Gió Xuân Quấn Quýt - Chương 50: Chúng ta ly hôn đi

Cập nhật lúc: 2025-11-24 06:08:35
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong nhà vệ sinh, Diệp Thanh Lan suốt năm phút.

Một ngày mệt nhoài, lớp trang điểm mặt sớm trôi sạch. Cô cúi xuống vốc nước lạnh rửa mặt, dịu bớt cảm xúc hỗn loạn .

Những lời Lâm Thư cứ lặp lặp trong đầu. Vừa thấy Chu Biệt Hạc, lòng cô lập tức dâng lên vị chát đắng, suýt nữa bật câu hỏi.

Thế nhưng, đến cửa miệng nuốt ngược .

Cô nhận , bản dám tìm câu trả lời. Không dám hỏi từng yêu ai khác, thậm chí, đang yêu một khác .

Diệp Thanh Lan gương, thấy đôi mắt đỏ hoe vì men rượu, chẳng thể che giấu.

Cô nghiêng đầu, thở dài, xách túi rời khỏi nhà vệ sinh.

Ngoài cửa, Chu Biệt Hạc đang chờ.

Dưới ánh vàng trầm lặng của dãy đèn hành lang, khí thế đàn ông thể nào bỏ qua.

Ít một phần ôn hòa, nhiều thêm một phần sắc lạnh.

Diệp Thanh Lan lướt qua , thẳng tới quầy bar tính tiền.

Bartender liếc về phía cô, hạ giọng hóa đơn thanh toán.

Tính khí ôn hòa của Chu Biệt Hạc chỉ là bề ngoài. Người thể trấn áp cả một đám bô lão trong hội đồng quản trị, nếu cố tình thu liễm, áp lực từ tự nhiên khiến khác khó thở.

Bàn tay đang rút thẻ tín dụng của Diệp Thanh Lan khựng .

Mạnh Khắc gọi điện xong, tình cờ ngang qua Đoạn Thường - sắc mặt nặng nề, thấy cảnh , trong lòng đoán phần nào: “Thanh Lan, cô định về ?”

Diệp Thanh Lan khép ví, mỉm nhạt: “Ừ, cảm ơn cô cùng. Đến khi phim công chiếu nhớ một tiếng, nhất định sẽ đến ủng hộ.”

“Nhất định .” Mạnh Khắc thêm gì nữa, chủ động để trống cho hai vợ chồng.

Thế nhưng chuyện diễn theo ý cô.

Đêm khuya, gió thổi xào xạc, cuốn lá ngô đồng bên đường vang lên từng nhịp ma sát khô khốc. Trước cửa quán bar, một đen một trắng hai chiếc xe lượt rời . Chu Biệt Hạc xe của , mà trực tiếp lái chiếc Mercedes trắng của Diệp Thanh Lan.

ghế phụ, hạ nửa ô kính xe cho gió lùa .

Bầu khí trong xe tĩnh lặng, ngầm ẩn sự căng thẳng.

Khi gần về đến nhà, mưa lất phất rơi, từng vệt mờ phủ kín kính xe, buộc Diệp Thanh Lan kéo cửa kính lên.

Xe dừng ở tầng hầm biệt thự. Cô mở cửa xuống xe, tiếng cửa phía bên khép . Men rượu khiến bước chân cô chút loạng choạng, gót cao chạm đất nghiêng hẳn, cả mất thăng bằng, Chu Biệt Hạc vòng tay ôm lấy.

Ngực cô phập phồng kịch liệt.

Sự chống cự mỏng manh đó trong tay chẳng đáng kể. Một tay ôm lấy cô, tay còn ấn nút thang máy trong nhà, thẳng lên tầng hai. Cửa thang mở , đèn hành lang sáng lên, bế cô phòng ngủ chính.

Bên cạnh cửa sổ sát đất là chiếc ghế đơn bọc nhung lạc đà. Khi xuống, đệm ghế lún xuống nhẹ nhàng. Diệp Thanh Lan định dậy ép ngược trở trong vòng tay. Chân thon vắt lên đầu gối , những ngón tay dài lạnh lẽo của từ tốn gỡ khóa sợi dây kim cương đôi giày cao gót.

Từ khi rời quán bar đến giờ, cả hai với một lời.

