Gió Xuân Quấn Quýt - Chương 48: Chúng ta sinh con nhé?

Cập nhật lúc: 2025-11-24 06:08:04
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Áo cưới tổng cộng năm bộ, hai bộ chụp trong studio, ba bộ chụp ngoài trời.

Áo cưới chính lộng lẫy và trang trọng nhất, thiết kế độc nhất vô nhị, ren cổ điển đính đầy kim cương, thiết kế hở ngực, kèm đôi găng tay ren tinh tế.

Gương trong phòng đồ của phòng ngủ chính thua gì gương thử áo cưới ở cửa hàng, phản chiếu rõ nét từng nếp gấp tinh xảo và ánh sáng lấp lánh của kim cương áo.

Sau khi chỉnh sửa, áo cưới vặn hảo với cơ thể Diệp Thanh Lan, đường cong đầy đặn uyển chuyển, cổ thiên nga trắng dài, mê hoặc.

Mỗi cô gái đều một giấc mơ về áo cưới, chỉ là áo cưới, mà là trang phục đo ni đóng giày cho riêng .

Chu Biệt Hạc vuốt tóc dài của cô, ôm cô từ phía .

Dáng cao lớn, vẫn mặc vest, phối màu đen trắng, như trời sinh một cặp.

Hơi thở phả lên cổ cô, Diệp Thanh Lan ngứa, hình ảnh trong gương, quên nỗi vui , nghiêng đầu hỏi: “Chúng chụp ảnh cưới ở ?”

Vì chênh lệch chiều cao, Chu Biệt Hạc cúi đầu chuyện, tiếng gần sát tai càng thêm tình tứ: “Châu Âu trong nước, em , chúng thể tới nhiều nơi.”

Diệp Thanh Lan suy nghĩ nghiêm túc: “Hồng Kông, Milan, Zurich, đều .”

Chu Biệt Hạc hôn lên má cô, nhẹ: “Được, sẽ sắp xếp.”

Cả căn phòng ngập tràn khí lãng mạn, xua tan bầu khí khó chịu lúc ở tiền sảnh. Áo cưới hở ngực, bờ vai và xương quai xanh của Diệp Thanh Lan lộ , hồng, cô mặt đáp nụ hôn của .

Giữa cô và Chu Biệt Hạc sức hút sinh lý mạnh mẽ, hôn ngàn , gặp vẫn say đắm.

Hôn xong, nhịp thở của Diệp Thanh Lan gấp gáp, cô ngửa đầu, lùi hít thở, nhưng Chu Biệt Hạc ôm eo cô, tiếp tục hôn.

Vùng eo đính đầy kim cương, chạm cứng, cô cũng còn cảm nhận nhiệt độ lòng bàn tay , nên nhón chân, khoá cổ bằng tay.

Chu Biệt Hạc cúi xuống đáp , ngón tay dài rẽ tóc cô, tìm dây kéo kim loại.

Áo cưới rơi xuống, lưng cô lạnh buốt, Diệp Thanh Lan trong trạng thái xao xuyến cởi áo cưới , như bóc một quả vải thiều, chỉ còn lớp áo lót màu ngà, ôm sát cơ thể, như mặc gì.

ép chặt tấm gương láng mịn, lưng là mặt kính lạnh buốt, mặt là cơ thể đàn ông nóng rực và rắn chắc.

Dán cũng thấy khó chịu, Diệp Thanh Lan ngửa đầu, chóp mũi chạm mũi Chu Biệt Hạc, khẽ cọ sát, hôn một lúc cởi bỏ cà vạt cùng áo vest của .

“Chu Biệt Hạc…” Không gian phòng đồ mát lạnh, nhưng cô vẫn rịn mồ hôi, kìm mà cọ sát .

Chu Biệt Hạc vùi môi cổ cô, tình ý càng lúc càng mãnh liệt, giọng khàn trầm ẩn chứa khao khát: “Lan Lan, chúng sinh một đứa con , ?”

Đây là đầu tiên gọi cô như thế. Cái tên vốn chỉ từ miệng , nay vang lên trong cảnh , khiến cô bất giác dâng lên một nỗi hổ khó tả.

Sinh một đứa con của riêng hai ư?

Diệp Thanh Lan cũng từng nghĩ đến, nhất là đáng yêu như Tiểu Phường.

Chu Biệt Hạc chắc chắn sẽ là một cha , còn cô… cũng sẽ là một .

Cô khẽ “ừ” một tiếng, chủ động hôn , thở giao hòa trong làn ẩm nóng.

Hơi thở của chợt trở nên nặng nề, ôm lấy cô bế lên.

--

Thứ hai, Chu Biệt Hạc đến công ty muộn hơn thường lệ.

