Gió Xuân Quấn Quýt - Chương 53: Anh không thể nhìn em một chút được sao?
Cập nhật lúc: 2025-11-24 06:10:34
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe câu , tim Thanh Lan bất giác thắt .
Thân thể vòng tay quen thuộc bao bọc, lòng bàn tay cô siết chặt lấy điện thoại, sống mũi cay nồng.
Cô thật sự thể khiến để tâm đến ?
Nhà hàng dành cho tiệc tiếp khách thương vụ tuy kín đáo, nhưng chung quy vẫn là nơi công cộng. Người đến , chỉ vài giây ôm , Thanh Lan thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, là giọng một cô gái trẻ: “Anh cả?”
Cơ thể cô thoáng cứng , vội vàng đẩy .
Khoảnh khắc hai tách khỏi , ánh đèn lồng giả nến treo tường khẽ rung sáng.
Thanh Lan thấy cất tiếng. Chính là cô gái lúc nãy cùng Chu Biệt Hạc trong phòng bao - áo len hồng đào, quần dài, đôi bốt, trẻ trung hoạt bát.
Cô gọi là gì?
Ánh mắt Thanh Lan khẽ lướt sang Chu Biệt Hạc, thoáng thấy trong đôi mắt là sự thuộc pha chút lệ thuộc.
Anh khẽ động mắt, nắm lấy tay cô, dịu giọng giới thiệu: “Thanh Lan, đây là Chi Dao, con gái của chú .”
Động tác mười ngón đan xen tự nhiên đến mức như vô . Đầu ngón tay cô thoáng run lên như điện giật, nhưng mặt nhà , cô gạt .
Đôi mắt Tương Chi Dao sáng rực, kìm nén nổi sự hào hứng, giọng giòn tan: “Chị dâu, chào chị! Lâu nay chỉ ba nhắc, hôm nay cuối cùng cũng gặp thật .”
Thanh Lan mỉm : “Xin chào, Chi Dao.”
Thì là em gái. Thanh Lan nghĩ, ban nãy cô bé phạm gì mà mặt chịu mắng.
Là trai, chắc Chu Biệt Hạc cũng ít dọn hậu quả cho đám em nhỏ trong nhà.
Nghĩ đến đó, khóe môi cô khẽ cong, liếc sang bằng ánh mắt kín đáo.
lúc , ánh mắt cũng đang dõi theo cô.
Thanh Lan vội thu tầm , ép xuống nụ , lễ độ : “Chi Dao, em với trai cứ chuyện, chị còn khách hàng tiếp, xin phép .”
“Dạ , chị dâu.” Tương Chi Dao sắc mặt trai, liền cuống quýt lấy điện thoại , “Chị dâu, lưu liên lạc nhé!”
Diệp Thanh Lan thêm cô WeChat.
Hai sóng vai, màn hình lướt qua, Chu Biệt Hạc liếc thấy phần ghim cùng của cô, Diệp Bỉnh Sơn và Trần Tố.
Không .
Đổi xong thông tin liên lạc, Diệp Thanh Lan mỉm với Tương Chi Dao, đang định rời thì bàn tay vốn Chu Biệt Hạc nắm chặt bỗng khẽ kéo .
Anh buông .
Cô ngoái đầu .
Chu Biệt Hạc đưa tay vén lọn tóc rơi bên má cô, khẽ dặn: “Vài hôm nữa em đến kỳ kinh, đừng uống rượu.”
Giọng điệu chậm rãi, ôn nhu, như ngày xưa.
Trái tim Diệp Thanh Lan như một bàn tay vô hình khẽ siết .
Ánh mắt chẳng nỡ dời, cuối cùng cô nghiêng , khẽ đáp: “Ừm…”
Nếu lời nhắc nhở của Chu Biệt Hạc, lẽ Diệp Thanh Lan cũng quên mất sắp đến kỳ.
Trở bàn tiệc, cô bình thản đổi ly rượu thành nước hoa quả.
