn.

Xem qua vài nơi, ưu nhược điểm đều rõ ràng, nhưng chỗ nào ý.

Việc gấp, Giang Thư Loan dự định thương lượng thêm với môi giới.

Cả ngày bận rộn, tối tám giờ, Diệp Thanh Lan mới rời công ty.

Cô mua bữa tối muộn, lái xe tới nhà Tưởng Tư Hiền.

Nơi Tưởng Tư Hiền ở hiện nay là căn hộ mới sửa Tết, Giang Hoàn Tân Phủ. Diệp Thanh Lan nhớ chị Trương qua.

Cổng kiểm soát nghiêm ngặt. Đến tòa thứ 18, thang máy gần đóng, cô chuẩn bấm mở cửa thì bất ngờ một bàn tay trắng mảnh từ trong thang máy nhô , giúp cô kẹp cửa.

“Cảm ơn.” Diệp Thanh Lan bước , lời cảm ơn.

Người phụ nữ tóc xoăn, đeo kính râm, nhẹ gật đầu đáp .

lên tầng năm, Diệp Thanh Lan tới tầng mười.

“Cậu tới .” Tưởng Tư Hiền ngáp mở cửa, mặc váy ngủ, dây vai rơi lỏng lẻo, đúng kiểu nghỉ ngơi thảnh thơi.

Diệp Thanh Lan vòng qua cửa, bỏ túi lên bàn: “Đây là món mì hoành thánh hải sản mua cho .”

“Cảm ơn vòng mua cho tớ.” Tưởng Tư Hiền gửi một nụ hôn gió.

Diệp Thanh Lan tìm chỗ : “Cậu nghỉ phép bao nhiêu ngày, du lịch?”

“Mười ngày, lười , gần đây mắc chứng ghét con .”

“Cậu á?”

Tưởng Tư Hiền nhai nuốt, xong mới : “Cậu , tớ gần đây như phát điên, bắt tớ xem mắt liên tục. Nếu tớ mà trốn du lịch, bà sẽ chạy đến mộ tổ tiên lóc, tạo nghiệp gì mà đối xử như , vì tớ với trai ai kết hôn sinh con cả.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gio-xuan-quan-quyt/chuong-37-em-co-nho-anh-khong.html.]

Tính của Tưởng Tư Hiền, Diệp Thanh Lan cũng từng chứng kiến.

Trái , Trần Tố tính tình dịu dàng, dù thúc giục chuyện hôn nhân, nhưng trải nghiệm của cô cũng nhẹ nhàng hơn nhiều so với Tưởng Tư Hiền.

“Vậy định ?”

“Chờ xem thôi, gặp mắt thì cưới, thật nhanh sinh con để bịt miệng .”

Nói xong, Tưởng Tư Hiền mở tủ lạnh, lấy hai lon nước lạnh, đưa cho Diệp Thanh Lan. Cô liếc mắt, chợt cúi , gạt tóc cô sang một bên.

Diệp Thanh Lan phòng , bất ngờ để lộ vết hôn nhạt còn sót .

“Thanh Lan!” Tưởng Tư Hiền trợn mắt: “Cậu… mới cưới đầy năm, mà ngoại tình thì !”

“…”

Diệp Thanh Lan mở lon: “Tớ ngoại tình với ai chứ.”

Tưởng Tư Hiền bừng tỉnh: “À, đúng , tớ uống nhiều. cũng đúng, chồng - Chu Tổng - công tác gần một tháng mà?”

Diệp Thanh Lan hạ mí mắt: “Ừ, hôm là sinh nhật , tớ bay Bắc Kinh ăn sinh nhật với .”

Dù giọng cô bình thản, nhưng sự mật trong lời vẫn khiến Tưởng Tư Hiền ôm tim: “Chu Biệt Hạc thật may mắn, lấy cô vợ nhà tớ, chắc kiếp đốt nhiều nhang lắm.”

Diệp Thanh Lan bật , kéo cô xuống: “Ăn , sắp nguội .”

Hai trò chuyện một lúc, ăn xong mì, Tưởng Tư Hiền nhớ đến chuyện chính, từ phòng ngủ lấy một hộp trang sức, bên trong là một viên ngọc trai Nam Dương to tròn: “Không thể nhận quần áo của dì Trần , đây là tớ chọn cho dì , chứ?”

“Cậu tặng, chắc sẽ thích lắm.” Diệp Thanh Lan giúp Trần Tố nhận ngọc trai.

Đã muộn, Tưởng Tư Hiền khoác áo, đưa cô xuống lầu. Trong thang máy, Diệp Thanh Lan nhớ gặp, nghiêng đầu hỏi: “Tớ lên tầng cùng Mạnh Khắc, cô cũng ở đây ?”

“Hình như .” Tưởng Tư Hiền , “Hình như cô ở lâu , tớ chuyển đến gặp.”

Diệp Thanh Lan gật đầu.

“Cũng lạ .” Tưởng Tư Hiền nhướng cằm chỉ tòa nhà: “Tòa ánh sáng và vị trí đều nhất, đủ riêng tư, giá cao, nhưng cô là ngôi hạng A, dám mạnh tay là mua .”