Cuộc họp thường kỳ vẫn diễn như khi, công việc sắp xếp trật tự, đấy. Khi trở về văn phòng, khách chờ, tay cầm tách cà phê.

“Cà phê của Quân Hòa càng ngày càng ngon.” Hàn Trạch nâng cốc cà phê, hướng về phía Chu Biệt Hạc hiệu, “Lần uống là hồi đại học, nước ngoài thì từng .”

Cà phê là do Đỗ Tiểu đích pha. Cô theo thói quen của Chu Biệt Hạc, đem tới một ly, lúc rời còn khẽ khàng đóng cửa.

Người ngoài , Hàn Trạch mới ngả thoải mái, đến chuyện chính: “Bộ váy cưới thế nào? Vừa vặn chứ? Có cần chỉnh sửa thêm ?”

Chu Biệt Hạc lật một trang tài liệu, ký tên: “Rất . cho chuyển nốt phần tiền còn .”

“Vậy thì , công việc của xem như thành, thể yên tâm nghỉ phép .”

Nghe , Chu Biệt Hạc khẽ ngẩng mắt: “Nghỉ bao lâu?”

“Chắc hai, ba tháng.” Hàn Trạch đặt cốc cà phê xuống, đồng hồ, “Hôm nay Lâm Thư đồng ý cho gặp Tiểu Phường, chạy sang Đại học Lăng, cho mượn xe của .”

Trong thời gian Diệp Thanh Lan công tác ở Quảng Châu, việc chuyển trụ sở của Đế Thính tất. Văn phòng mới đặt tại tòa nhà Hằng Á, rộng rãi sáng sủa, diện tích gấp đôi so với .

Đêm qua quá mức phóng túng, sáng nay suýt nữa cô ngủ quên. Vừa đến công ty mở cuộc họp xong, mấy liền vội vàng mang theo standee, tờ rơi quảng cáo… thẳng tiến đến Đại học Lăng.

Hôm nay ở Đại học Lăng một buổi hội chợ việc do nhà trường tổ chức, Diệp Thanh Lan liên hệ với vị Viện trưởng cũ của khoa và đăng ký cho Đế Thính tham gia.

Hội chợ bắt đầu lúc chín rưỡi, đến chín giờ thì họ mặt ở quảng trường tòa giảng đường. Các doanh nghiệp đến tuyển dụng đông nghịt, tấp nập.

Sinh viên càng đông hơn nữa. Thị trường việc bây giờ còn dễ dàng, cho dù Đại học Lăng là trường danh tiếng, nhưng cơ hội việc vẫn hiếm hoi, đông chỗ ít.

Mấy bày standee , bao lâu, bàn chất đầy sơ yếu lý lịch.

Diệp Thanh Lan lật xem qua, hồ sơ nào cũng nổi bật, e rằng về công ty sàng lọc cũng tốn ít thời gian.

Đi cùng còn mấy nhân viên phòng hành chính mới thành lập của Đế Thính, họ đang chăm chú ghi chú từng bản lý lịch. Sau khi tham khảo ý kiến của họ, Diệp Thanh Lan dậy mua đồ uống cho .

Đã lâu khi nghiệp cô mới . Bước con đường trong khuôn viên, Diệp Thanh Lan khỏi thấy ngẩn ngơ.

Trường học trăm năm tuổi, cảnh vật vẫn ít đổi. Tháng mười, hương quế nồng nàn khắp lối. Sinh viên từng nhóm ba, nhóm năm, hoặc rôm rả , hoặc vội vã bước nhanh đến lớp.

Siêu thị gần nhất tầng thư viện. Diệp Thanh Lan mua hơn chục chai nước, thanh toán xong, xách túi bước .

Vừa vài bước, bỗng một dáng hình ngọt ngào nhào thẳng lòng cô: “Dì ơi∼”

“Tiểu Phường?” Diệp Thanh Lan thoáng sững , đó mừng rỡ, “Sao con ở đây?"

Tiểu Phường mặc bộ đồng phục xanh trắng phong cách Anh quốc, váy xếp ly đáng yêu tung tăng, đầu còn đội chiếc mũ chống nắng mini màu hồng dành riêng cho trẻ nhỏ. Cô bé ngây thơ giải thích: “Thầy cô dẫn bọn con đến tham quan thư viện với khuôn viên trường. Còn dì thì ?”

Diệp Thanh Lan hiểu , chắc là hoạt động ngoại khóa của lớp. Cô xổm xuống, hỏi: “Thế còn bạn bè và thầy cô của con ?”

Tiểu Phường bĩu môi: “Họ ăn trưa . Mẹ con đến, đưa con ăn cùng với ba.”

