Gió Xuân Quấn Quýt - Chương 51: Anh yêu cô

Cập nhật lúc: 2025-11-24 06:08:56
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một trận mưa dầm kéo dài mấy ngày liền, như thể mở màn cho mùa thu sang. Sau cơn mưa, nóng mùa hạ biến mất hẳn, khí bắt đầu se lạnh.

chăm con gái ốm, chị Trương nghỉ việc một thời gian mới .

Trước đó, chị nhận những món bổ dưỡng Diệp Thanh Lan gửi, nên trong lòng luôn cảm kích. Lần trở , chị mang theo ít gà vịt và rau củ quê nhà do già nuôi trồng, định nấu cho Diệp Thanh Lan ít canh bồi bổ.

đặt chân về Lục Khê, chị nhạy cảm nhận khí khác lạ.

Tuy vợ chồng họ thường xuyên công tác, nhưng hiếm khi cả hai cùng vắng nhà lâu như . Vậy mà suốt một tuần dì về, bóng dáng của hai đều chẳng thấy .

Giữa chừng chỉ Trình Phụng về lấy mấy bộ quần áo của Chu Biệt Hạc.

Thời tiết trở lạnh, chị Trương khó tránh lo lắng, hỏi thử: “Trợ lý Trình, Tổng Giám đốc Chu công tác ở ? Có cần chuẩn thêm vài chiếc áo khoác dày cho mang chống lạnh ?”

“Không cần.” Trình Phụng đáp, “Sếp công tác, vẫn ở Lăng Giang.”

Chị Trương ngạc nhiên: “Không công tác, Tổng Giám đốc Chu đang ở ?”

“Giang Hoàn Tân Phủ.”

Hai thoáng , đều thấy sự khác thường trong mắt đối phương.

Rõ ràng, vợ chồng họ đang chiến tranh lạnh.

Làm việc bên cạnh Chu Biệt Hạc nhiều năm, hiếm khi thấy để lộ cảm xúc. Chị Trương thì càng hiểu rõ, bình thường tình cảm vợ chồng họ . Thế mà chỉ một tháng chị vắng mặt, chuyện lớn đến mức .

Nghĩ thì nghĩ , nhưng chị vẫn dám nhiều lời. Sau khi Trình Phụng rời , dì tiếp tục công việc của , sắp xếp việc dịn dẹp trong biệt thự.

Vài ngày , chị nhận tin nhắn từ Diệp Thanh Lan: [Chị Trương, giúp thu dọn hết quần áo thu đông trong tủ, sẽ đến lấy .]

Chị giật : [Được , cô chủ. Cô cần cho mấy ngày đường? Bao giờ sẽ tới lấy?]

Diệp Thanh Lan: [Tất cả. Thời gian thì chắc, cứ chuẩn sẵn đó.]

--

Tháng mười một, bản tin tài chính đưa tin về sự đổi nhân sự cấp cao của Tập đoàn Quân Hòa.

Chu Hoài Sơn chính thức rời vị trí Chủ tịch Quân Hòa. Con trai ông, Chu Biệt Hạc, nhận đa phiếu bầu của Hội đồng quản trị, kế nhiệm tân Chủ tịch. Trong tháng đó, ban lãnh đạo cấp cao cũng mới một loạt, nhưng diễn êm thấm, mảy may sóng gió.

Nội bộ công ty nhận thông báo chính thức qua thư nội bộ.

Dù vài năm gần đây Chu Biệt Hạc trực tiếp quản lý Quân Hòa, nhưng việc công khai đổi lãnh đạo vẫn khiến dư luận bàn tán, ít lời đồn đoán, thậm chí cả sự hiếu kỳ về chuyện riêng tư của giới hào môn.

với trong tập đoàn, tác động chẳng lớn lắm.

Buổi tiệc chúc mừng tổ chức tại phòng tiệc tầng 56 khách sạn Vạn Ẩn. Hàn Trạch đưa Tiểu Phường đến dự. Bên trong rực rỡ hương phấn, ánh đèn xa hoa, khách khứa các giới đến chúc mừng đông đảo, rượu chè nâng cốc náo nhiệt tưng bừng.

Tiểu Phường đầu đến nơi như thế, bước háo hức. Lễ tân ở cửa còn vui vẻ cài cho cô bé một đóa hoa cài tóc dành riêng cho trẻ nhỏ.

