Gió Xuân Quấn Quýt - Chương 49: Chỉ có kẻ bất lực, mới không ngừng ngoảnh lại quá khứ…

Cập nhật lúc: 2025-11-24 06:08:21
Lượt xem: 26

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi tuyển dụng kết thúc, Diệp Thanh Lan rời khỏi trường đại học.

Cả ngày mệt mỏi, thể xác lẫn tinh thần đều rã rời, cô về Lục Khê, chỉ lái xe lang thang vô định.

Thu sang, trời nhanh chóng sẫm tối. Cơn gió cuối ngày vương chút hiu quạnh, nhưng bên đường, những cây so đo cam vẫn hoa kết quả, sắc vàng hồng xen kẽ, nổi bật giữa tán lá xanh biếc, như điểm xuyết một mảng tươi sáng trong mùa thu u buồn.

Phía , đèn đỏ nhấp nháy, xe cộ ùn thành hàng dài.

Diệp Thanh Lan hạ cửa kính, chống tay lên thành cửa sổ, để gió mơn man qua tóc.

Con đường cô thường , dải hoa ven đường chăm sóc kỹ, những khóm hồng phấn nở suốt từ tháng tư đến tận tháng mười, dịu dàng mà rạng rỡ.

Nửa năm , đầu tiên cô gặp Chu Biệt Hạc, cũng chính tại con đường .

Khi , cô ngắm hoa, tầm chiếc xe của che khuất. Cái thoáng qua vội vã, nào ngờ trong xe .

Duyên phận kéo dài đến tận hôm nay, rối ren chẳng thể dứt.

Cô nhắm mắt, kéo kính xe lên.

Theo dòng xe, cô rẽ con phố yên tĩnh hơn, dừng xe một quán bar, một bước .

Quán bar phong cách khá vắng lặng, Diệp Thanh Lan chọn chỗ quầy, chống cằm lật xem thực đơn.

Điện thoại rung lên. Cô liếc tên gọi, tắt máy.

Phục vụ tiên mang đến một ly nước đá. Lật xem menu mãi cũng thấy chán, cuối cùng cô gọi hẳn một chai whisky.

Cởi áo khoác, cúi đầu uống ngụm nước, cô để ý cầu thang gỗ dẫn xuống từ tầng hai, hai xuống.

Bầu khí trong quán yên ắng.

Mạnh Khắc đang chuyện, bỗng nhận Đoạn Thường dừng chân, ngạc nhiên theo ánh mắt , liền thấy phụ nữ bên quầy bar.

Trong ánh sáng dịu lặng, cô mặc áo sơ mi tay bồng cùng quần dài màu kem, áo vest đặt bên cạnh. Cổ tay mảnh khảnh chống gò má, dáng phảng phất chút uể oải.

Trang phục giản đơn đến mức thể giản đơn hơn, nhưng toát vẻ kiêu sa thanh lạnh khó lẫn.

Mạnh Khắc lăn lộn trong giới giải trí mấy chục năm, thật lòng mà , hiếm ai thể sánh với Diệp Thanh Lan.

Nét của cô nhẹ nhàng, thản nhiên, dáng dấp thanh tú, như một viên ngọc quý trời sinh, từng cử chỉ đều toát lên sự điềm tĩnh thanh nhã mà chỉ những hào môn mới nuôi dưỡng .

Mạnh Khắc định mở miệng thì Đoạn Thường thẳng về phía .

Gần đây, cô mơ hồ nhận thấy sự chấp niệm bất thường của dành cho Diệp Thanh Lan, cảm thấy nên để họ đơn độc, liền vội bước theo.

“Thanh Lan…”

Giọng nam dịu dàng vang lên, Diệp Thanh Lan đầu.

Nhìn thấy Đoạn Thường và Mạnh Khắc cùng bước tới, nghĩ đến việc phim của họ đang trong thời gian quảng bá, hai xuất hiện cùng cũng gì lạ.

Cô khẽ gật đầu với Mạnh Khắc, nhưng đáp lời chào của Đoạn Thường.

Đoạn Thường khựng nửa bước, trong mắt thoáng qua một tia u tối.

“Sao một ?” Mạnh Khắc vội tìm cách hòa giải, kéo ghế cao xuống bên cạnh, mỉm : “Uống gì ? Để mời.”

Diệp Thanh Lan đáp: “Đi ngang qua thôi, hẹn ai cả, nên một lát.”

Cảm nhận rõ tâm trạng cô , Mạnh Khắc hỏi thăm, bởi thời gian cộng tác đây, hiếm khi thấy cô buồn bã đến .

kịp mở lời, Diệp Thanh Lan hướng ánh mắt sang Đoạn Thường, giọng nhàn nhạt, vẫn giữ lễ phép cuối cùng: “Đạo diễn Đoạn, thể cho chúng chuyện riêng vài câu ?”

