Gió Xuân Quấn Quýt - Chương 39: Gọi “chồng” được không?
Cập nhật lúc: 2025-11-21 07:36:25
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Biệt Hạc liếc một cái, vẻ bình thản.
Chu Yến Thâm kẹp giữa hai vợ chồng, uống uống cũng , ánh mắt của trai, cuối cùng vẫn nhấp một ngụm.
“Trà ngon.” Chu Yến Thâm khen, “Chị dâu đúng là cao tay.”
“…”
Chu Biệt Hạc dậy, khẽ nhíu mày: “Vậy em cứ từ từ uống .”
Chu Yến Thâm khẽ ho, đặt cốc xuống, thiện nhắc nhở: “Nghe hôm nay Mạnh Khắc đến bệnh viện thăm giáo sư đấy.”
Ở một bên, Diệp Thanh Lan vô thức vườn .
Dưới hành lang ghế mây và bàn nhỏ, cô đặt khay xuống, ly Bích Loa Xuân ủ đến nhiệt độ uống. Cô nhấp vài ngụm, nhưng lòng vẫn thoải mái.
Cô nhớ bao lâu giận dỗi với ai như .
Trong bạn bè, cô là nhàn nhạt nhất. Trong mắt các bậc trưởng bối, cô cũng là hiểu chuyện nhất, từng giai đoạn nổi loạn.
Tại đặc biệt quan tâm đến Chu Biệt Hạc như ?
Quan tâm đến tình cảm của , quá khứ của , những suy nghĩ trong lòng .
Diệp Thanh Lan nên như , nhưng họ bắt đầu từ hôn nhân, mà gần gũi đến mức , vượt quá kỳ vọng chỉ “tôn trọng ” ban đầu.
Cô những cây hải đường trong vườn đêm, lung linh trong ánh tối. Không họ chăm sóc thế nào, mà bốn mùa hoa vẫn nở rộ, kéo dài và tuyệt .
Như tình yêu trong lý tưởng.
Cúi xuống, cô thở một , hầu như ai nhận . Cầm ly , kịp uống, cô tiếng bước chân phía .
Ngay lập tức, bóng phủ lên mặt .
Vai cô nặng trịch, một bộ vest mang theo ấm quen thuộc bao phủ.
Cô phản xạ đẩy , nhưng tay Chu Biệt Hạc giữ chặt, ngón cái miết nhẹ cổ tay cô, nửa xổm mặt cô.
Diệp Thanh Lan .
Đầu gối lộ vô tình chạm quần Tây của , tương phản đen trắng khiến bầu khí bỗng thêm vài phần mờ ám.
Chu Biệt Hạc nhẹ nhàng gỡ tay cô, lấy ly Bích Loa Xuân, giọng trầm ấm: “Đang kỳ kinh nguyệt thì đừng uống , giúp việc nấu cho em món canh thịt dê hầm táo đỏ, nhân sâm.”
Diệp Thanh Lan vẫn : “Em thích ăn thịt dê.”
Im lặng một nhịp, Chu Biệt Hạc cũng giận, xoay chiếc cốc Vu Dao trong tay, miệng còn một vết son mờ, ánh lung linh, thong thả uống nốt nửa ly còn .
Diệp Thanh Lan liếc thấy bình thản uống ly cô dùng, vị trí cũng y hệt, đầu ngón tay tự chủ mà co .
Hôn là một chuyện, nhưng chuyện là chuyện khác. Từ nhỏ đến lớn, cô từng dùng chung cốc với khác.
Không chịu nổi sự mật tim rung lên , cô giật ly khỏi tay Chu Biệt Hạc, đặt khay một cách loạng choạng.
Anh mỉm : “Đến nước cũng cho uống luôn ?”
“Để giúp việc lấy ly mới cho .”
“Rồi nữa?”
Diệp Thanh Lan bực, : “Rồi tự pha .”
Cô xong, cảm giác thể ở cùng thêm nữa, nắm tay tay vịn ghế, đẩy một chút, nhường chỗ dậy .
Áo vest cũng cô ném trở tay Chu Biệt Hạc.
Vườn rộng, hành lang treo những chuông gió kêu theo gió, Diệp Thanh Lan giày cao gót, bước chân đàn ông vững chãi theo .