Ba?

Diệp Thanh Lan khẽ hỏi: “Con gặp ba ?”

“Vâng.” Tiểu Phường ỉu xìu, “Ba bảo là ba của con. Dì ơi, ba của các bạn đều sống cùng , còn ba ở cùng với con và ?”

Diệp Thanh Lan giải thích thế nào với cô bé.

Cô bé còn quá nhỏ, chắc hiểu “ly hôn” là gì. Hơn nữa, chuyện ảnh hưởng đến sự trưởng thành của một đứa trẻ, nên rõ chỉ thể là Lâm Thư.

Cô khẽ xoa đầu Tiểu Phường, chuyển chủ đề: “Thế còn ba con, họ ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gio-xuan-quan-quyt/chuong-48-chung-ta-sinh-con-nhe.html.]

Tiểu Phường nhanh chóng dời sự chú ý, chỉ tay về phía hồ: “Ba chuyện , bảo con ngoan ngoãn đợi ở đây. Dì ơi, chán quá, dì dẫn con tìm ?”

Nơi cô bé sắp nắng chiếu tới. Nghĩ một chút, Diệp Thanh Lan gật đầu, dắt Tiểu Phường đến siêu thị mua cho bé ít bánh quy và sữa, nắm tay bé cùng về phía hồ tìm Lâm Thư.

Vòng quanh bờ hồ một hàng cây xanh rậm rạp, con đường nhỏ quanh co dẫn sâu trong. Đến gần, thể thấy tiếng trò chuyện văng vẳng.

Diệp Thanh Lan đưa Tiểu Phường vạch cành lá tiếp.

“Cầm tiền của .” Giọng Lâm Thư đột nhiên vang lên, sắc lạnh. “Mẹ con cần chút tiền .”

Một giọng nam bật tức giận: “Cô cần, nhưng đây là tiền cho Tiểu Phường. là ba nó, đưa tiền nuôi con chẳng lẽ đương nhiên ?”

“Không cần.”

nhiều , Lâm Thư!”

Không khí trùng xuống một nhịp.

Lâm Thư gằn giọng: “Đừng giả bộ nữa. Khi thể bỏ mặc Tiểu Phường, thì bây giờ cần gì tỏ cao thượng.”

Hàn Trạch đáp : “Là cô đòi ly hôn, bao giờ mở miệng đến chuyện đó.”

“Tại ly hôn?” Giọng Lâm Thư bỗng trở nên kích động. “Hàn Trạch, tự hỏi , khi cưới còn đối xử với như hồi đại học ? Đàn ông các đều giống , lời tình cảm chỉ là hư ảo! Chu Biệt Hạc năm xưa yêu cô gái đến thế, giờ chẳng cũng lấy khác vợ ?”

Hàn Trạch lạnh lùng: “Nếu chuyện của chúng thì , đừng kéo khác .”

Lâm Thư hít sâu, trấn tĩnh : “Anh gặp Tiểu Phường, cho gặp . sẽ tái hôn, cả đời chỉ một đứa con là nó, yên tâm. Còn tấm séc, cứ chuyển thẳng tài khoản của con bé, cần đưa qua .”

Cuộc trò chuyện kết thúc trong sự bất hòa. Hàn Trạch tức giận hất tay áo bỏ , chọn con đường khác rời .

Khi Lâm Thư bước , liền bắt gặp cảnh Diệp Thanh Lan đang cúi xuống, dùng khăn giấy lau vết bánh vụn dính ở khóe môi Tiểu Phường.

Cơn giận trong lòng vẫn tan hết, nhưng thấy cảnh , cô khỏi ngẩn .

“Mẹ!” Tiểu Phường gọi to.

Diệp Thanh Lan dậy, gật đầu chào Lâm Thư: “ gặp Tiểu Phường ở cửa siêu thị, bé bảo tìm cô nên đưa đến đây. mua cho bé ít bánh quy với sữa tươi, chắc là ăn chứ?”

“Được.” Lâm Thư đáp, dặn con gái: “Tiểu Phường, mau cảm ơn dì .”

“Con cảm ơn dì ∼” Bé líu lo.

Diệp Thanh Lan mỉm , khẽ xoa má bé, đó sang Lâm Thư: “Cô tiện chuyện một chút ?”

Họ để Tiểu Phường ghế dài ăn bánh, còn cả hai cùng vài bước phía hồ, vẫn giữ cách đủ để trông thấy bé.

“Cô…”

“Tiểu Phường…"

Hai đồng thời cất tiếng, cùng im lặng một thoáng. Diệp Thanh Lan khẽ , tiếp lời: “Vừa nãy Tiểu Phường hỏi ba sống cùng . nghĩ, những chuyện nên để cô với con bé.”