Một luồng nghẹn tức đè nặng trong n.g.ự.c Diệp Thanh Lan, rõ là cô đang cố chấp với Chu Biệt Hạc, là đang giận chính . Nhìn hàng lông mày lạnh nhạt của , cô bỗng lao tới, c.ắ.n mạnh vai .

Giày cao gót tuột khỏi cổ chân mảnh khảnh, rơi “phịch” xuống thảm.

Qua lớp sơ mi, cú c.ắ.n sâu in dấu. Chu Biệt Hạc khẽ nhíu mày, siết eo cô đè xuống giường, nụ hôn xộc thẳng, chút báo , quét sạch men trong miệng cô.

Nụ hôn thô bạo đến đau rát, Diệp Thanh Lan hít mạnh, khóe mắt sinh lý chảy một giọt ướt át.

Thảm chân mềm đến mức điểm tựa, cô cố gồng chân chống lên, nhưng đầu gối nhanh chóng một tay giữ chặt. Chu Biệt Hạc chống xuống cô.

Tai ửng đỏ, gương mặt vốn lạnh lùng nhuốm lên vài phần quyến rũ. Khi buông , cô lập tức đầu né tránh, thở dồn dập.

uống cả đêm cùng khác.

Chu Biệt Hạc nắm lấy cằm cô, ánh sáng mờ, ánh mắt ghìm chặt: “Vì bắt máy?”

“…Không .”

Giọng khàn khàn: “Em ở cùng Đoạn Thường cả tối.”

Câu trả lời hợp lý đáng là “”. khi đối diện ánh mắt , Diệp Thanh Lan thấy bất công. Một cảm giác liều lĩnh dâng trào, cô nghẹn một thốt lên: “ .”

Ngón tay kẹp nơi cằm cô siết chặt.

Chu Biệt Hạc khép mắt, mở , ánh tối sầm. Kìm nén cuộn trào, ép từng chữ: “Thanh Lan, chúng là vợ chồng hợp pháp.”

Nếu thì ?

Diệp Thanh Lan hỏi: nếu em vợ , nếu gạt bỏ phận và trách nhiệm, còn yêu em ?

câu hỏi dập vùi trong nụ hôn sâu hun hút. Ngón tay mười ngón đan siết, quần áo từng mảnh rơi loạn thảm.

So với những quấn quýt , khác. Trước đây, dù mạnh mẽ đến , Chu Biệt Hạc vẫn chừa một chút dịu dàng để quan tâm đến cô. đêm nay, hề giữ .

Anh ghì trán trán cô, cho cô nhúc nhích. Mái tóc Diệp Thanh Lan ướt đẫm mồ hôi, dính chặt khuôn mặt. Cô c.ắ.n chặt môi, cứng cỏi chịu thốt một tiếng yếu mềm nào.

Từ trong xương tủy, cô bướng bỉnh như thế. Trần Tố từng , tính tình của cô giống , mà giống hệt bà ngoại.

Lăn lộn đến tận nửa đêm, cuối cùng Diệp Thanh Lan mệt mỏi .

Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi. Bình minh còn màn đêm dày đặc che khuất.

Chu Biệt Hạc khẽ vuốt lên bờ môi khô khốc, còn vương vết m.á.u do chính c.ắ.n rách. Sau đó, chống ô, bước ngoài.

Anh lái xe, chỉ một trong đêm mưa lạnh lẽo. Mặt nước gợn sóng lăn tăn, khắp nơi tĩnh lặng, khí lạnh thấm da thịt.

Anh nhớ cảnh tượng thấy ở quán bar.

Nhiều năm trôi qua, mà hình ảnh mắt chồng khít lên ký ức cũ.

Cô thật sự thể quên Đoạn Thường ? Không thể quên đến mức, chỉ cần xuất hiện, cô liền thể bỏ mặc tình nghĩa vợ chồng giữa họ.

Hiệu t.h.u.ố.c 24 giờ vẫn sáng đèn. Nhân viên buồn ngủ gà gật, Chu Biệt Hạc , mua povidone-iodine và một tuýp t.h.u.ố.c mỡ.

Trở về nhà, vẫn còn phảng phất lạnh của mưa đêm.

Anh cởi áo khoác, kéo chăn lên, ôm phụ nữ đang say ngủ lòng. Diệp Thanh Lan cau mày khẽ, nhưng khi ngửi thấy thở quen thuộc, tự động rúc sâu n.g.ự.c .