Những ngày công tác, sáng tối về, tâm trạng đè nén, ăn uống cũng ngon, gầy sút mấy cân. Về Lăng Giang mới thấy khá hơn đôi chút.
bữa tiệc thương vụ vốn thiên về bàn chuyện dự án, thức ăn chẳng mấy ai động tới, đa phần đều nguội lạnh.
Kết thúc buổi tiệc, Diệp Thanh Lan uống đầy bụng nước.
Bắt tay chào tạm biệt khách hàng, cô xách túi rời khỏi nhà hàng, lái xe về khu căn hộ Giang Hoàn Tân Phủ.
Đêm khuya, mưa bụi lất phất rơi, cửa kính xe hé mở, thấy mát lạnh dễ chịu.
Cách khu nhà còn một ngã rẽ, Diệp Thanh Lan dừng đèn đỏ, hạ nửa cửa kính để hít thở.
Gương chiếu hậu chống mờ tự động mở, ánh mắt cô vô thức dừng .
Trong gương phản chiếu một chiếc Maybach quen thuộc.
Là xe của Chu Biệt Hạc.
Anh cùng đường với cô ?
Ngón tay cô khẽ cào lên khung cửa, lập tức kéo kính xe lên, mắt thẳng phía .
Có lẽ dạo cũng ở Giang Hoàn Tân Phủ, chẳng qua chỉ tình cờ cùng lối về, chứ hẳn cố tình tiễn cô.
Đèn xanh sáng, Diệp Thanh Lan đạp ga, nhưng vẫn kìm liếc gương hậu. Chiếc Maybach thẳng như cô, mà rẽ một cửa hiệu ven đường.
Đó là một tiệm t.h.u.ố.c tây khá lớn.
Cô khẽ đạp phanh, tạt khu vực dừng tạm, tắt máy.
Qua gương hậu, xa xa thấy một bóng bước xuống xe tiệm thuốc. Không Chu Biệt Hạc, mà là thư ký Trình.
Trình Phụng bước vội, chẳng mấy chốc xách một túi nhỏ.
Mưa bụi mờ mịt, cảnh vật xa xăm, ngoài những hình ảnh , Diệp Thanh Lan chẳng rõ gì thêm.
Anh ốm ?
Cô chậm rãi dời tầm mắt, khởi động xe, tiếp tục về khu nhà.
Đỗ xe trong bãi, Diệp Thanh Lan dùng thẻ chủ nhà mà Tưởng Tư Hiền đưa để quẹt cửa, nhắn tin xin mật mã nhà.
Khóa vân tay mật mã ở căn hộ Tưởng Tư Hiền cố định, mỗi khi khách lạ, hệ thống sẽ tạo mật mã động gửi về điện thoại chủ nhân, đó chủ nhân chuyển cho khách.
Diệp Thanh Lan chờ mười phút vẫn thấy hồi âm.
Cô gọi điện, nhưng vẫn trong trạng thái ai bắt máy.
Gần kỳ kiểm toán cuối năm, hẳn Tưởng Tư Hiền bận đến mức chẳng kịp điện thoại.
Cô đành xuống lầu, định xe chờ.
Không hiểu , dạo cô đặc biệt dễ mệt, chỉ vài bước đôi giày cao gót thấy rã rời.
Đẩy cánh cửa kính của tòa nhà, Diệp Thanh Lan bung ô. Và ngay đó…
Một chiếc Maybach màu đen đậu ngay lầu lọt tầm mắt cô.
Cô bước xuống bậc thang, ngẩng đầu lên mặt tiền sáng đèn, Chu Biệt Hạc sống ở tầng mấy.
lúc đó, từ trong bóng tối cách cô chỉ vài bước, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống.
“Thanh Lan.”
Giọng nam trầm khàn vang lên bất ngờ giữa màn mưa đêm ẩm ướt. Diệp Thanh Lan khựng , đầu thấy Chu Biệt Hạc đang đẩy cửa xe bước .