Bên tay cánh cửa kính phòng khách, cô đưa tay định mở, bất ngờ cảm thấy một lực kéo từ eo, cô kéo trở vòng tay .
“Chu Biệt Hạc…”
Cô căng , phản kháng hợp tác.
Chu Biệt Hạc áp sát lưng cô, cằm chạm vai cô, ấm phả mặt: “Tại giận , với ?”
Giọng trầm ấm, dịu dàng, khẽ ve vuốt tai cô, Diệp Thanh Lan cứng , tai đỏ lên theo phản xạ sinh lý.
Cô hạ tay, cố kéo cánh tay ôm eo , nhưng khéo léo móc tay, mười ngón tay áp bụng cô, nóng lan tỏa, xoa dịu cảm giác khó chịu trong kỳ kinh nguyệt.
Anh áp sát tai cô, tiếp tục hỏi: “Có vì Mạnh Khắc ?”
Cô đáp.
Chu Biệt Hạc nghiêng đầu, hàng mi cong nhẹ của cô: “Thanh Lan, và cô quan hệ gì, cô chỉ là học trò đây giáo sư Tương từng tài trợ thôi.”
“À, thật ?” Diệp Thanh Lan mím môi, “Người nợ ơn .”
“Người cô nợ là giáo sư Tương, chỉ là giáo sư quản nhiều nữa, giao quỹ từ thiện cho .”
Nói đến đây, môi áp sát vành tai cô, luồng ấm dịu dàng lòng mềm nhũn.
Diệp Thanh Lan cảm giác ghen tị thật vô cớ, nhưng chỉ một câu thoáng qua, với địa vị và phận của Chu Biệt Hạc, bên cạnh thể thiếu ngưỡng mộ.
Cô im lặng, Chu Biệt Hạc đặt bàn tay lên bụng nhỏ của cô, hỏi: “Bụng khó chịu ? Nếu thích ăn thịt dê, để bác giúp việc đổi món khác.”
Thực Diệp Thanh Lan kén ăn, nhưng cô thừa nhận rằng lúc nãy chỉ đang giỡn với , nhỏ giọng mấp máy: “Ăn , cần phiền bác.”
“Vậy còn hỏi gì khác ?”
Diệp Thanh Lan dỗ dịu xuống, cảm giác bực bội tan biến, xoay trong lòng , ngẩng đầu : “Xin , hôm nay em vô cớ nóng giận.”
Cô nghiêm túc, Chu Biệt Hạc cô, cúi xuống mỉm , véo nhẹ dái tai cô: “Ghen cũng cần xin .”
Ghen? Ai ghen cơ chứ…
Bữa tối nhanh chóng chuẩn xong, hai phòng ăn, mặt Diệp Thanh Lan đúng như dự đoán thêm một chén thịt dê hầm kỷ t.ử táo đỏ.
Ấm nóng, bổ khí, hợp khi đến kỳ sinh lý.
Ăn xong, Tương Vân Khinh để họ ở nhà họ Chu một đêm.
Sau khi kết hôn, cô từng cùng Chu Biệt Hạc về nhà , còn thì nhiều theo cô về thăm ông nội, Diệp Thanh Lan đương nhiên đồng ý.
Cô cũng từng phòng Chu Biệt Hạc.
Phòng ở tầng ba, bước , thấy một bộ đồ ngủ mới gấp gọn gàng ở cuối giường, là Tương Vân Khinh chuẩn từ sớm, phòng khi họ thỉnh thoảng về đây nghỉ.
Chu Biệt Hạc đóng cửa, tiện tay treo vest lên giá.
Ngẩng đầu, thấy Diệp Thanh Lan đang quan sát bố cục căn phòng.
Vợ trong gian mà sinh sống từ nhỏ, cảnh tượng thật kỳ lạ.
Diệp Thanh Lan cũng cảm nhận sự trải nghiệm bất ngờ khi bước nơi từng thuộc về Chu Biệt Hạc.
Phòng ngủ lớn như ở Lục Khê, phòng tắm và phòng đồ đầy đủ, là một phòng nhỏ độc lập, kèm theo ban công vườn hoa ban đêm.
Phong cách đơn giản, yên tĩnh. Một bên tủ đầu giường là kệ sách âm tường, bày bừa vật dụng.
Cô tới gần.