Diệp Thanh Lan bước thang máy: “Đến đây thôi, trời mưa, cẩn thận cảm lạnh.”

Mưa kéo dài hai ngày, cuối cùng sang ngày chủ nhật mới tạnh. Sau mưa, đường hoa cây hòe nở rộ, báo hiệu mùa hè sắp khép .

Cả ngày Diệp Thanh Lan bận rộn, tần suất nhắn tin với Chu Biệt Hạc nhiều. Tối đến, cô dễ buồn ngủ, gọi điện cho , thường mấy câu ngủ quên.

Hai tuần sinh nhật, công việc của ở miền Bắc cũng dần kết thúc.

Ngày Thất Tịch, thứ sáu.

Ngày lễ đặc biệt, hầu hết tăng ca, hẹn hò cùng thích. Trước giờ tan sở, Lý T.ử gõ cửa, tươi đưa cho Diệp Thanh Lan một bông hồng đỏ.

“Chị Lan, Thất Tịch vui vẻ, đừng chê em quê mùa nhé.”

Diệp Thanh Lan mỉm nhẹ, cắm lọ nhỏ bàn: “Đẹp quá, em mua ?”

Hai má Lý T.ử ửng đỏ: “Trịnh Dực tặng, chia cho mỗi một bông thôi.”

Những mối tình trong công ty, Diệp Thanh Lan và Giang Thư Loan đều hiểu, miễn ảnh hưởng công việc, cứ để họ tự nhiên.

Diệp Thanh Lan nghịch những cánh hoa hồng, cả ngày hôm nay, ai vẫn câu Thất Tịch vui vẻ với cô.

Trước đây cô cũng mấy quan tâm đến lễ lộc, Giáng Sinh, Tết Dương Lịch. Các ngày lễ phần lớn đều là Tưởng Tư Hiền kéo chơi.

Bây giờ cảm thấy lo lắng, sợ mất, sợ thiếu.

Ngước ngoài cửa sổ, thở nhẹ: Chu Biệt Hạc lẽ cũng hôm nay là Thất Tịch. Anh sắp về, chắc bận sắp xếp công việc, cô buồn gì mà buồn một bông hồng nhỏ chứ?

Sắp xếp tâm trạng, Diệp Thanh Lan tắt máy tính, tan sở.

Trước tiên tới 4S nhận xe bảo dưỡng, về Lục Khê ăn tối, chị Trương đưa một đôi khuy măng sét kim loại đen, là lúc ủi áo tìm thấy trong túi cardigan của cô.

Diệp Thanh Lan cúi mắt, chiếc khuy măng sét trong lòng bàn tay. Đây là lúc ở Bắc Kinh, Chu Biệt Hạc đưa cô sân bay, thấy cô thích, liền trực tiếp cởi tặng cô.

Cô nhận ở khoảnh khắc , phản ứng “nghiện nhớ” Chu Biệt Hạc của vẻ kéo dài quá lâu.

Liệu tất cả các cặp vợ chồng mới cưới đều như ?

Diệp Thanh Lan nên như thế, nhưng cô thể kiểm soát cảm giác bực dọc trong lòng. Khi xuống giường, cô khó ngủ, đến hơn 11 giờ mới cảm thấy buồn ngủ.

Cô mơ những giấc mơ lâu thấy, những hình ảnh rời rạc: lúc ở thời đại học, lúc khi kết hôn, lúc ở trường đua xe, lúc cô chóng mặt, ôm chặt Chu Biệt Hạc, lắng nhịp tim mạnh mẽ của .

Trong bóng tối, cô ngủ yên, liên tục trở tạo những âm thanh xào xạc. Đột nhiên, một nụ hôn lạnh đặt lên trán, một giọng trầm ấm, dịu dàng vang lên: “Thanh Lan.”

Diệp Thanh Lan gọi tỉnh khỏi giấc mơ, mở mắt, rơi vòng tay quen thuộc.

Nhịp tim trùng khớp với nhịp tim trong mơ.

“Chu Biệt Hạc…”

Anh vỗ nhẹ lưng cô, như sợ cô giật : “Mơ thấy ác mộng ?”

Cô sững sờ một lúc lâu, xác định mặt thật là , quỳ qua chăn, vòng tay ôm cổ , trong bóng tối tìm môi .

Nụ hôn của Chu Biệt Hạc từ trán trượt xuống mí mắt, cuối cùng khép lên môi cô, lâu ngày mới trao đổi thở cùng .

Ý thức cô mơ hồ, ôm chặt hôn đến mức thiếu khí, cảm nhận sự mệt mỏi và bụi bặm từ , các khuy măng sét và đồng hồ tay luôn va chạm cô.

“Không mốt mới về ?”

“Về sớm hơn một chút.” Chu Biệt Hạc dễ dàng cho rối loạn nhịp thở, nắm chặt mười ngón tay cô, cúi xuống hít lấy hương thơm ấm áp từ cô: “Nhớ ?”

Liệu là nhớ ?

Loading...