Thì vẫn trong xe.
Mưa lất phất rơi, bước xuống, chiếc áo khoác đen của thấm ướt. Anh ý mở ô, chỉ khép cửa xe thẳng bước về phía cô.
“Anh…”
Thanh Lan vội vàng rảo bước, kiễng chân che ô lên đầu .
Chu Biệt Hạc cúi mắt cô, ánh thoáng hiện nơi đáy mắt, chủ động nhận lấy cán ô.
Một nụ thôi, khuôn mặt càng thêm rõ nét, tuấn mỹ đến mức khiến khó rời mắt. Thanh Lan khẽ mân mê đầu ngón tay, thoáng liếc phía : “Chỉ thôi , thư ký Trình ?”
Lời buông , cô lập tức hối hận.
Sao buột miệng chứ… chẳng do nãy thấy hiệu t.h.u.ố.c .
May mắn là Chu Biệt Hạc chẳng bận tâm: “Cậu về .”
“Vậy …”
“Anh đang chờ em.”
Bốn chữ nhẹ nhàng như gió thoảng, khiến Thanh Lan ngẩn ngẩng đầu.
Hai chung một chiếc ô, cách kéo gần. Chu Biệt Hạc cúi mắt, giọng trầm dịu: “Anh thấy em an về nhà, thấy đèn sáng lên.”
Hàng mi Thanh Lan khẽ rung, cô ngẩng mắt đối diện với .
Người thoang thoảng mùi rượu, nồng gắt, cô hỏi: “Sao xuống đây, mở cửa ?”
Anh đoán trúng …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/gio-xuan-quan-quyt/chuong-53-anh-khong-the-nhin-em-mot-chut-duoc-sao.html.]
Thanh Lan khẽ đáp: “Tư Hiền bắt máy, em cũng mật mã.”
Chu Biệt Hạc gật đầu, đưa ô cho cô, xoay lấy đồ trong xe. Anh nắm tay cô một cách tự nhiên: “Về nhà một lát nhé.”
Đầu ngón tay cô chạm tay , cũng chạm túi ni lông của hiệu t.h.u.ố.c đang xách.
Thanh Lan liếc , bước chân khựng , nhưng vẫn theo .
Trước tiên, Chu Biệt Hạc đưa cô đến quầy bảo vệ để đăng ký thông tin cá nhân và sinh trắc. Từ nay về , cô cần thẻ , thể trực tiếp lên nhà .
Anh ở tầng tám.
Hành lang trải t.h.ả.m dày, đến cửa, bàn tay vẫn rời khỏi tay cô.
Anh bấm màn hình khóa vân tay, tiếng “tít”, liền ấn ngón trỏ của cô lên.
Mấy giây , giọng máy lạnh lùng vang lên: “Thêm vân tay mới thành công.”
Thanh Lan khẽ một cái.
Anh xoay nắm cửa, buông tay cô , treo áo khoác lên, lấy từ tủ giày một đôi dép bông hồng nhạt: “Chuẩn cho Chi Dao, nhưng nó nào, còn mới.”
Lòng bàn tay Thanh Lan bỗng lạnh buốt, cô dừng thoáng chốc: “Cảm ơn.”
Cô xuống đổi dép, tiện tay đặt túi xách sang bên cạnh.
Khi dậy, mới cơ hội quan sát căn hộ . Diện tích rộng rãi, cách bài trí khác hẳn nhà Tư Hiền, toát lên sự gọn gàng và phong cách của đàn ông độc . Trang trí tinh tế, sang trọng mà điềm đạm, so với Lục Khê thì ít ấm hơn, nhưng giống nơi Chu Biệt Hạc sẽ chọn để sống một .
Cô bước , trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, như chạm riêng tư thầm kín của .
Chu Biệt Hạc rót một ly nước ấm. Ngẩng lên, thấy bóng dáng cô đang dạo quanh phòng khách, tựa như tò mò quan sát thứ.