Sau cánh cửa kính kệ sách, đặt nhiều cúp khen thưởng, xen lẫn vài bức ảnh Chu Biệt Hạc thời trẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gio-xuan-quan-quyt/chuong-39-goi-chong-duoc-khong.html.]
Chu Biệt Hạc mười tám tuổi…
Cô khỏi dừng mắt .
Cậu thiếu niên với nét mặt lạnh lùng, mặc áo khoác phi công da lộn lùng bùng, toát khí chất công t.ử con nhà giàu.
Cô nhớ, Chu Biệt Hạc thời trẻ kiêu ngạo.
Sự kiêu ngạo của coi thường khác, mà là tầm cao, việc đều nhất, chơi cùng lũ phóng đãng như Hạ Tranh.
Chu Biệt Hạc…
Tuổi thiếu nữ, cô thường bạn bè bàn tán về .
Biết từng lập kỷ lục đường đua mà khác cố gắng đạt , mười mấy tuổi tham gia quản lý tập đoàn, lý do học đại học ở Lăng Giang là vì khi đó sức khoẻ ông nội Chu nguy kịch.
Người thiên phú xuất chúng, học ở cũng .
Trước khi kết hôn với , cô hiểu nhiều năm.
Quyết định kết hôn với , lẽ chỉ là một phút bốc đồng.
Chu Biệt Hạc gọi điện xong ngoài ban công, đẩy cửa trở phòng, thì Diệp Thanh Lan tắm xong bước từ phòng tắm.
Cô mặc chiếc váy ngủ trắng, cổ vuông, ở mép giường, nghiêng đầu dùng khăn tắm lau tóc.
Bộ ga trải giường màu xám đậm tương phản mạnh với màu trắng cô.
Vẻ thanh khiết, khí chất trong trẻo, ánh sáng dịu nhẹ nhưng chói, tôn lên khí chất thanh tao của cô.
Anh bước tới.
Diệp Thanh Lan ngẩng đầu, thấy đến, hỏi: “Có thể giúp em rót một cốc nước ? Em khát.”
Chu Biệt Hạc xuống lầu rót nước, lát , mang lên một ly thủy tinh.
Diệp Thanh Lan lau tóc khô đến một nửa, cầm ly uống nước, cổ trắng nõn thon thả ngẩng lên.
Uống xong, cô đưa ly cho .
Anh đặt ly lên tủ đầu giường, tay chống cạnh giường, cúi gần cô.
Bóng áp sát, Diệp Thanh Lan tưởng sắp hôn, mí mắt khẽ rung, nhịp tim tăng tốc.
Chu Biệt Hạc chỉ nhẹ nhàng l.i.ế.m giọt nước khóe môi cô.
“Tuần tới em rảnh ? Chúng gặp nhà thiết kế váy cưới.”
“Hửm?” Diệp Thanh Lan nhướng mi, ngẩn .
Chu Biệt Hạc áp trán cô, một tiếng: “Anh hứa trở về sẽ chụp ảnh cưới với em, quên ?”
Diệp Thanh Lan nhớ , khi Bắc Kinh. Hơi thở chạm , cô nháy mí mắt: “Khi nào chụp? Em sắp xếp nghỉ phép.”
“Không vội, em cứ sắp xếp, để họ thiết kế .”
Hai tựa trán trò chuyện, hành động khác, trong sáng và mật đến mức khó tin. Chu Biệt Hạc hôm qua mới trở về từ Bắc Kinh, đúng lúc cô đang trong kỳ kinh nguyệt, hai chẳng gì .
trải nghiệm, Diệp Thanh Lan mới nhận , cô thể mê mẩn cảm giác tiếp xúc cơ thể với một như .
“Chu Biệt Hạc.” Cô nín thở, “Anh tắm ?”
Anh hương thơm từ cô thu hút, thở nặng nề, mũi cao cúi xuống: “Chờ một lát.”
Cô chậm rãi, nghẹt thở, môi chiếm lấy.
Cô hôn lên môi một cách chậm rãi và say sưa.
Cả gian trở nên im lặng, vì chẳng thể gì khác. Đôi môi áp sát , chỉ đơn thuần mơn trớn trong một thời gian dài, từ từ khám phá bên trong, quen thuộc hít lấy thở của đối phương.
Sự đan xen giữa môi và răng tạo một âm thanh tinh tế.