Cái “chúng ” mà cô , ý chỉ chính là cô và Mạnh Khắc.

Sự từ chối lộ liễu khiến lồng n.g.ự.c Đoạn Thường nghẹn . Anh vẫn cam tâm thừa nhận rằng, trong thế giới của Diệp Thanh Lan, từ lâu trở thành ngoài cuộc.

, vẫn gượng , dịu dàng quan tâm: “Được, bếp bảo mang cho em chút đồ nguội, đừng uống nhiều quá, hại sức khỏe.”

Giọng , mềm mại như đang dặn dò bạn gái.

Mạnh Khắc hiểu, liếc một cái.

lý giải nổi, rõ ràng Diệp Thanh Lan kết hôn, tại vẫn cố chấp giữ mãi chút si tình .

Diệp Thanh Lan thờ ơ với sự quan tâm . Sau khi Đoạn Thường , cô khẽ xoay ly whisky lạnh buốt trong tay, uống hai chén, nhưng đầu óc vẫn vô cùng tỉnh táo.

Tỉnh táo đến mức, chuyện cứ như điên cuồng xoáy mãi trong tâm trí.

ép đừng nghĩ, nhưng nổi.

Mạnh Khắc gọi một loại rượu quen thuộc. Thấy sắc mặt Diệp Thanh Lan càng lúc càng kém, cô lo lắng: “Sao thế, biểu cảm như ? Gần đây công việc thuận lợi ?”

Diệp Thanh Lan im lặng, cúi mắt xoay ly rượu, từng vệt sương giá tan dần giữa kẽ tay.

“Mạnh Khắc…”

“Hửm?”

Cô gạt một giọt sương, chậm rãi mở miệng: “Có thể cho hỏi một câu ?”

“Cô hỏi , gì sẽ hết.”

Diệp Thanh Lan nghiêng mắt cô, giọng nhẹ: “Trước đây Chu Biệt Hạc từng thích cô ?”

Mạnh Khắc ngẩn trong thoáng chốc, lập tức phủ nhận chút do dự: “Tất nhiên là , thể chứ.”

Câu trả lời dứt khoát đến mức cần suy nghĩ. Ngay đó, cô cũng hiểu nguyên do khiến Diệp Thanh Lan ủ rũ: “Hai cãi ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gio-xuan-quan-quyt/chuong-49-chi-co-ke-bat-luc-moi-khong-ngung-ngoanh-lai-qua-khu.html.]

Diệp Thanh Lan chỉ chằm chằm lớp rượu màu hổ phách, n.g.ự.c nặng trĩu, khó thở.

Mạnh Khắc tiếp lời: “Sao cô hỏi ? Thanh Lan, thật và Tổng Giám đốc Chu tiếp xúc nhiều, nhưng Kỳ Chuẩn và quen từ nhỏ. Ngần năm, từng Kỳ Chuẩn nhắc qua Chu Biệt Hạc thích ai cả.”

Thật thế … Diệp Thanh Lan mơ hồ nghĩ, thì Chu Biệt Hạc cũng từng những tình cảm hồi đáp.

Không thể đến với , nên ai . Không thể thành duyên lành, nên cưới ai cũng chẳng quan trọng nữa — cuối cùng, theo gia đình mà chọn cô.

Cúi đầu xuống, cơn đau nhói bất ngờ siết chặt lồng n.g.ự.c khiến môi cô trắng bệch.

Mạnh Khắc hoảng hốt vỗ lưng cô: “Cô chứ?”

“Không …”

Mạnh Khắc lờ mờ đoán gì đó, Diệp Thanh Lan, trong lòng kinh sợ thở dài cảm khái.

Vài tháng , chính cô từng say mèm vì mười năm si tình vô vọng. Khi , mà cô ghen tỵ ngưỡng mộ… giờ phút vẫn đang chật vật giằng co trong tình yêu.

Tình yêu vốn dĩ là một con sông. Ai thể qua mà nước vấy ướt áo?

--

Chu Biệt Hạc trong xe, lặng lẽ cuộc gọi thứ ba dập.

Xe dừng lầu trụ sở Đế Thính. Anh tưởng cô tăng ca, nên cách nửa tiếng gọi một . giờ phút , tầng sáu nơi trụ sở công ty cô chìm trong bóng tối.

Không tắt máy, mà là cô lượt từ chối từng cuộc gọi của .

Tin nhắn gửi ban ngày, cũng nhận lấy một chữ hồi âm.

Một lát , Chu Biệt Hạc bình tĩnh mở danh bạ, tìm một quen thuộc, ấn gọi: “Đội trưởng Lâm, muộn thế còn quấy rầy, còn ở trong cục chứ?”