Cô dừng một bức tranh tĩnh vật treo tường, ngắm một lát, mới xuống chiếc sofa màu nâu sẫm.
Anh bước đến, đưa nước cho cô.
“Cảm ơn.” Thanh Lan nhấp một ngụm, chợt nhớ tới điện thoại, định dậy tiền sảnh lấy túi.
Chu Biệt Hạc kéo ngăn kéo bàn , lấy điều khiển bật tivi: “Muốn xem gì?”
Thanh Lan thu hút sự chú ý, liền tên một bộ phim. Anh tìm , bấm phát ngay.
Chiếc sofa bên nhồi bằng gì, mềm đến mức khiến cô vô thức thả lỏng tinh thần.
Diệp Thanh Lan lấy một chiếc gối ôm ở bên cạnh, vòng tay ôm chặt, ngả điều chỉnh tư thế. Thắt lưng mỏi, dù thế nào cũng chẳng thấy thoải mái.
Chu Biệt Hạc đặt cánh tay lên vai cô, khẽ kéo cô lòng, để cô dựa .
Trong vòng tay ấm, lẫn với hương trầm quen thuộc.
Thân thể Diệp Thanh Lan khẽ cứng , ngẩng mắt, bất chợt chạm ánh của Chu Biệt Hạc.
Trang điểm của cô nhạt, làn da trắng mịn trong suốt, đôi môi đỏ mọng, gầy , ngũ quan vì thế càng thêm sắc nét, má chẳng còn chút thịt thừa.
Ngón tay Chu Biệt Hạc khẽ nâng, dịu dàng lướt qua gương mặt cô.
Ngón cái kẹp lấy chiếc cằm thon, thở từ từ áp xuống. Lông mi cô run nhẹ, tự chủ mà nín thở.
“Chu Biệt Hạc…” Khoảnh khắc sắp chạm môi, cô bỗng mở miệng, “Em… đói .”
Khoảng cách chỉ còn trong gang tấc, thở khựng .
Ánh mắt giao , vành tai cô lập tức nhiễm sắc hồng nhạt. Chu Biệt Hạc dùng đầu ngón tay khẽ lướt qua khóe môi cô, cúi mắt : “Vừa ăn no ?”
Diệp Thanh Lan cụp mắt: “Trong tiệc ăn no.”
Lời là thật. Chu Biệt Hạc mở tủ lạnh: “Muốn ăn mì bít tết?”
Diệp Thanh Lan bỏ gối, theo . Trong tủ lạnh của , thực phẩm gọn gàng: rau củ tươi, trái cây và cả rượu.
Cô ngẩng đầu: “Có thể ăn cả hai ?”
Vài phút , Chu Biệt Hạc lấy đủ nguyên liệu.
Gian bếp của ngăn nắp, trông như ít khi sử dụng, nhưng khi bắt tay thì chẳng hề lạ lẫm. Động tác nhanh chậm, nấu mì, chuẩn bít tết.
Diệp Thanh Lan chống cằm bên bàn ăn.
Nhìn , trong lòng dấy lên chút chua xót.
Nếu khi đó kết hôn với là cô, cũng sẽ dịu dàng, tỉ mỉ thế với khác ?
Cô vội cúi mắt, kìm nén dòng suy nghĩ trào dâng.
Chẳng bao lâu, bít tết và mì gà rau xanh đều sẵn. Diệp Thanh Lan ngửi thấy mùi hương, liền múc thìa canh nếm .
Cô thật sự quá đói.
Bít tết cắt sẵn, chín tới, mềm ngon. Cô thổi nhẹ tô mì, thấy ngoài thịt gà và rau còn hai viên tròn trắng nõn.
Cắn một miếng, ngon hơn cả ngoài hàng.
Cô ngẩng đầu hỏi: “Đây là gì ?”