Cô bé hoạt bát như chú thỏ con, Hàn Trạch chỉ đành nắm c.h.ặ.t t.a.y con. Sau cãi ầm ĩ ở Đại học Lăng với Lâm Thư, hiểu vì nghĩ thông suốt, chịu để thêm thời gian gần gũi với con gái.

Ngay lúc đó, Kỳ Chuẩn và Mạnh Khắc tới.

“Chú Kỳ!” Tiểu Phường ngoan ngoãn chào hỏi, sang Mạnh Khắc: “Cháu chào cô ạ!”

“Chào cháu.” Mạnh Khắc kìm , khom xuống trêu đùa cô bé.

Kỳ Chuẩn giơ tay xoa đầu cô bé, nâng ly champagne: “Mẹ con bé , đưa đến?”

“Cô công tác. đang nghỉ phép, dạo Tiểu Phường ở cùng .”

Kỳ Chuẩn gật đầu, xoa mạnh đầu cô bé, tươi: “Lại đây, để chú bế nào.”

“Không !” Tiểu Phường đúng tuổi nghịch ngợm, vốn chẳng thích lớn bế, liền kéo tay Mạnh Khắc trốn lưng dì.

Thấy chơi cùng Tiểu Phường, Hàn Trạch tiện tay lấy một ly sâm panh từ khay của bồi bàn, chậm rãi băng qua đám đông tìm nhân vật chính.

Yến tiệc còn chính thức bắt đầu, Chu Biệt Hạc đang nghỉ ngơi trong phòng riêng lầu. Khi Hàn Trạch đẩy cửa bước , trong phòng yên tĩnh, chỉ thấy nửa nửa ghế sofa, như đang chợp mắt.

Hàn Trạch nhướn mày: “Sao chỉ một , vợ ?”

Chu Biệt Hạc động mí mắt, hờ hững liếc một cái.

Hàn Trạch đúng là thì tội. Anh đặt ly sâm panh xuống, tiện tay lấy thêm một chai rượu từ thùng đá ở quầy bar đưa qua.

Chu Biệt Hạc nhận ly, nhấp một ngụm: “Tiểu Phường ?”

“Ở lầu chơi với Kỳ Chuẩn.”

Hàn Trạch lấy lạ: “Hôm nay là dịp thế mà vợ cũng xuất hiện? Lỡ khác hỏi tới thì ? Cẩn thận tin đồn vợ chồng bất hòa lan ngoài đấy.”

Chu Biệt Hạc chậm rãi uống rượu, sắc mặt vẫn điềm nhiên. Tháng mười một khách sạn ngừng hệ thống mát, cảm thấy ngột ngạt, bèn dậy đẩy cửa ban công.

Làn gió lạnh lập tức ùa ngực. Lầu cao chót vót, màn đêm buông xuống, ánh trăng lạnh lẽo phủ lên mặt tiền xa hoa của Vạn Ẩn.

Vợ chồng bất hòa?

Chu Biệt Hạc nhớ tới đêm mưa cách đây một tháng.

Diệp Thanh Lan với ly hôn. Cô lau khô nước mắt, đẩy , lái xe rời khỏi Lục Khê.

Từ đó, từng .

Hai kết hôn nửa năm, từ kẻ xa lạ trở thành vợ chồng mật. Thế nhưng chỉ cần một đêm mưa, tình cảm lập tức rơi xuống tận đáy.

Suốt một tháng nay, họ liên lạc, gặp mặt. Tựa như chỉ còn thiếu một tờ đơn ly hôn nữa thôi.

Hàn Trạcg nhướng mày, nâng ly rượu bước ban công: “Sao , cãi ?”

Rượu trong ly Chu Biệt Hạc cạn, giọng trầm khàn như ngấm men: “Cô ly hôn với .”

“Cái gì?” Hàn Trạch kinh ngạc.

Không lâu đây còn nhận khoản tiền cuối của lễ phục cưới, ảnh cưới chụp, hôn lễ tổ chức, giờ thành thế ?

“Đã thủ tục ly hôn ?”

Chu Biệt Hạc trả lời.

Hàn Trạch hỏi xong mới thấy thừa. Anh hiểu rõ Châu Biệt Hạc loại lòng đổi . Một khi quyết định thì hiếm khi d.a.o động. Đã kết hôn , dễ dàng chấp nhận ly hôn .