Thân thể Diệp Thanh Lan dần mềm nhũn vì nụ hôn. Cô dùng hai tay giữ chặt áo , đàn ông ôm eo cô, nhấc bổng cô lên.
Anh ôm cô lòng, hôn cô trong khi bước và đẩy cửa ban công .
Gió đêm khiến đầu óc Diệp Thanh Lan tỉnh táo hơn một chút. Cô lùi một chút, ban đầu hiểu tại bế cô ngoài, cho đến khi ánh mắt cô dừng ở cảnh đêm của khu vườn.
Đó là cảnh quan chỉ thể thưởng thức trọn vẹn từ cao xuống.
Ánh sáng và bóng tối vẽ nên những đường nét của khu vườn, khiến gian như sống dậy. Ánh đèn chiếu xuống mặt nước lấp lánh như một dải ngân hà, tĩnh lặng huyền ảo.
Chu Biệt Hạc ôm cô và cùng xuống chiếc ghế mây sân thượng.
Sau khi mật quấn quít, những khoảnh khắc như thế , tim Dương Lam vẫn đập rộn ràng.
Cô ôm lấy cổ , hai một lúc, thở va chạm, bắt đầu trao những nụ hôn.
Diệp Thanh Lan thể cảm nhận ấm từ cơ thể áp , nhưng Chu Biệt Hạc vẫn kiềm chế chạm bất kỳ bộ phận nào cơ thể cô, chỉ tiếp tục nụ hôn dịu dàng đến mức khiến trái tim cô run rẩy.
“Chu Biệt Hạc…”
“Ừm?”
Đôi môi mềm mại, ẩm ướt của cô áp môi , thở nhẹ nhàng khi cô thì thầm, “Anh thích em ?”
Một câu hỏi trong sáng như . Chu Biệt Hạc thường nhịn mềm lòng vì cô.
Anh chứng kiến quá nhiều lòng phức tạp của con , và càng hiểu cô, càng dễ dàng yêu sự trong sáng bên trong cô.
Anh khẽ khúc khích, giọng nhẹ nhàng và khàn, kéo tay cô xuống chạm : “Em thấy ?”
Diệp Thanh Lan cảm thấy nóng bừng, vội vàng rút đầu ngón tay véo .
Cô hít một thật sâu, dám quá vững: “Anh chắc là cần em giúp chứ?”
Chu Biệt Hạc xoa xoa thái dương, cúi đầu hỏi: “Em định giúp thế nào?”
Diệp Thanh Lan mơ hồ hối hận vì những lời , đến tán tỉnh, cô là đối thủ của phong thái bình tĩnh và điềm đạm của .
Cô hít một thật sâu, cố gắng thoát khỏi : “Vậy thì …”
Cô còn kịp hết câu, ai đó túm lấy gáy, hôn lên. Chu Biệt Hạc nắm tay cô, giúp cô cởi cúc áo kim loại, dạy cô cách cầm.
Hơi nóng từ làn da thấm , trán Diệp Thanh Lan xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.
"Em thử ?" Chu Biệt Hòa nhẹ nhàng c.ắ.n vành tai cô, thở nóng bỏng, ngay cả lúc vẫn thể trêu chọc cô. “Sao em nhúc nhích?”
Diệp Thanh Lan nhắm mắt , ghé mặt cổ . Cô điều chỉnh lực thế nào, chỉ vài chạm nhẹ, Chu Biệt Hạc nắm tay cô, thanh quản lăn theo nhịp thở, hít một .
Âm thanh thật dễ , mang theo sự quyến rũ mài dũa của một đàn ông trưởng thành.
Diệp Thanh Lan nhịn , thốt : “Anh em rung động .”
Vừa xong, liền c.ắ.n vai cô qua lớp lụa mỏng.
Diệp Thanh Lan lùi , đôi mắt trong veo, ẩm ướt phản chiếu thở yếu ớt và nặng nề của Chu Biệt Hòa, cùng với những chuyển động của những ngón tay thon dài mềm mại.
Điều cũng khiến Diệp Thanh Lan đau khổ. Cô nhắm mắt , dựa vai , cảm nhận khoảnh khắc d.ụ.c vọng dâng trào.
Cơ thể ngày càng nóng hơn, cô kích thích.
Không qua bao lâu, Chu Biệt Hạc c.ắ.n dái tai cô, dỗ dành: “Thanh Lan, gọi là 'chồng' ?”