Cô lúc nào cũng , chẳng bao giờ phòng .

Chu Biệt Hạc lấy thuốc, cúi đầu, chậm rãi thoa lên môi cô.

Sau đó, tiếp tục bôi những vết hằn cơ thể cô.

Trên eo còn in đỏ.

Anh rõ, đó là hậu quả của sự mất kiểm soát .

Ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve hàng mi của cô. So với thiếu nữ ngây thơ trong quá khứ, những năm qua cô lột xác, trưởng thành và thanh nhã. Chỉ trong những phút giây riêng tư nhất, cô mới hiện vẻ e thẹn thuần khiết.

Anh sớm hết tất cả những điều đẽ nơi cô.

Làm thể buông tay thêm một nữa?

Khi Diệp Thanh Lan tỉnh dậy, mưa ngừng một lúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gio-xuan-quan-quyt/chuong-50-chung-ta-ly-hon-di.html.]

Dù mệt rã rời, cô vẫn tranh thủ thời gian hiếm hoi mưa để lái xe .

Dự án trong tay tất. Buổi sáng, cô tham dự một cuộc họp thường kỳ, lắng báo cáo công việc. Đầu cô vẫn nhức âm ỉ vì dư âm rượu tối qua.

Giang Thư Loan thấy sắc mặt khó coi của cô, đưa cho cô một chai nước.

“Cảm ơn.” Diệp Thanh Lan gượng gạo uống một ngụm.

Cơ thể thật sự chịu nổi. Cô ráng chống đỡ xong buổi sáng, ăn trưa qua loa lên tầng thượng của tòa nhà để hít thở khí.

Bên cạnh một quán cà phê, vài chiếc bàn ghế đặt mái che. Giờ nghỉ trưa, nhân viên tòa nhà lên đây uống cà phê, trò chuyện khá nhiều.

Trời âm u cơn mưa, khí nặng ẩm. Xa xa, phố xá nhộn nhịp cũng phủ một lớp mờ đục.

Khi Giang Thư Loan lên đến nơi, Diệp Thanh Lan đang thẫn thờ ngoài.

Anh bước tới. Cô ôm một tách cà phê, đầu , thấy là , bờ vai lập tức thả lỏng.

“Thấy , vẻ em thất vọng lắm?” Giang Thư Loan bật lửa, nhạt. “Đang đợi ai ?”

Diệp Thanh Lan khẽ lắc đầu: “Không đợi ai cả.”

Cô nhấp một ngụm cà phê, im lặng.

Giang Thư Loan gọi thêm một ly, về xuống, tiếp tục bắt chuyện: “Tình cảm gặp trục trặc ? Nói , giúp .”

“Anh giúp em?”

“Chẳng lẽ khinh thường ly hôn ?”

Diệp Thanh Lan cong môi, nhưng trong mắt chẳng hề ý : “Hồi đó hai ly hôn, hình như bao giờ kể.”

Giang Thư Loan liếc cô một cái, điềm nhiên lật vết thương cũ: “Đàn từng thầm mến về tìm, nên cô hối hận vì lấy .”

Diệp Thanh Lan sững , nghiêng đầu : “Anh đồng ý ư?”

“Người còn ở bên nữa, giữ thì cũng vô nghĩa.”

Cô lặng thinh.

Trằn trọc giằng xé suốt hai ngày, cuối cùng Diệp Thanh Lan cũng thừa nhận — cuộc hôn nhân vượt xa kỳ vọng ban đầu của cô.

Cô yêu Chu Biệt Hạc. Chính vì yêu, nên khi trong tim còn khác, nỗi đau mới như xé ruột, cách nào thở nổi.

Thì , từ lúc nào đó , cô mặc kệ bản chìm sâu mối tình .

Chiều muộn, Chu Biệt Hạc nhận hồ sơ lý lịch của Đoạn Thường từ tay Kỳ Chuẩn.

Anh là đạo diễn ký hợp đồng với Tập đoàn Kỷ Thị, cả cuộc đời gói gọn trong vài hàng chữ một tờ giấy.

Chu Biệt Hạc cụp mắt, bình thản lướt qua từng dòng, đó đưa máy hủy.

Tiếng giấy vụn tuôn .

Anh cầm chìa khóa xe lên.