Lông mi ướt đẫm nước, Chu Biệt Hạc đáp: “Cá viên, bạn ở Châu Sơn năm nào cũng gửi. Em ở Lục Khê, chị Trương mới mang tới đây.”
Động tác nhai của cô khựng một thoáng.
Chu Biệt Hạc cạnh, gấp khăn giấy, nhẹ nhàng lau khóe môi cho cô: “Còn nhiều lắm, em thích thì ngày nào cũng ăn .”
Động tác khẽ, chỉ chạm rút tay, yên lặng cô ăn.
Diệp Thanh Lan ăn hết bít tết , tiếp tục ăn mì. Cô nuốt xuống, xoay mặt, bắt gặp ánh mắt .
“Anh…” Cô khẽ hỏi, “Hôm nay còn việc gì cần xử lý ?”
Chu Biệt Hạc bình thản đáp: “Không .”
“Vậy thể việc gì khác , đừng cứ em ăn như thế.”
Ánh của quá rõ ràng, cô thể ngơ.
Chu Biệt Hạc bật , ngón tay dài nhịp nhẹ lên mặt bàn, chậm rãi : “Em trong nhà , ăn đồ nấu, mà ?”
“…”
Anh thản nhiên tự tại, Diệp Thanh Lan đành cúi đầu tiếp tục ăn mì.
Ăn xong, chỉ hai chiếc bát. Chu Biệt Hạc dùng máy rửa, tự tay rửa sạch.
Diệp Thanh Lan trở sofa xem phim, chẳng bao lâu, phòng tắm tắm rửa.
Cô ôm chiếc chăn đưa, khẽ nghiêng , với lấy túi t.h.u.ố.c bàn .
Trong túi chỉ một hộp thuốc, thiếu mất hai viên.
Nhôm - Magie - Carbonat, t.h.u.ố.c giảm đau dày.
Anh uống rượu đến đau dày ?
Diệp Thanh Lan khẽ đặt hộp thuốc, trong lòng bất giác dâng lên một nỗi nghẹn ngào tên.
Bộ phim chọn chiếu vốn là tác phẩm cô thích, mà lúc chẳng thể tập trung nổi.
Chu Biệt Hạc tắm lâu. Khi bước , cô mệt đến mức lim dim, nửa tỉnh nửa mê.
Không rõ là do thực sự buồn ngủ vì no bụng mà cơn buồn ngủ kéo đến, cô chỉ cảm thấy một nụ hôn mát lạnh rơi xuống trán. Thanh Lan gắng gượng nâng mi mắt, giọng mơ hồ: “Anh… dày còn đau …?”
Chu Biệt Hạc khẽ “Hả?” như rõ.
Cô đưa tay vòng lên cổ , thở ấm áp phả bên tai, chậm rãi: “Dạ dày… còn đau ?”
Anh cúi xuống, bế cả lẫn chăn mền lòng.
Khóe môi thoáng nở nụ , hạ đầu hôn nhẹ lên má mềm của cô: “Không đau nữa.”
Thanh Lan nép mặt hõm vai , câu trả lời, chỉ khẽ đáp một tiếng mơ màng.
Chu Biệt Hạc ôm cô phòng ngủ chính.
Anh sống một lâu, trong tủ quần áo chỉ đồ của . Lựa một chiếc áo thun mềm mại, cho cô.
Cơ thể chợt lạnh, Thanh Lan tỉnh táo đôi chút, chớp mắt trong m.ô.n.g lung.
Ga trải giường màu xám đậm. Chiếc váy len cô mặc ban ngày gấp gọn đặt nơi cuối giường. Chu Biệt Hạc kìm , cúi xuống hôn cô.
Cách biệt một tháng, nụ hôn dĩ nhiên trở nên sâu nặng, dài lâu. Khi cảm nhận cô bắt đầu thiếu oxy, mới khẽ đỡ lấy đầu cô, chậm rãi rời .
Kề sát gương mặt cô, giọng trầm khàn dịu dàng cọ qua vành tai: “Lan Lan, ngủ .”