Huống chi hôn nhân của hai kéo theo quá nhiều thứ: phân chia tài sản, biến động giá cổ phiếu của Quân Hòa… Từng việc đều chẳng hề nhỏ.

Hàn Trạch uống một ngụm rượu để trấn tĩnh, liếc bạn bỗng buột miệng: “Năm đó nhắc tới cô gái bên sân vận động, chính là Diệp Thanh Lan đúng ?”

Chu Biệt Hạc ngắm ánh đèn neon xa xăm, uống cạn ngụm rượu cuối cùng.

Xem như thừa nhận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gio-xuan-quan-quyt/chuong-51-anh-yeu-co.html.]

Hàn Trạch bật : “ mà. Lần ở cửa hàng áo cưới nghi ngờ . Sau đó còn nhờ điều tra ngày bà nội nhà họ Diệp qua đời, quả nhiên trùng khớp.”

Việc đoán Chu Biệt Hạc d.a.o động nhiều: “Cậu nghỉ phép nhàn rỗi quá nhỉ?”

“Cậu mặc kệ nhàn .” Hàn Trạch , “Vợ về mối duyên phận đó ? Năm đó lễ hội thả diều chính là vì cô mà tổ chức.”

Chu Biệt Hạc buông hờ cánh tay lan can kính, đón gió đêm, giọng nhạt nhẽo: “Năm đó chỉ là đơn phương. Không liên quan đến cô . Nếu để cô , chẳng sẽ thành đạo đức trói buộc, khiến cô áy náy với ?”

Hàn Trạch khẽ nhíu mày: “Cậu thấy… khác biệt ?”

Chu Biệt Hạc trả lời.

Hàn Trạch xoay ly whisky, ngắm ánh trăng khúc xạ qua mặt cắt pha lê tinh xảo. Không nhịn mà khẽ tặc lưỡi, cảm thán rằng Chu Biệt Hạc cũng ngày rơi lưới tình. Nhấp thêm ngụm rượu, nghiền ngẫm từng lời đưa mắt bạn, ngữ điệu phần trêu chọc: “Nếu cho rằng cần để cô , rốt cuộc thích là cô gái năm xưa… Diệp Thanh Lan của hiện tại?”

Ánh mắt Chu Biệt Hạc khựng .

Cuộc trò chuyện của hai bỗng tiếng gõ cửa ngoài ban công cắt ngang.

Hàn Trạch mở, thấy Mạnh Khắc dắt Tiểu Phường lên. Cô áy náy : “Con bé đòi ăn kem, cho ăn , nên tới hỏi .”

Hàn Trạch khẽ cốc nhẹ mũi Tiểu Phường: “Không ăn .”

Anh phong độ tao nhã cảm ơn Mạnh Khắc, dắt con gái phòng tiệc nhỏ.

Tiểu Phường lon ton chạy về phía Chu Biệt Hạc: “Chú ơi!”

Chu Biệt Hạc đặt ly xuống, đối diện với cô bé thì vẻ mặt cũng dịu đôi chút.

Tiểu Phường đảo mắt quanh, tò mò hỏi: “Dì ạ, ở đây ạ?”

Hàn Trạch lúc nãy còn rõ, giờ thì hiểu, qua bế con gái lên: “Ngoan nào, đừng gợi chuyện chú con buồn. Nào, chúng gọi điện cho dì nhé.”

“Vâng ạ, ba.” Tiểu Phường ngây ngô gật đầu, ngoan ngoãn theo.

Trong đồng hồ điện thoại của bé lưu của Diệp Thanh Lan, bấm gọi, hơn mười giây mới bắt máy, giọng nữ dịu dàng, trong trẻo truyền : “Tiểu Phường?”

“Dì ơi∼”

Đã hơn một tháng, mà khi giọng cô, vẫn như mới hôm qua.

Chu Biệt Hạc chống thái dương, lặng lẽ đó.

Trong điện thoại, cô cố ý dịu giọng , trò chuyện với Tiểu Phường: “Mẹ con , hôm nay nhớ gọi cho dì ?”

Tiểu Phường đáp: “Mẹ ở đây, ba bảo con gọi cho dì đó.”