“Còn.” Đầu dây bên , giọng đàn ông trung niên khách khí quen, “Sao hôm nay Chu Tổng gọi thế?”

Anh ôn hòa: “Vợ liên lạc . lo cô gặp nguy hiểm như . Phiền giúp tra vị trí điện thoại của cô .”

Anh gửi . Mười phút , Chu Biệt Hạc nhận địa chỉ một quán bar.

Khoảng cách gần. Nằm ở một khu khá hẻo lánh. Bác Bối lái xe đến đó mất bốn mươi phút.

Tới nơi, Chu Biệt Hạc xuống xe.

Anh đẩy cửa bước , tấm bảng hiệu khẽ rung, ánh mắt lướt qua liền thấy Diệp Thanh Lan và Đoạn Thường cạnh quầy bar.

Một chai Blue Label, hai uống quá nửa.

Lúc Mạnh Khắc điện thoại, Đoạn Thường trở . Diệp Thanh Lan chẳng còn tâm tư đối phó với , cầm điện thoại định nhà vệ sinh. dậy, bước chân bỗng khựng .

Cách vài bước, cô đối diện với đàn ông .

Ánh mắt chạm , trong ánh sáng mờ tối, cảm xúc trong mắt hai đều che giấu.

Hàng mi Diệp Thanh Lan khẽ run. Giây phút , cô nên đối diện với Chu Biệt Hạc thế nào, đành bước về phía nhà vệ sinh.

Còn kịp đến nơi, cổ tay nắm chặt, cả ép sát tường. “Vì máy?”

Chu Biệt Hạc cúi mắt, giọng trầm thấp, bình lặng.

Diệp Thanh Lan nghiêng mặt tránh : “Hết pin .”

Lời dứt, chiếc điện thoại trong tay cô lấy . Màn hình sáng lên, hiển hiện con 70% pin.

Không khí ngay lập tức rơi xuống đáy.

Móng tay cô khẽ bấm lòng bàn tay, giật điện thoại, đồng thời gỡ tay khỏi cổ tay .

Chu Biệt Hạc thẳng gương mặt cô. Vẻ thanh lãnh quen thuộc, đôi hàng mi cụp xuống. Trước đây, cô thường ngẩng đầu mỉm với khi chuyện. Còn giờ, chỉ vì sự xuất hiện của Đoạn Thường, cô thậm chí thèm ngước mắt lên .

Anh siết chặt lấy tay cô, dùng sức nâng cằm cô lên: “Thanh Lan.”

Bị buộc ngẩng mặt, khóe mắt cô thoáng ửng đỏ. Cô sợ nhất chính là sẽ mặt Chu Biệt Hạc, nên chỉ thể c.ắ.n chặt môi: “Anh em đau .”

Giọng vương chút nghẹn ngào. Chu Biệt Hạc khép mắt , tưởng rằng cô vì Đoạn Thường mà khổ sở, liền cúi xuống, ngón tay lướt khẽ nơi khóe mắt cô: “Về nhà thôi.”

Trong giọng còn giữ chút dịu dàng cuối cùng. càng như thế, trái tim Diệp Thanh Lan càng dấy lên nỗi bi ai.

Anh với cô, là vì cô là Diệp Thanh Lan… chỉ vì cô là vợ ?

Nếu kết hôn với năm đó là cô, liệu Chu Biệt Hạc dành cho một khác sự dịu dàng như thế?

Đó là trách nhiệm, đồng nghĩa với tình yêu.

Trước khi nước mắt kịp rơi, Diệp Thanh Lan đẩy , nhà vệ sinh.

Từ xa, Đoạn Thường dõi theo, trong lòng dậy lên chua xót. Người con gái , lẽ thuộc về . Người đàn ông , vốn dĩ nên là Chu Biệt Hạc.

Anh bước tới, đối diện ngang hàng với Chu Biệt Hạc.

Nhìn gã đàn ông mà cả đời thể sánh kịp, Đoạn Thường cất tiếng: “Tổng Giám đốc Chu , nhưng chắc nắm trái tim cô ?”

Anh chậm rãi, từng chữ như khắc lòng: “Anh , khi ở bên , Thanh Lan hạnh phúc đến nhường nào ?”

Chu Biệt Hạc bình tĩnh trở .

Anh nghiêng mắt, cúi Đoạn Thường. Nếu vì Diệp Thanh Lan, cả đời loại như cũng chẳng lọt tầm mắt .

Tất cả cảm xúc của , chỉ thuộc về cô.

“Chỉ kẻ bất lực mới mãi đeo bám quá khứ.” Chu Biệt Hạc cất giọng, lạnh lẽo cảnh cáo: “Nếu Thanh Lan trở thành chuyện để đem khoe khoang ngoài , sẽ khiến còn chỗ .”

Loading...