Lâm Thư thoáng bất ngờ vì cô nhắc đến Tiểu Phường, gật nhẹ: “Con bé từng hỏi nhiều … mà giải thích thế nào.”

“Thật thể thẳng. Trẻ con hiểu nhiều hơn lớn tưởng.”

Lâm Thư khổ: “ bao giờ là một đủ .”

“Đừng tự trách.” Diệp Thanh Lan nhẹ giọng, “Có lẽ cô nên thử xuống chuyện với con. tin, nhiều điều bé sẽ hiểu .”

Lâm Thư sững .

Lời cần xong, Diệp Thanh Lan gật đầu chào . Mới bước mấy bước tiếng gọi khẽ lưng: “Đợi …”

đầu, bắt gặp ánh mắt phức tạp của Lâm Thư. “Vừa … cô thấy đúng ?”

Diệp Thanh Lan im. Sự im lặng của cô chính là thừa nhận. Khi Lâm Thư quá xúc động, giọng kìm mà cao lên.

Lâm Thư khẽ thở , chậm rãi : “Thật , cô cần để tâm. Chuyện đó là tám, chín năm . Cô từng học ở Đại học Lăng, còn nhớ năm đó trường một lễ hội thả diều lớn cho sinh viên nghiệp ? Sau đó thì bao giờ tổ chức nữa.”

Diệp Thanh Lan khẽ ngẩng mắt.

Ánh Lâm Thư cũng dịu xuống: “Kỳ thực, đó là do Chu Biệt Hạc nhờ . Năm Hàn Trạch với , chỉ vì cô gái thích vui vẻ.”

Bên hồ, lá ngô đồng vàng úa lặng lẽ rơi xuống.

Diệp Thanh Lan chính khẽ hỏi: “Tại với những điều ?”

Lâm Thư trầm mặc: “Với tư cách bạn bè và cấp của Chu Biệt Hạc, vốn nên . với tư cách một … cô quan tâm Tiểu Phường như , lấy gì báo đáp.”

Vì thế, cô chọn cách đem sự thật .

Diệp Thanh Lan gật nhẹ, , bước con đường trải đầy lá rơi, rời khỏi bờ hồ Vọng Giang.

--

Buổi hội chợ việc sáng nay kết thúc. Chiều, cả nhóm còn đến một trường khác. Nhân viên hành chính đang dọn dẹp, Diệp Thanh Lan đưa nước cho , uống bàn tán xem nên ăn trưa ở .

“Chị Lan, chị Lan?” Có vẫy tay mặt cô, “Bọn em định qua nhà ăn mở ở Đại học Lăng, chị cùng chứ?”

“Chị , cứ .”

Thấy sắc mặt cô mấy , ai nấy tưởng cô mệt, hỏi han vài câu lượt rời .

Sau khi kết thúc, quảng trường hội chợ ngổn ngang như một bãi chiến trường. Công nhân vệ sinh đang thu dọn rác, bàn ghế thì để sinh viên tình nguyện phụ trách.

Diệp Thanh Lan bước chậm qua dòng thưa thớt, từ từ rời quảng trường. Cô men theo hàng ngô đồng, mãi đến cuối con đường.

Ngẩng đầu, cô thấy vầng dương vàng rực treo lơ lửng phía chân trời. Trên sân vận động rộng lớn, bóng cây xanh loang lổ, cạnh đường chạy nhựa đỏ là khán đài nguy nga hùng vĩ.

Mọi thứ vẫn nguyên vẹn như xưa.

Thời gian ở trong khuôn viên đại học dường như ngừng trôi. Bên ngoài, năm tháng cuồn cuộn trôi , nhưng chỉ cần trở nơi , liền cảm giác như về những năm tháng thanh xuân rực rỡ.

Trong khoảnh khắc chớp mắt, dường như cánh diều phần phật năm nào sân vận động vẫn còn bay ngay mắt.

Một giọt lệ rơi khỏi khóe mắt Diệp Thanh Lan.

Cô vô thức đưa tay lên, chạm gương mặt ướt đẫm nước mắt.

Cô… đang ư?

Tại ?

Năm đó, khi chia tay, cô còn từng rơi một giọt lệ. Vậy mà hôm nay, chỉ vì Chu Biệt Hạc từng yêu một khác, nước mắt kìm nổi tuôn rơi.

Thì . Hóa từ đầu đến cuối đều là .

Những cánh diều đầy trời năm , trong quãng thời gian mất , nỗi đau sâu thẳm nhất của cô… Hóa chỉ là minh chứng cho tình yêu dành cho một khác.

Loading...