Diệp Thanh Lan bật , hiển nhiên cho rằng bé đang bịa: “Ba con bảo con gọi cho dì chứ.”

“Là thật mà.” Tiểu Phường vô tư , “Ba dẫn con gặp chú, dì ơi, ở đây, con nhớ dì lắm.”

Đầu dây bên bỗng im lặng.

Cô chậm rãi hỏi: “Chú con cũng ở đó ?”

“Vâng ạ. Dì chuyện với chú ?”

Hàn Trạch liếc sang Chu Biệt Hạc đang sofa, khẽ vỗ vai con gái hiệu.

Tiểu Phường ngoan ngoãn nâng đồng hồ chạy tới.

Còn đến gần, giọng Diệp Thanh Lan dịu dàng vang lên: “Tiểu Phường, dì đang bận, hôm khác chuyện tiếp nhé, ?”

“Dạ… ạ, dì.”

“Tut… tut… tut…” Cuộc gọi kết thúc.

Tiểu Phường ngơ ngác , ba. Hàn Trạch nhịn , cúi xuống bế con: “Thấy , bảo là dì của con.”

--

Tiệc mừng kết thúc lúc mười một giờ.

Đêm , mưa rơi lác đác. Từng chiếc xe lượt rời cổng khách sạn Vạn Ẩn trong màn mưa. Bác Bối lái xe về Giang Hoàn Tân Phủ như thường lệ, mà dừng ở Lục Khê.

Chu Biệt Hạc xuống xe.

Đêm khuya, chị Trương cũng ngủ. Biệt thự yên tĩnh lạnh lẽo. Anh men theo bóng tối, bước lên tầng hai.

Phòng ngủ bỏ trống một tháng, dù mỗi ngày đều dọn dẹp, nhưng còn ấm của ở.

Anh uống khá nhiều rượu, đầu nhức nhối.

Lười tháo cà vạt, cứ thế phòng tắm chính. Những lọ đồ chăm sóc da, sữa rửa mặt dùng dở vẫn còn, lẽ Diệp Thanh Lan mua cái mới.

Ngón tay lướt qua vòi bơm, lớp kem dưỡng bên trong khô cứng.

Mùi hương diên vĩ từng phảng phất khắp căn phòng, giờ đây nhạt đến hầu như còn.

Anh phòng đồ, kệ là những bộ đồ mùa đông của Diệp Thanh Lan mà chị Trương gấp gọn.

Cô thích những gam màu xanh lam, xanh lục, trong trẻo, tinh khôi. Chu Biệt Hạc dừng bàn trang điểm, cầm lên một chiếc dây buộc tóc màu xanh thiên thanh.

Lụa tơ tằm mềm mại, mượt mà như thở còn sót .

Trong tầm mắt, một tia sáng lóe lên.

Anh ngoảnh — là chiếc nhẫn kim cương xanh, lặng lẽ trong chiếc hộp nhung đen.

bỏ nó.

Ngay cả chiếc nhẫn mà cô từng thích đến thế, giờ cũng thể buông bỏ.

Căn phòng , nơi cũng vương dấu vết của cô.

Trong bóng tối, Chu Biệt Hạc nhớ đến câu hỏi của Hàn Trạch: “Rốt cuộc thích là cô gái năm xưa, là Diệp Thanh Lan của hiện tại?”

Ký ức xa xưa và hình ảnh mắt lồng .

Anh bước khán đài sân vận động, đường chạy là cô gái tự do rạng rỡ đang lướt ván trượt tiến về phía . Khoảnh khắc xa xưa đó, đầu , thấy chính là Diệp Thanh Lan hai mươi bảy tuổi - lạnh nhạt, dịu dàng.

bên khung cửa sổ hướng núi non, khoác chiếc khăn choàng màu be nhạt, đầu mỉm , tựa như một bức họa.

Men rượu tê dại thần kinh, Chu Biệt Hạc siết chặt sợi dây buộc tóc trong tay, bao giờ cảm thấy tỉnh táo đến .

Cuộc hôn nhân với cô, lẽ bắt nguồn từ chút tình cảm vương vấn thuở thiếu niên. theo ngày tháng, qua từng cái ôm nồng cháy, từng nụ hôn sâu đậm, trong ánh mắt cô

Tất cả biến thành tình yêu sâu thấy đáy.

Anh yêu cô.

Loading...