Cơn mưa ngớt một buổi trưa ngắn ngủi, trút xuống, còn nặng hạt hơn cả đêm qua. Khi lái xe về Lục Khê, vị trí trong gara vốn thuộc về Diệp Thanh Lan chiếc Mercedes trắng quen thuộc của cô.

Tiếng bước chân trầm dẫm lên t.h.ả.m cầu thang. Từ cuối hành lang tầng hai, vang lên một khúc dương cầm.

Cây đàn Steinway phủ bụi từ lâu, mà đây là đầu tiên cô đánh.

Op.9 No.1.

Dạ khúc giáng b.

Tiếng đàn cô khẽ ngân, tĩnh lặng mà bi thương, như đang tưởng nhớ một mối tình qua.

Bước lên ba bậc thang cuối cùng, Chu Biệt Hạc chậm rãi tới.

Tấm t.h.ả.m dày nuốt trọn tiếng bước chân nặng nề. Cửa phòng đàn khép hờ, trong phòng bật đèn, ngoài cửa sổ cũng chẳng ánh trăng, chỉ còn chút sáng yếu ớt từ hành lang hắt gian cổ nhã.

Chu Biệt Hạc dừng , hình cao lớn che khuất phần lớn ánh sáng.

Âm nhạc ngừng bặt.

Diệp Thanh Lan nghiêng đầu, qua vệt sáng mỏng manh, ánh mắt giao với đàn ông nơi khung cửa.

Khoảnh khắc , giống hệt họ gặp gỡ đầu tiên.

Ngay từ cái đầu, Chu Biệt Hạc trở thành cơn mê khó lòng dứt bỏ trong đời cô.

Kết hôn với , là quyết định bồng bột nhất mà cô từng .

Cô cúi đầu, một giọt lệ rơi xuống, chậm rãi lăn dài.

Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan , cô còn cách nào tự thuyết phục chính .

đủ can đảm để đối mặt với sự thật rằng — lẽ từng yêu cô.

Chu Biệt Hạc bước tới, Diệp Thanh Lan vội mặt , để thấy nước mắt. eo ôm gọn, ngón tay khẽ lướt qua, chạm một giọt ướt lạnh.

.

Tim nhói lên, cách nào kìm nén.

Vì ai? Chẳng lẽ cô vẫn buông nổi ?

Anh cúi xuống, mang theo tất cả những cảm xúc dồn nén mà hôn lên môi cô. Sau lưng, tiếng Steinway vang vọng một âm trầm nặng nề.

Nụ hôn tan, Chu Biệt Hạc chậm rãi mở mắt, trán tựa cô, gò má áp lên làn da mềm mại còn vương nước mắt.

“Em hối hận vì lấy ?” Giọng khản đặc.

Diệp Thanh Lan chống tay lên vai , nhắm chặt mắt, giọng run rẩy: “Thế còn hối hận ?”

“Chưa bao giờ.” Anh siết chặt vòng tay nơi eo cô.

“Sau thì ? Liệu hối hận ?”

“Thanh Lan.” Chu Biệt Hạc cúi đầu, nén bộ đau xót, nắm lấy tay cô, khẽ hôn lên đầu ngón tay, “Quên , ?”

“…Chúng ly hôn .”

Âm thanh nhẹ như gió thoảng, nhưng chặt đứt câu còn dang dở của Chu Biệt Hạc.

Anh chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt khóa chặt lấy cô.

Bành Giai Huệ từng khẽ hát: “Là chúng gặp quá muộn, là vì yêu mà chẳng đủ can đảm.”

Diệp Thanh Lan thừa nhận, cô thật sự đủ dũng khí, cũng chẳng còn tham vọng xa vời về cái gọi là “mãi mãi”.

Đối diện ánh mắt Chu Biệt Hạc, cô khẽ lặp : “Chúng ly hôn .”

Tiếng dương cầm đang vang vọng bỗng dưng im bặt. Chiếc đàn Steinway chìm trong tĩnh lặng của bóng đêm. Chu Biệt Hạc mím môi, giọng khàn thấp vang lên: “Em gì?”

Cô rũ mắt, nhắc nữa.

“Diệp Thanh Lan.”

Một lúc , bàn tay kẹp chặt lấy cằm cô, đầu ngón tay lạnh lẽo: “Em ly hôn? Trừ khi c.h.ế.t.”

Loading...